"A..." Trong căn nhà tranh bao phủ toàn một màu đen, một nam nhân với mái tóc đen, dài đang quỳ ngược trên mặt đất, đó là một nam nhân rất đẹp, eo mềm như liễu, thân như ngọc thụ, tóc đen dài phủ sau hõm cổ trắng như tuyết, quả thực có thể dùng từ " kiều diễm ướt át" để hình dung, một nam nhân có thể lớn lên như vậy, quả thực là yêu nghiệt!
Ma tôn Lê Tẫn vốn đang ở trên cực lực dụ dỗ, làm thế nào cũng không nghĩ ra mình lại bị một phàm nhân làm cho lập tức quỳ xuống dưới thân.
"Lão tử... "Lời còn chưa nói ra, người nam nhân phía trên lật hắn lại, chặn cái miệng nhỏ nhắn của hắn. Lê Tẫn nhìn phàm nhân này, hắn nhắm mắt khẽ run rẩy, lông mi cũng theo đó mà rung rung, tựa hồ còn có một tia khẩn trương cùng sợ hãi.
Y nghĩ thầm: "Làm ơn được không! Bây giờ người bị đè bẹp là ta, ngươi run rẩy cái gì? "
Lại nghĩ: "Trời ơi! Ta đường đường là ma tôn, thế nhưng lại bị phàm nhân áp chế. Nếu để bọn hắn biết, kiểu gì cũng cười chết ta! Trời ơi! Đây là lần đầu tiên của ta! Mặt mũi của ta ——"
Lê Tẫn ai oán mở mắt nhìn thư sinh này, tên này thật lòng trông rất đẹp mắt. Y thân là ma tôn, được dâng tới vô số mỹ nhân, nhưng không một ai lọt được vào mắt y. Hết lần này tới lần khác lại là tên này, hắn da thịt hơn tuyết, hai mắt như một dòng nước trong vắt, lúc hắn đưa mắt nhìn xung quanh, lại toát ra một luồng khí chất thanh nhã cao quý, khiến người khác phải liếc nhìn, tuy rằng là phàm nhân, nhưng so với quỷ quái mị linh càng lạnh lùng cao ngạo, câu hồn nhiếp phách, khiến người ta không thể hồi thần.
Lê Tẫn vừa thấy hắn thì đã thích, thật sự là nhịn không được, đành ra sức gạ gẫm hắn lăn giường.
Phù Dung trướng ấm áp, môi răng tương liên.
Lê Tẫn ôm lấy cổ thư sinh,y cảm thấy nếu đã như vậy, thì thôi cứ thoải mái hưởng thụ, liền tận tình đáp lại, cảm nhận tiểu phàm nhân to gan này có thể to gan đến đâu.
Thư sinh đầu óc choáng váng,hư hư ảo ảo cảm thấy có một loại sức mạnh nào đó còn mạnh hơn chính hắn, như muốn xoa nắn thành quả bóng, ném vào trong lửa thiêu đốt, hắn không thể nào ngăn cản chính mình tiến vào.
"A... Đau quá..." Lê Tẫn nhịn xuống cảm giác muốn công kích theo bản năng, điều chỉnh lại toàn bộ ma khí của mình, tránh làm tổn thương tên thư sinh yếu đuối này, nhưng lúc động tình lại không cẩn thận lộ ra tai thỏ của mình.
Thư sinh: "Ngươi là thỏ tinh tu luyện giữa núi rừng?
Lê Tẫn nghe được âm thanh thanh thoát của hắn, tựa như như châu ngọc rơi xuống đất, lại như trời, lại giống như lơ lửng trên mây, trống rỗng mà mờ ảo.
"Đúng vậy! Ngươi có sợ không? " Cảm nhận được đối phương nhẹ nhàng vuốt ve tai thỏ đang xù lông, y lại quyến rũ cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, lộ ra một đầu tóc đen, khóe miệng cứ thế nhếch lên.
Thư sinh: "Không sợ, thỏ ăn cỏ."
Lê Tẫn phản bác lại: "Thế nhưng, ta là thỏ tinh, ta ăn thịt người. "
Thư sinh sửng sốt một chút, đầu ngón tay khe khẽ trượt từ đôi mày sắc lẹm tới ánh mắt hắn, si ngốc nhìn đôi mắt màu hổ phách này. Con thỏ tinh này bề ngoài thoạt nhìn tựa như phóng đãng không câu nệ, dưới một đôi mày kiếm lại là một đôi mắt hoa đào mảnh mai, tràn ngập đa tình, khiến người khác không cẩn thận sẽ rơi vào, khi liếc nhìn xung quanh lại lộ ra nụ cười chói mắt.
Thư sinh đáp lời: "Ngươi nghĩ bây giờ là ai đang ăn ai hử?"
Thư sinh cầm tay Lê Tẫn, mười ngón tay giao nhau, hắn muốn Lê Tẫn cùng hắn lên đỉnh.
Rèm cửa bên ngoài giường trúc không có gió, tự mình cùng với thanh âm tinh tế vỡ vụn của hắn phiêu đãng trong sơn lâm trúc phòng này.
Đột nhiên, Thư sinh miệng phun máu tươi, đột ngột nghẻo, yên lặng nằm sấp trên ngực Lê Tẫn.
Máu tươi ấm áp nhỏ tích tắc trên mặt hắn,hắn nhất thời không phản ứng được.
Lê Tẫn hoang mang tự hỏi: "Cái gì? Chết rồi á? Ta "làm" chết người khác rồi?"
"Không đúng, người khác làm ta, hắn chết rồi sao? Ta đây là trêu chọc ai đây?! "