Hàng ngàn ngôi sao trên bầu trời lập lòe ánh sáng, hai người trầm mặc đứng nhìn nhau dưới đêm lạnh, mãi cho đến khi …
Người trong phòng không nói được một lời bỗng nhiên khép lại cửa sổ.
Lăng Yên: “…”
Phản ứng này hình như nằm ngoài dự đoán của nàng rồi.
Nàng nhếch môi cười không thành tiếng, đang muốn cử động lần nữa thì đột nhiên bóng người trong phòng khẽ nhúc nhích. một lát sau cửa sổ kia lại được người bên trong mở ra, một lần nữa.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Đường Lam ngửa đầu nhìn nàng, đêm khuya mọi người xung quanh đều đã đingủ, giọng của hắn được đè nén rất nhỏ nhưng lại vừa đủ để Lăng Yên có thể nghe được rõ ràng.
Lăng Yên ngồi trên đầu tường, sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc bên dưới, một lúc sau cũng không lên tiếng trả lời. Cũng may nửa người trên của nàng lọt thỏm trong bóng cây, đèn đuốc và ánh sao đều không chiếu tới nên không thể thấy được cảm xúc khó mà che giấu trong đáy mắt nàng. Ánh mắt nàng lặng lẽ ghi tạc đường nét trên gương mặt người nọ, một lúc sau mới lên tiếng: “Hóng gió.”
Trong mắt Đường Lam lộ vẻ mờ mịt, cũng không nhiều lời mà chỉ ‘Ừm’ một tiếng nhàn nhạt, ngẫm nghĩ lại nói: “Ban đêm gió lớn, ngươi sớm về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lăng Yên lại hỏi: “Ta quấy rầy ngươi sao?”
Đường Lam ngẩn ra, lắc đầu.
Lăng Yên cười đáp: “Vậy ngươi cũng không cần để ý đến ta.”
Thế là, Đường Lam đứng bên cửa sổ nhìn chòng chọc vào Lăng Yên một lúc lâu, quả nhiên không để ý đến nàng nữa, rất biết nghe lời khép cửa sổ lại.
Mãi cho đến cửa sổ đóng lại không thể thấy được mặt của người trong phòng nữa, Lăng Yên mới thu lại nụ cười, dường như hồn phách đều đã bay biến thất lạc, chỉ đứng lặng yên một chỗ không nhúc nhích.
Nàng không muốn trở về quấy rầy hai người Bộ Duyên Khê và Hoa Nhạn, cũng không biết phải đi đâu, mà vì sao bản thân lại đi đến nơi này, ngay cả nàng cũng không thể nói rõ.
Hóa ra đến lúc này, nàng mới phát giác chính mình vẫn còn suy nghĩ nực cười muốn được nhìn thấy Trầm Ngọc, có điều giờ đây thân phận lập trường giữa hai người đã khác biệt, vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau. Nếu thật sự có ngày gặp lại, chỉ sợ sẽ là một trận chiến ngươi chết ta sống.
Đột nhiên Lăng Yên cảm thấy mình không nên đến nơi sơn trang này làm gì, để rồi gặp lại một ‘Đường Lam’ nguyên bản, không gặp thì sẽ không vì vậy mà suy nghĩ vẩn vơ như lúc này. Nàng chỉ mong đêm dài trước mắt có thể nhanh chóng trôi qua, ngày mai chớp mắt đến, mọi chuyện lộn xộn hiện giờ đều kết thúc.
Ngồi ngẩn ngơ trên đầu tường được nửa canh giờ, gió lạnh cỡ nào Lăng Yên cũng đã hứng đủ. Nhưng rồi vào lúc này, trong phòng kia lại chợt phát ra tiếng động.
Lăng Yên rất cảnh giác, nhanh chóng cúi đầu nhìn, bắt gặp lần này nơi được mở ra không phải cửa sổ, mà là cửa chính.
Cửa chính được mở cũng hé ra ánh đèn mờ nhạt bên trong, Đường Lam khoác áo mỏng bước ra từ trong phòng, đảo mắt một cái đã xác định được vị trí của Lăng Yên, hơi nhíu mày nói: “Hay là, ngươi vào trong ngồi một lát đi.”
Lăng Yên lướt qua lá cây lắc lư trước mắt, cười với người nọ: “Được.”
Quả nhiên nàng không hề khách khí đi thẳng vào phòng Đường Lam. Đường Lam theo phía sau khép cửa lại, rồi xoay người châm ngay một ly trà cho Lăng Yên. Thoạt nhìn tâm trạng của hắn có vẻ phức tạp, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng Lăng Yên đã đi trước hắn một bước: “Có phải lúc trước ngươi ngụ ở bên cạnh An Nhạc trấn hay không?”
Đường Lam quay lưng về phía Lăng Yên, tay chân loạt xoạt như đang tìm kiếm gì đó trong tủ phòng, nghe nàng hỏi liền tiện đà gật đầu. Đợi trong chốc lát mới thấy hắn xoay người lại đưa chén trà đến trước mặt Lăng Yên: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Từ lúc bước vào phòng đến giờ ánh mắt Lăng Yên vẫn không rời khỏi từng nhất cử nhất động của hắn, đến lúc này, nàng mới thấp giọng nói: “Ta đang nghĩ đến một vài chuyện.”
“Chuyện gì?” Đường Lam khẽ hỏi, đôi mắt chuyên chú nhìn Lăng Yên.
Lăng Yên lắc đầu.
Nàng nhìn Đương Lam trước mặt, bỗng nhiên lại nghĩ đến một vài trường hợp khác thường. Ban đầu chính Trầm Ngọc đã giải cứu Đường Lam tại An Nhạc trấn, sau đó lại dùng thân phận của Đường Lam lẻn vào huyệt động yêu quái kia, cuối cùng lại đội lốt thân phận Đường Lam mà quen biết gặp gỡ nàng. Vậy nếu giả sử lúc trước, Trầm Ngọc không cứu Đường Lam thì chuyện sẽ ra sao?
Nếu vậy thì người nàng gặp hôm đó sẽ là Đường Lam thật sự, người cùng nàng thành thân, làm tâm nàng động cũng chính là Đường Lam thật chứ không phải hắn?
Lăng Yên cẩn thận nhìn người trước mắt, đột nhiên lại cảm thấy suy nghĩ này của mình thật quá mức hoang đường.
Khoảng thời gian dài như vậy, nàng đã sớm biết rõ con người của Trầm Ngọc. Nàng biết không người nào có thể thay thế được kẻ nào.
“Chỉ là hai người các ngươi thực sự rất giống nhau.” Lăng Yên chuyên chú nhìn Đường Lam, lẩm bẩm một câu, nếu không sớm biết người này là Đường Lam thật sự thì có lẽ giờ đây nàng sẽ nhận lầm người mất.
Đường Lam không hiểu hỏi: “Cái gì?”
Lăng Yên quay mặt đi, nói: “Ngươi rất giống một người.”
“Là ai?” Sắc mặt Đường Lam có chút khựng lại, lại lên tiếng hỏi.
Lăng Yên cười đáp: “Phu quân ta.”
Đường Lam giống như giật mình một cái, ánh mắt mờ mịt nhìn sang Lăng Yên. Tất nhiên Lăng Yên cũng biết lời này của mình có hơi làm người khác sửng sốt một chút, nhưng nàng cũng không để ý cho lắm. Nàng đã cất giữ những lời này trong lòng quá lâu rồi, không thể nói với ai ở Ma giới, cũng không cách nào nói được với những người thân quen, chỉ đành phải dồn nén trong lòng cho đến tận ngày hôm nay.
Nhìn khuôn mặt của Đường Lam, nàng nhướn mày nói: “Ngươi và hắn rất giống nhau.”
“hắn …” Thần sắc Đường Lam bất chợt thay đổi, vẻ như đang do dự hoặc đang e dè không dám mở miệng, chần chừ giây lát mới nói: “Ngươi và hắn …”
“Ta và hắn đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa.” Lăng Yên sầm mặt nói, “Người kia chính là tên hỗn đản, chưa được bao nhiêu tuổi đã có thể cắn người, lúc nào cũng tỏ vẻ chững chạc như một ông lão giàu kinh nghiệm, lúc nào cũng che giấu thân phận của mình, còn làm những chuyện lộn xộn sau lưng ta. Lại còn luôn miệng nói lo lắng ta, nhưng lúc ta rời đi thì một câu giữ lại hắn cũng không chịu nói …”
Càng nói Lăng Yên càng cảm thấy uất nghẹn khó chịu, nhịn không được gật đầu, cuối cùng khẳng định một câu: “Đúng, là tên hỗn đản.”
Đường Lam ở một bên hoảng hốt nhìn nàng, một lúc sau cũng không đủ sức mở miệng đáp lại.
Lăng Yên mím môi, thấp giọng nói: “một tiểu tử như vậy thì có chỗ nào tốt chứ.”
Trong lúc nói chuyện, Lăng Yên lại đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ như nàng không có ý muốn nói tiếp chuyện về Trầm Ngọc nữa, chỉ xoay chuyển đề tài hỏi Đường Lam: “Thư viện Chân Võ là một nơi như thế nào?”
Đường Lam không ngờ Lăng Yên lại thay đổi đề tài nhanh như vậy, chỉ lặng lẽ ngồi xuống trước mặt người vừa mới trút giận ban nãy, sau đó hai người cùng bàn với nhau câu được câu mất về chuyện của thư viện Chân Võ và chuyện của các môn phái trong Cửu Đại tông môn. Lăng Yên chống má nghe, lại chợt nghĩ đến Bộ Duyên Khê tham gia tỷ thí lần này liệu sẽ có bao nhiêu phần thắng.
Hàn huyên được một lúc, những chuyện cần lĩnh giáo Lăng Yên đều đã lĩnh giáo hết, rốt cuộc cũng rời phòng, dự định sẽ trở về tìm bọn người Bộ Duyên Khê.
Mà Đường Lam đứng trước cửa, tận sau khi đưa mắt nhìn bóng Lăng Yên khuất dần, rốt cuộc mới chịu khép cửa phòng lại.
một động tĩnh nhỏ này kéo theo ánh nến trong phòng lay động lóe lên, Đường Lam gắt gao đè chặt cánh cửa bằng lưng, tái mặt giơ tay phải lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng mở ra.
một vầng sáng đột ngột xuất hiện hóa thành quả cầu mang màu sáng vàng lơ lửng trước mặt hắn, từ phía trung tâm luồng sáng kia truyền đến thanh âm gấp gáp của Xích Diễn: “Thần tôn, rốt cuộc người làm sao vậy? Vừa rồi ta mở trận tìm người nhưng làm thế nào cũng không thấy phản ứng?”
Lăng Yên không hề biết, Đường Lam của hôm nay thực chất chính là Thần tôn Trầm Ngọc.
“Xích Diễn.” Đường Lam che giấu vẻ mặt bên dưới bóng tối, đột ngột ngắt lời Xích Diễn, trong lời nóichứa đựng cảm xúc nặng nề, “Ta rất nhỏ tuổi à?”
Xích Diễn ở đầu bên kia lập tức sửng sốt: “Hả?”
Tuy rằng 900 tuổi đã được xem là trưởng thành, chỉ là nếu so với những kẻ mấy ngàn mấy vạn tuổi trênThần giới thì một chút tuổi này đúng là chẳng bõ bèn gì.
Vào lúc Xích Diễn đang ngập ngừng không biết có nên nói ra chân tướng sự thật cho Thần tôn nhà mình nghe hay không, thì lúc này Trầm Ngọc lại trực tiếp bỏ qua câu hỏi của mình, chỉ khẽ lắc đầu, một lần nữa lại cắt ngang ý nghĩ của Xích Diễn: “Ngươi tìm ta có việc?”
Xích Diễn phục hồi tinh thần, vội vàng nói: “Thần tôn, chúng ta đã tra được mục đích của lần tỷ thí lần này của Cửu Đại tông môn thực chất là muốn chọn ra thủ lĩnh của đạo tông, thống lĩnh Cửu Đại tông môn để chống lại phe tà giáo Ám Vân điện. Ám Vân điện này chính là thế lực nằm trong tầm khống chế của bọn yêu giới.”
Trầm Ngọc hiểu rõ gật đầu, chuyện này hắn cũng từng nghe Đông Cẩm nhắc đến, hắn lại hỏi tiếp: “Đông Cẩm nói bên trong Cửu Đại tông môn có tay trong, ngươi có tra ra được kẻ đó rốt cuộc là ai không?”
Xích Diễn ngập ngừng một lát rồi đáp: “Cụ thể chúng ta vẫn chưa thể khẳng định rõ ràng, vì thế dù là người của môn phái nào cũng không thể tin tưởng được. Người thắng trong trận chiến này chỉ có thể là người của thư viện Chân Võ.”
Mỗi một tông môn đều tôn thờ một vị thần linh khác nhau, trong đó linh vật mà thư viện Chân Võ tôn sùng, chính là phượng hoàng lửa bay lượn trên chín tầng mây.
Thần giới vốn có quy định không thể tự tiện nhúng tay vào việc của Nhân giới, vì thế dĩ nhiên người của Thần giới không có quyền hành thao túng các tông phái tu đạo dưới nhân gian. Nhưng nay những kẻ tu hành mang pháp lực cao cường dưới Nhân giới ngày càng nhiều, thế lực phe tà giáo lại càng lúc càng bành trướng, tứ phương tám hướng đều quy tụ về đây như hổ rình mồi. Nếu như có một ngày nhân gian bị thế lực của yêu giới và Ma giới chiếm đoạt, vậy thì đây sẽ là mối đe dọa vô cùng khủng khiếp với tất cả mọi người. Chính vì Thần giới phải ngăn ngừa không để chuyện này xảy ra, thế cho nên mới xảy ra tình huống như ngày hôm nay.
Trầm Ngọc đang trầm ngâm thì Xích Diễn chợt lên tiếng: “Thần tôn đã nhìn ra được kẻ nào chưa? Trong thư viện Chân Võ, rốt cuộc là ai có thể thắng được cuộc tỷ thí lần này?”
“Quý Tang, tiểu sư đệ Quý Tang của thư viện Chân Võ.” Trầm Ngọc đáp, “Tư chất của hắn cực cao, thiên bẩm đã có căn cốt, tương lai ắt sẽ làm nên chuyện lớn. Ta sẽ nhân lúc trong khoảng thời gian này mà chỉ điểm hắn tu hành, còn chuyện sau đó đành phải dựa vào bản thân hắn.”
Dứt lời, Trầm Ngọc lại sực nhớ đến một chuyện, lập tức hỏi: “Còn Đường Lam thật đâu?”
Xích Diễn đáp: “Tạm thời ta đã đưa hắn đến chỗ của Đông Cẩm. Tiểu tử kia lần đầu đặt chân đến Thần giới, bây giờ vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh táo nổi.”
Nghe hắn nói vậy, Trầm Ngọc cũng không hỏi nữa, chỉ nói tiếp: “Ngươi tiếp tục theo sát vụ của gián điệp, còn có ---“ hắn ngừng một chút, quay đầu nhìn ra hướng ngoài cửa, thấp giọng nói, “Phải chú ý động tĩnh của Ma giới.”
“Hở?” Xích Diễn không khỏi cả kinh, có chút mờ mịt hỏi, “Ma giới làm sao? Thần tôn người phát hiệnngười của Ma giới xuất hiện ở đâu à, nhiều không? Chúng có hết thảy bao nhiêu người?”
Trầm Ngọc: “một người.”
Xích Diễn nhẹ nhõm thở phào một hơi, Trầm Ngọc lại gấp gáp nói tiếp: “Là Ma tôn.”
Luồng hơi thở phào kia còn chưa kịp ra hết thì đã lập tức bị nuốt ngược trở về, Xích Diễn kinh ngạc bật thốt: “Cái gì?”
Xích Diễn mấp máy môi tựa như muốn nói gì đó nhưng lại cố kỵ không dám nói, sau một hồi đấu tranh vẫn không nói được câu nào, Trầm Ngọc liền xen vào: “Ta tự có chừng mực, Xích Diễn! Ngươi khôngcần lo!” Giọng của hắn cực thấp, thanh âm mang theo chút buồn bã: “Nàng không nhận ra ta.”
Sau khi Lăng Yên rời khỏi chỗ của Đường Lam, còn chưa kịp nhìn thấy Bộ Duyên Khê thì đã bắt gặp được một bóng người quen thuộc.
“Thanh Minh?” Lăng Yên tuyệt đối không thể ngờ người này lại đột nhiên đến đây, nàng cau mày hỏi, “Ma giới đã xảy ra chuyện?”
“không phải Ma giới.” Thanh Minh vội lắc đầu giải thích, “Là Ô Dạ cử ta tới đây. Trước đó chúng ta vốn cho rằng chỉ có yêu giới tham gia trận tỷ thí lần này, cùng lắm là quấy rối từ bên trong mà thôi nên cũng không mấy để ý. không ngờ ngày hôm qua chúng ta tra ra được Thần tôn cũng đã đến tận nơi này, thế cho nên mới thấy trong chuyện này hẳn là có điểm kỳ quái.”
Lăng Yên chăm chú nghe Thanh Minh báo cáo, vốn dĩ ban đầu còn thực nghiêm túc suy xét cẩn thận, đến câu cuối cùng, thân thể nàng bất giác cứng đờ, quay đầu lại: “Ngươi vừa mới nói gì?”