Phương Lắng chỉ cười một tiếng cho qua mà không đáp lại nàng.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười sang sảng.
“Vân Thủy Thanh, nhiều năm không gặp mà ngươi vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy! Không hổ là đệ nhất mỹ nữ của Thiên La giáo chúng ta!" Một đại hán đầu trọ vóc người cao lớn đi tới.
Trên người đại hán này có một luồng yêu khí đến từ một con rần màu xám rất dài đang quấn bên hông. “Tiểu nha đầu này là nữ nhi của ngươi à? Trông cũng không giống lắm” Hắn ta nhìn hai người mà chậc. chậc lắc đầu.
Vân Thủy Thanh trừng đại hán đầu trọc kia một cái rồi thản nhiên nói: "Nếu ngươi không biết ăn nói thì tốt nhất ngậm miệng lại!"
“Nhiều năm rồi mà ngươi vẫn có cá tính như thế” Đại hán cười nói, ngồi xuống như rất quen thuộc.
Tiếp đó hắn ta lại liếc nhìn Phương Lăng bên cạnh mà nhíu mày: “Tiểu tử này là ai?”
“Không biết, đống lửa này là hắn nhóm lên” Vân Thủy Thanh thản nhiên nói.
“Thật là một hậu sinh tuấn tú da mịn thịt mềm, phù hợp lấy ra cho rằn ăn!" Đại hán đầu trọc cười lạnh và nói, đưa tay sở sờ con rắn xám cuộn bên hông,
“Bảo bối nhi, hôm nay sao không thèm ăn vậy? Mau tới đi! Đó là dạng ngươi thích ăn nhất!"
Lúc này con rắn quấn quanh hông hắn ta lại căng cứng toàn thân.
Mặc dù Phương Lăng sớm đã luyện hóa trái tim Ma Tổ thành một phần của mình, nhưng Ma Tổ là dạng cấm kỵ trong đám yêu ma, chỉ mấy lưỡng khí tức
còn sót lại cũng đủ làm yêu ma bình thường run sợ. “Bảo bối nhi, ngươi làm sao vậy?"
Đại hán đầu trọ kiên nhãn trấn an nó, nhưng nó. lại đột nhiên vèo một tiếng chạy trốn!
“Bảo bối ngoan, đêm nay ngươi làm sao vậy?” Hắn ta vội vàng đuổi theo, sau một hồi mới quấn được nó lên lưng lần nữa.
“Coi như tiểu tử ngươi may mắn, đêm nay bảo bối nhà ta không thèm ăn, tha cho ngươi một mạng” Đại hán nhìn Phương Lăng một cái rồi hừ nhẹ và nói.
Phương Lăng vẫn im lặng, chỉ cảm thấy càng
ngày càng thú vị.
Đại hán đầu trọc này cũng có tu vi không thấp, là Thiên Cơ sơ kỳ chỉ yếu hơn mỹ phụ này một chút.
Đột nhiên đụng phải hai người tu hành thực lực không tệ cùng một lúc, thật là khó được!
Mỹ phụ nhìn con rắn bụi buồn bã iu xìu trên lưng. đại hán thì trong mắt lóe lên một tia nghỉ hoặc, nhưng cũng không tìm hiểu đến cùng.
“Vân Thủy Thanh, lần này ngươi bảo mọi người tới là có gì muốn nói? Chẳng lẽ đã tìm được giáo chủ?”
Đại hán đầu trọc nhìn mỹ phụ, hỏi
'Vân Thủy Thanh không trả lời ngay mà gi tay khẽ vuốt đầu nha đầu bên cạnh một cái.
Tiểu nha đầu vốn đang tỉnh táo lập tức ngủ mất.
Sau đó nàng mới đáp: "Xem như thế đi! Nhưng giáo chủ đã chết, chết trong núi Thiên Đoạn."
“Mãng Tôn, ngươi có biết tiểu nha đầu bên cạnh ta là ai không?"
"Chẳng lẽ có liên quan đến giáo chủ?” Ðạii hán đầu trọc nghỉ ngờ nói.
Vân Thủy Thanh khẽ gật đầu: "Không sai, nó là nữ nhĩ của giáo chủ”
“Không đúng! Sao nó còn nhỏ như vậy? Đại hán đầu trọc cau mày, không tin lắm: “Cách lúc giáo chủ mất tích đã hơn 200 năm, nhưng tiểu nha đầu này mới bảy, tám tuổi mà? Chẳng lẽ mấy năm nay giáo chủ mới chết? Vậy tại sao lâu như thế hẳn không bước ra chủ trì đại cục?"
“Bởi vì năm đó khi tìm ra Tiểu Dao thì ta đã tạm thời đóng băng nó, mấy năm nay mới giải trừ cấm. thuật” Vân Thủy Thanh trả lời
“Mọi người có tâm tư gì cũng không cần ta nói nhiều lời”
“Vi không để các ngươi tự giết hại lẫn nhau nên ta mới quyết ý dấu diếm việc này. Đợi đến hôm nay. chúng ta có năng lực chế ngự nghiệt súc kia để lấy lại Thiên La thăn công”
“Chỉ cần truyền Thiên La thần công cho tiểu nha đầu này thì Thiên La giáo có thể khôi phục trật tự ban đầu, tái hiện uy danh ma tông!"
“Ta biết ngươi luôn trung thành với tông môn, vừa văn ngươi và ta gặp nhau trước nên ta cũng nói rõ sự thật. Để làm việc này thì ta căn sự ủng hộ của ngươi!”