*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc trời dần tối, người đi đường bắt đầu thấp thỏm không yên. Ở bên trái Lăng Yên xuất hiện một người với gánh hàng rong, có điều nàng chỉ nhìn liếc qua liền biết đó chính là tiểu yêu ngụy trang người thường. Còn người đi đường ở trước mặt vội vã đi lướt qua nàng, chính là một gã tiểu tiên đến từ Thần giới. Dựa vào thực lực của nàng thì việc nhận ra bọn họ dễ như trở bàn tay, tuy nhiên trong lòng Lăng Yên cũng hiểu rất rõ, những vị khách từ khắp phương xa quy tụ về đây không chỉ có mỗi bọn tôm tép này.
Thuật biến hình là một thứ thuật vô cùng phiền phức. Cứ lấy thực lực của Thập Đại Ma Tướng làm tiêu chuẩn, một khi bọn họ đã ngụy trang thì ngay cả nàng cũng chưa chắc dễ dàng phân biệt được người của mình. Lần mà nàng nhận ra bọn người Thanh Minh dạo trước, chẳng qua cũng vì nàng đã vô cùng hiểu rõ bọn họ mà thôi.
Có điều dù là như thế, Lăng Yên vẫn có thể bình tĩnh như thường. Dù sao lúc này nàng đã giấu đi khí tức cùng tướng mạo thật sự, ngoại trừ đám người Thanh Minh thì chẳng ai có thể nhận ra nàng. Bọn chúng muốn chơi trò chơi cải trang với nàng, án binh bất động đợi chờ thời cơ, vậy thì nàng sẵn lòng tham gia với bọn chúng, để xem bọn chúng có thể nhẫn nại được bao lâu.
Vào lúc hai người đang đối diện với nhau, chưởng quầy đã bước ra từ bên trong, trên tay cầm một vò rượu nhỏ, nói: “không ngờ A Tinh một cô nương như ngươi lại có hiểu biết với rượu không ít đấy, quầy rượu của ta có danh có tiếng khắp cả trấn này không ai là không biết, nếu không tin ngươi có thể đihỏi!” Thúc ấy nói xong, liền chỉ chỉ những người khách đang ở tại sảnh.
Những người khách ở đây đều là láng giềng của Lăng Yên, đối với nàng cũng thân thiết vài phần, do đó khi họ lên tiếng trêu chọc nàng cũng cười đùa vài ba câu, sau đó mới xách vò rượu rời khỏi.
Sau khi bước ra khỏi tửu lâu, nàng mới quay đầu nhìn về phía vị thương nhân trẻ tuổi còn ở bên trong, trông thấy người nọ cũng đang nhìn nàng mà cười khổ, lắc đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra.
Chuyện khẩn thiết nhất hiện giờ, chính là Đường Lam vẫn còn đợi nàng ở nhà.
Lăng Yên bước nhanh hơn, mặt không biến sắc đi lướt qua đám yêu ma quỷ quái trên đường, trong chớp mắt đã về tới trước tiểu viện.
Nàng bước vào cửa, nhưng người đầu tiên ra đón nàng không phải Đường Lam, mà là tiểu hồ ly kia.
“A Tinh!” Lúc này tiểu hồ ly đã biến lại hình người, lười biếng tựa lưng vào cửa mà cười với nàng. Đợi cho Lăng Yên đến gần, hắn liền híp mắt, nhìn chòng chọc vào vật trên tay nàng: “Thứ này là đặc biệt mua cho ta sao?”
“không phải cho ngươi!” Lăng Yên tránh được Hoàn Ly đang sắp nhào tới, sau đó lại hỏi: “Đường Lam đâu?”
Mắt thấy vạt áo trên người Hoàn Ly hơi hé mở lộ cả cảnh xuân, lại còn không đứng đắn muốn sát lại gần nàng, Lăng Yên đã nhanh nhẹn né người bước qua bên cạnh hai bước, nhíu mày nói: “Nếu ngươi đứng còn không vững thì đi trở về phòng ngủ đi!”
Ánh mắt nhỏ hẹp của hắn khẽ híp lại, có chút không thú vị mà thở dài, ngược lại chỉ vào phòng bếp bên kia, nói: “Người nọ còn đang nấu canh phụ giúp ngươi kìa, ngươi có muốn xem thử không?”
Lăng Yên nghe như vậy, nhịn không được lẩm bẩm: “thật sao?”
Hoàn Ly nhướn mày không nói, để Lăng Yên tự mình tiến vào phòng bếp.
Hoàn Ly nhìn màu sắc của nồi canh trước mặt, nhịn không được nghi ngờ: “Thứ đồ này có thể uống được thật sao?”
“Đường Lam đích thân làm thì tất nhiên phải ngon!” Ngữ khí của Lăng Yên đầy dứt khoát không cho phép nghi ngờ.
Trầm Ngọc được nàng khen thì không khỏi có chút ngượng ngùng, trong chớp mắt cười đáp: “Nhờ A Tinh chiếu cố nên ta mới làm được thôi.”
Hai người nhìn nhau một lát rồi đồng thời cùng đưa ánh mắt sáng ngời tràn ngập chờ mong mà nhìn Hoàn Ly.
Hoàn Ly nhíu mày, múc một thìa canh cho vào trong miệng.
Sau một khắc không biết là vì trầm mặc suy tư tìm từ hay là vì đã bị đơ lưỡi, rốt cuộc Hoàn Ly mới buông thìa xuống, mặt không đổi sắc gật đầu: “Mùi vị tạm được.”
Thân là một con hồ ly tinh bị giam ở dưới đáy giếng suốt ba vạn năm, Hoàn Ly đã sớm không còn nhớ được thức ăn ở trần gian rốt cuộc có hương vị gì nữa. Từ khi thoát ra khỏi giếng và bắt đầu ăn cơm chùa trong nhà Lăng Yên, thấy những món ăn nàng làm như bị bới tung không nhìn ra hình dạng, dần dà khẩu vị của hắn cũng đã được nàng rèn luyện đến một trình độ không thể phân biệt được ngon hay dở nữa rồi.
Nhờ vào câu nói này của hắn mà cả ba vị Thần Ma yêu đều lập tức khựng lại, còn đồng thời liếc mắt nhìn sang Bộ Duyên Khê.
Bộ Duyên Khê đột nhiên bị ba cặp mắt đổ dồn về phía mình, lập tức sờ sờ mặt, hỏi: “ …Sao vậy?”
Ba người đều có tâm tư riêng của mình, trong lòng họ đều biết nguyên nhân khiến An Nhạc trấn trở nên bất thường là gì nhưng lại cho rằng những người còn lại ở đây thì mờ mịt không rõ. đang trong lúc bầu không khí trở nên vô cùng im lặng, rốt cuộc vẫn là Lăng Yên buông những thứ trên tay xuống bàn, khẽ cười hỏi: “Bất thường gì?”
Bộ Duyên Khê nghe nàng hỏi vậy thì lập tức ho nhẹ một tiếng, ra vẻ thần bí: “Các ngươi không cảm thấy, dạo gần đây có rất nhiều người đến An Nhạc trấn hay sao?”
Có phải ngươi đã đắc tội với ai rồi không?”
Khóe miệng đang cười của Hoàn Ly liền khép lại, hắn khinh thường hừ một tiếng, lắc đầu nói: “Ta bị nhốt dưới giếng suốt ba vạn năm thì có thể đắc tội ai được?”
Bộ Duyên Khê thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy hẳn là …”
Còn chưa đợi Bộ Duyên Khê nói hết câu, Hoàn Ly lại thong dong điềm nhiên nói tiếp: “Có điều, cha của ta thì đã đắc tội với không ít người.”
“…”
quy tụ ở An Nhạc trấn, cho dù hiện tại bọn chúng vẫn chưa thể phát giác được khí tức của Ma tôn lẫn Thần tôn thì đừng quên vẫn còn một người là Hoàn Ly đang ở đây. Đối với một kẻ không có chút nhận thức gì với việc phong bế nội lực bản thân như hắn, thì việc tìm ra được chỗ này cũng là chuyện sớm muộn.
Đối với yêu vương mà nói, nếu như trong lúc bày trận đối phó với Ma tôn mà lại có thể giải quyết được tiểu hồ ly này trước thì tuyệt đối là một món hời lớn đối với hắn. Tiểu hồ ly đã ở nơi này được một thời gian, chắc như vậy đã đủ để bọn người kia tìm được tận nơi rồi.
Tựa như là để xác minh suy nghĩ của hai người họ mà trong một khắc ngắn ngủi sau đó, từ ngoài cửa đột nhiên bị một đám người lạ mặt phá cửa xông vào. Tiểu viện vốn dĩ chật hẹp của họ chỉ trong chớp mắt, bỗng nhiên lại có sự xuất hiện của những vị khách không mời mà đến.