Edit+beta: LinhLan601
Tình hình Phong Hoa quả nhiên không thích hợp.
Lăng Yên cùng Trầm Ngọc nghe được lời này của Thanh Minh, lập tức chạy đến nơi giam cầm Phong Hoa, liền thấy không biết từ khi nào hắn đã phá vỡ phòng thủ Ma giới. một đám Ma binh đối diện đang chống lại từng đòn công kích của hắn. Mà ở bốn phía, Ma binh bị thương nằm ngang dọc, miệng vết thương trên người vô cùng dữ tợn, rất dễ nhìn ra Phong Hoa thật sự là hạ tử thủ.
Mắt thấy tình hình này, thần sắc Lăng Yên đột biến, lập tức đẩy Trầm Ngọc tới chỗ Thanh Minh, chính mình vọt đến chỗ Phong Hoa.
Thần chí Phong Hoa sớm đã không còn rõ ràng, thấy Lăng Yên xông tới, khóe miệng hắn phát ra một tràng tiếng cười cổ quái. Ngay sau đó, là một hồi công kích khôngtheo kết cấu. Phong Hoa đứng hàng Ngũ phương chiến thần, thực lực tất nhiên là không yếu. hiện giờ hắn lại bị cổ độc khống chế, ra tay phi thường tàn nhẫn. Lăng Yên vội vàng né tránh, đem đao Danh Lưu gọi ra, đỡ một đợt công kích cuối cùng.
Lăng Yên mấy phen lui về phía sau, nhưng Phong Hoa lại chưa từng có chút ý tứ lưu thủ, thậm chí không màng tất cả, liên tiếp phát ra sát chiêu đáng sợ nhất, giống như muốn cùng Lăng Yên đồng quy vu tận!
Trong lòng Lăng Yên trầm xuống. Nàng không biết đến tột cùng là người phương nào đang âm thầm thao túng Phong Hoa, mục đích của đối phương là gì. Nhưng xem tình hình này, nếu nàng không sử dụng toàn lực, công kích trước mắt chắc chắn sẽ khôngdừng lại!
Nghĩ đến đây, Lăng Yên hừ lạnh một tiếng, đao ý phát ra, người đã hóa thành mộtđạo tàn quang, nhắm thẳng tới mặt Phong Hoa!
Nàng biết an nguy của hắn thập phần mấu chốt. Nếu nàng đã đáp ứng Thần giới điều tra sự tình cổ độc, liền không thể để Phong Hoa xảy ra chuyện gì ở Ma giới. Nếu không, quan hệ giữa hai giới về sau, khó mà nói trước được.
Lần này Lăng Yên ra tay cũng không phải là thật sự hạ sát thủ. Trong lòng nàng sớm đã tính kế, muốn nương theo đao thế bức lui Phong Hoa. Chờ đến khi hắn hơi lộ ra sơ hở, liền một chưởng đánh vào cổ hắn, một lần nữa trói lại.
Trong lòng Lăng Yên cân nhắc rõ ràng, không thấy có bất luận vấn đề gì. Phong Hoa cũng xác thực bị một đao này của nàng bức lui. Nhưng Lăng Yên lại không ngờ tới, sau khi nàng vỗ một chưởng thật mạnh trên cổ hắn, hắn lại vẫn có thể êm đẹp đứng đó.
Trong lòng Lăng Yên cả kinh. Ngay lúc này, trên mặt Phong Hoa mang theo ý cười quỷ dị, một phen chế trụ cổ tay Lăng Yên, sau đó làm ra một động tác cổ quái.
một bàn tay khác của hắn nhẹ nhàng vươn ra, hai ngón tay đánh úp về phía ngực nàng.
một cỗ hơi thở tràn ngập huyết tinh từ tay hắn truyền đến. Lăng Yên muốn bứt khỏi Phong Hoa, lại bởi vì động tác của hắn mà vô pháp thoát ra!
Mắt thấy ngón tay Phong Hoa sắp chạm tới ngực nàng, đột nhiên, một trận sóng nhiệt dâng lên, đôi mắt Lăng Yên trầm xuống, mượn bức tường nhiệt nóng rực, tránh thoát khỏi hắn ta. Nàng vội vàng thối lui mấy bước, nhìn về phía sau.
Cách đó không xa, tay áo Trầm Ngọc nhẹ quét, nguyên bản bức tường nhiệt trước mặt Phong Hoa lập tức bùng lên ánh lửa, đem hắn vây lại trong đó.
“A Tình!”
Trầm Ngọc gọi Lăng Yên, Lăng Yên hiểu ý, tuyết quang trên lưỡi đao thoáng hiện, đem ngọn lửa kia bổ ra một vết rách. Thân hình Lăng Yên như điện, đến gần Phong Hoa, khó khăn thay đổi phương hướng lưỡi đao, sống dao lập tức đánh xuống đầu vai hắn. Cả người Phong Hoa chấn động, không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn về phía Lăng Yên. Lúc này hắn lại muốn vươn tay tới, nhưng ý thức đã lâm vào hôn mê, thân mình hắn thẳng tắp đổ xuống mặt đất.
Lăng Yên ngưng mắt nhìn người nằm trên đất, hai hàng lông mày nàng nhíu lại. không biết vì sao, nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó vô cùng cổ quái.
Ngọn lửa bốn phía bỗng nhiên tiêu tán. Lúc này Trầm Ngọc đã chạy tới đây, chuẩn xác bắt được cổ tay Lăng Yên, lo lắng hỏi: “Có bị thương chỗ nào hay không?”
Lăng Yên ngước mắt nhìn hắn, phải đến lúc này, nàng mới thật sự tin tưởng người này dù không nhìn thấy, nhưng so với tưởng tượng của mình lại mạnh hơn rất nhiều lần.
Chỉ khi quen với hắc ám, dưới tình huống đó mới có thể chuẩn xác phán đoán ra vị trí của bọn họ, cũng ra tay tương trợ nàng. Lăng Yên khó có thể tưởng tượng được, Trầm Ngọc đến tột cùng đã trải qua sự tình gì trong quá khứ, lại làm thế nào ở dưới hoàn cảnh đó có thể tu luyện đến trình độ này.
Lăng Yên nhẹ nhàng lắc đầu, cầm lấy tay hắn, nói: “Ta không có việc gì.”
Nàng thầm nghĩ, mặc kệ như thế nào, nàng cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi đôi mắt hắn.
Hai người cùng ra tay, cuối cùng mới chế trụ được Phong Hoa đã phát cuồng. Sợ sau khi hắn tỉnh lại sẽ vô pháp khống chế, Lăng Yên phái người trói hắn lại chặt chẽ, thậm chí còn dùng vài đạo trận pháp, lúc này mới đem người khóa lại trong phòng, để trọng binh trông coi.
Nhưng dù là như vậy, Thanh Minh vẫn không thể yên tâm. hắn nhìn chằm chằm Phong Hoa đang hôn mê, lắc đầu nhíu mày nói: “Ma Tôn, chỉ sợ mấy thứ này khôngkhóa được hắn.”
Vừa rồi Lăng Yên mới giao thủ qua cùng Phong Hoa, tự nhiên biết người này một khi phát cuồng có bao nhiêu đáng sợ. Cấm chế bình thường với hắn mà nói có lẽ khôngcó tác dụng gì. Muốn coi chừng hắn, chỉ sợ còn phải có người chuyên môn thủ tại đây mới được.
Chỉ là lúc hắn ta phát cuồng, dù cho là Thanh Minh, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn. Mà hiện tại, Lăng Yên cần phải đi tới Ám Vân điện ở Nhân giới điều tra phương pháp giải cổ độc, tất nhiên là không thể phân thân.
Ngay tại thời điểm Lăng Yên suy nghĩ như vậy, Trầm Ngọc tựa hồ hiểu được sự chần chờ của nàng. hắn chủ động mở miệng nói: “Để ta thủ ở chỗ này đi.”
Lăng Yên hơi hơi chần chờ. Tuy nàng biết để Trầm Ngọc lưu lại nơi này là lựa chọn không tồi, so với việc để hắn tới yêu giới cùng nàng chính diện đối kháng, chi bằng giữ hắn ở ma cung trông coi Phong Hoa.
Nhưng trong lòng Lăng Yên lại không chút yên tâm. Dù nàng biết, tuy hắn không nhìn thấy nhưng thực lực tuyệt đối không kém hơn so với bất luận kẻ nào.
Lúc này, Trầm Ngọc lại nói: “Để những người khác tới canh giữ Phong Hoa ta cũng không thể yên tâm, không bằng để cho ta tự mình đến đây đi.”
Trầm Ngọc đã kiên trì như vậy, rốt cuộc Lăng Yên cũng không nói thêm gì nữa. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì tốt. Ta sẽ nhanh chóng tìm được biện pháp giải thứ cổ độc này. Chàng hảo hảo ở đây chờ ta.”
nói xong lời này, Lăng Yên dừng lại một chút, ngay sau đó lại nói: “Ta sẽ để Thanh Minh lưu lại nơi này với chàng. Ở bên ngoài còn có người Ma giới, có chuyện gì bọn họ sẽ lập tức tới đây.”
Trầm Ngọc nghiêm túc nghe lời Lăng Yên nói. Chờ đến khi nàng nói xong, mới dịu dàng đáp: “Được.”
Lăng Yên lại đem mọi việc phân phó xuống, thậm chí còn tự mình trói Phong Hoa thêm Phong Hoa một vòng, kiểm tra lại cấm chú trong phòng một lần nữa. Lúc này, nàng mới vạn phần không muốn mà rời khỏi ma cung.
*
Lần này Lăng Yên tiến vào Nhân giới, tất nhiên là kế hoạch chu toàn. Nàng mang theo không ít binh mã Ma giới, mà Thần giới, dưới sự dẫn dắt của Xích Diễn cũng có khôngít người.
Nhân mã hai phương nhiều năm như vậy mới liên thủ với nhau, mặc kệ là ai, ít nhiều đều có chút mất tự nhiên. Vì thế, giữa không khí xấu hổ như vậy, binh mã hai bên dường như bắt đầu thi đấu tốc độ. Mọi người cưỡi đụn mây, chỉ thấy tầng mây điên cuồng kích động, bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới địa phương cần đến.
Mấy ngày qua, Thần Ma hai giới khắp nơi điều tra, sớm đã khiến người trong Ám Vân điện sinh ra cảnh giác. Chỉ là đám người Lăng Yên cũng sớm có chuẩn bị. Vài người còn chưa kịp trốn quá xa, đã bị bọn họ tìm được tung tích.
Người của Bạch thị nhất tộc chạy trốn tới yêu giới, muốn tìm kiếm sự che chở của yêuVương. Nhưng thời điểm bọn họ còn chưa tìm được yêu giới, binh mã hai giới Thần Ma đã đuổi tới nơi.
Xa xa nhìn hai lão nhân râu bạc thân hình thấp bé, Lăng Yên có chút kinh ngạc, khôngdự đoán được người chế ra loại cổ độc quái dị này sẽ có bộ dáng như vậy.
“Các ngươi còn tính toán đi nơi nào?” Bắt mấy lão nhân nhân này không cần hao phí sức lực, thậm chí đơn giản đến mức Lăng Yên cũng có chút ngoài ý muốn. Nàng kêu vài tên Ma Binh đem người áp lại, chính mình đi đến trước mặt bọn họ, cẩn thận quan sát đối phương một phen, mới nói: “Các ngươi chính là người hạ cổ Phong Hoa.”
Thủ hạ của mình làm việc, Lăng Yên tất nhiên là thập phần tín nhiệm. Tin tức Ma giới vô cùng chuẩn xác, cho nên khẩu khí Lăng Yên cũng mười phần chắc chắn.
Hai lão nhân biết mình chọc phải người nào, tự nhiên cũng có thể đoán được thân phận của Lăng Yên. Hai người bọn họ liếc nhau, không mở miệng, chỉ trừng mắt đề phòng Lăng Yên.
Lăng Yên khẽ cười một tiếng, không nói gì, nhưng Xích Diễn phía sau lại không nhịn được, lên tiếng: “Cổ độc kia có biện pháp giải hay không?”
Hai lão nhân dường như không muốn trả lời, gắt gao mím môi không nói. Xích Diễn cau mày, quay đầu nhìn về phía Lăng Yên.
Lăng Yên nói: “Trước mang người về rồi nói sau.”
Xem ra cũng chỉ có biện pháp này. Xích Diễn gật đầu, đoàn người trói gô hai người kia lên, trở về Ma giới. Trong lòng Lăng Yên nhớ Trầm Ngọc, tất nhiên là động tác cực nhanh. Ai biết bọn họ còn chưa kịp trở lại Ma giới, Thần giới lại mở ra trận pháp, nóilà có chuyện quan trọng muốn gọi Xích Diễn trở về.
“Làm sao vậy?” Lăng Yên bất giác tò mò. Thời điểm Thần giới sốt ruột như vậy là vô cùng hiếm thấy, thoạt nhìn hẳn là đã xảy ra đại sự gì.
Xích Diễn cũng rất nghi hoặc khó hiểu, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, khó xử nhìn Lăng Yên.
“Ngươi đi về trước đi.” Lăng Yên biết hắn không yên lòng, vì thế nói: “Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta ăn mất Thần Tôn nhà ngươi?”
nói xong, Lăng Yên ngơ ngẩn, lời này quá mức hố người, vì thế liền ho nhẹ một tiếng, sửa lời: “Ta sẽ không khi dễ tiểu Thần Tôn nhà ngươi, mau trở về đi thôi.”
Xích Diễn một đường nhìn Lăng Yên và Trầm Ngọc, tự nhiên hiểu được Lăng Yên đối đãi với Trầm Ngọc như thế nào. hắn lắc đầu nói: “Ta lo lắng chính là Phong Hoa……”
Lăng Yên nghe được lời này, rốt cuộc nghiêm mặt nói: “Việc của Phong Hoa, ta cùng với Trầm Ngọc sẽ tự nghĩ cách. Nhất định có thể hỏi ra phương pháp giải cổ.”
Xích Diễn gật đầu, liếc mắt nhìn hai lão nhân bên cạnh, khẽ thở dài: “Chỉ hy vọng như thế.”
Sau khi Xích Diễn rời khỏi, Lăng Yên liền mang theo hai gã Bạch thị tộc nhân về tới Ma giới.
Cổ thuật Nhân giới là đồ vật cổ quái, Thần Ma cũng chưa từng có quá nhiều tiếp xúc. Trong lúc nhất thời, mọi người cũng không biết nên làm như thế nào. Cũng may bọn họ sớm đã gọi người từ Nhân giới vơ vét một đống lớn thư tịch về cổ thuật. Sau khi xác định Phong Hoa còn chưa tỉnh lại, tâm Lăng Yên rốt cuộc buông xuống một chút.
Nàng cũng không vội đi tìm Trầm Ngọc. Trước đem hai lão nhân đưa tới địa lao, lại gọi người đem những thư tịch có liên quan tới cổ thuật ôm đến, một mặt lật xem, mộtmặt dò hỏi hai người kia.
Trong lúc này, Lăng Yên sử dụng không ít biện pháp khảo vấn hai gã tộc nhân Bạch thị, hai người rốt cuộc không phải là người xương cứng, lăn lộn trong chốc lát liền không chịu nổi.
Vì thế, Lăng Yên lật tờ thư tịch trước mặt, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại nói: “yêugiới bất quá là coi các ngươi như quân cờ mà thôi. Nếu bọn họ thật sự muốn giữ các ngươi, chỉ sợ đã sớm phái người che chở, làm sao các ngươi lại bị ta chộp tới nơi này?”
“Các ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận. Dù các ngươi không chịu nói cho ta cũng được, cùng lắm thì đem một đám tộc nhân Bạch thị tới đây khảo vấn, chắc hẳn sẽ có người chịu nói ra biện pháp giải cổ, có phải hay không?”
Nghe thấy lời này của Lăng Yên, sắc mặt hai người xanh mét, càng thêm khó coi. Lăng Yên thấy thời gian không sai biệt lắm, liền gấp thư tịch lại, cười như không cười, nói: “Như thế nào, chịu nói sao?”
một lão nhân than nhẹ một tiếng, gục đầu xuống, người còn lại liếc hắn một cái, rốt cuộc mới cắn răng, nhìn về phía Lăng Yên.
Lăng Yên vốn tưởng rằng hai người sẽ nói ra phương pháp giải cổ, ai ngờ người nọ lại lắc đầu, nói: “Cổ trong cơ thể người kia là Dốc lòng cổ.”
“Dốc lòng cổ?” Lăng Yên đang muốn mở miệng hỏi lại, đột nhiên lại nghĩ đến thư tịch mình vừa mới lật qua. Nàng vội vàng lấy lại cuốn thư tịch, mở ra tìm kiếm một phen. Trong chốc lát, nàng liền tìm thấy một tờ đánh dấu Dốc lòng cổ.
Lăng Yên nhấp môi nhíu mày nhìn, giọng nói khàn khàn của lão nhân vang lên giải thích: “Dốc lòng cổ mang kịch độc, nhưng lần đầu nhập cổ, người nọ sẽ không trúng độc, mà chỉ bị khống chế khiến thần chí không rõ ràng mà thôi.”
Lăng Yên không có mở miệng, vẫn nghiêm túc nhìn những gì trang sách ghi lại, càng xem thần sắc càng khó coi. Nàng lẩm bẩm nói: “Lần đầu nhập cổ là có ý tứ gì?”
Lão nhân kia có chút chật vật, ho nhẹ một tiếng mới hừ lạnh nói: “Cổ này lợi hại ở chỗ là độc của nó. Lần đầu tiên nhập cổ chỉ là đem độc dưỡng ở trên người mà thôi. Về sau, khi cổ trùng thành thục, nó mới có thể thoát ly khỏi ký chủ đầu tiên, tự chui ra từ đầu ngón tay, tìm kiếm mục tiêu thứ hai.”
Ánh mắt Lăng Yên ám trầm, đột nhiên nhớ tới thời điểm chiến đấu cùng Phong Hoa.
Khi đó, một chưởng của nàng bổ xuống cổ Phong Hoa vô cùng mạnh mẽ, nhưng hắnlại không hề hôn mê, mà ngược lại, làm một động tác cổ quái —— vươn hai đầu ngón tay hướng về ngực nàng.
Khi đó, nàng rõ ràng cảm nhận được hơi thở huyết tinh dày đặc, còn có một trận sát khí âm hàn.
Chỉ là thời gian lúc ấy quá mức ngắn ngủi, nàng cũng chưa kịp hoài nghi điều gì. hiệntại nghĩ đến, rốt cuộc nàng mới hiểu được, động tác khi đó của Phong Hoa, hẳn là có quan hệ với cổ trùng.
Cổ trùng đang tìm kiếm ký chủ tiếp theo.
“Người thứ hai bị cổ trùng kí túc sẽ như thế nào?” Thanh âm Lăng Yên trầm thấp.
Lão nhân vừa rồi còn chưa nói lời nào, một lão nhân khác lại nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu là người thường, cổ trùng nhập thể tức là mất mạng. Dốc lòng cổ là tâm huyết trăm năm của Bạch thị nhất tộc chúng ta, mặc kệ là như thế nào, chỉ cần nó có thể được dùng ở trên người chí cường, dù cho là yêu giới muốn lợi dụng chúng ta, ta cũng cam nguyện.”
Yết hầu hắn phát ra tiếng cười “Hô hô”, lại nói: “Cổ trùng hiện tại hẳn là đã thành thục.”
"Vậy Thần dính độc, có thể sống được bao lâu?"
Gương mặt Lăng Yên tái nhợt, thậm chí chưa kịp hỏi thêm điều gì, nàng chợt đem thư tịch trong tay ném cho Ma Binh bên cạnh, người đã hóa thành một đạo tàn quang chạy tới chỗ Phong Hoa và Trầm Ngọc.
Thứ cổ độc kia, thực tế không phải là để hạ độc Phong Hoa, mà là muốn ra tay với người bên cạnh hắn.
Mà hiện giờ, người canh giữ ở bên cạnh Phong Hoa, là Trầm Ngọc!