Sáng sớm, Duy Sâm tòa thành đã có người đến người đi. Có tuần tra hộ vệ đội tại tòa thành phụ cận, có thanh khiết gia nhân, cũng có tổ đội xuất phát đi Đặc Lạp Tư sâm lâm săn thú. Không ai chú ý tới, dưới sự đái lĩnh của A Cổ Tô thiếp thân hộ vệ của Dương Lăng một nhóm nam nhân xa lạ đang lặng lẽ bước vào tòa thành.
-Đại nhân, thỉnh!
Sau khi mời Phi Nhiệt Á đến nghị sự thính rồi A Cổ Tô đánh mắt về hướng đầu lĩnh dã man nhân Gia Lỗ Khắc đang cách đó không xa, người sau hội ý, liền suất một đội dã man nhân bưu hãn mở đại môn ra.
-Hoan nghênh đi tới Duy Sâm tòa thành, mời ngồi!
Dương Lăng vẻ mặt tươi cười, ý bảo gia nhân dâng trà. Nhìn thân hình khôi vĩ của Phi Nhiệt Á, nhìn cước bộ trầm ổn cùng ánh mắt lợi hại của hắn, lại thêm vẻ cung kính của mấy tên tùy tùng phía sau hắn, Dương Lăng rõ ràng, đây rõ ràng là một người thân ở thượng vị đã nhiều năm, hắn âm thầm đoán thân phận cùng địa vị của Phi Nhiệt Á ở La Tư đế quốc.
-Ta là La Tư đế quốc sứ giả, toàn diện phụ trách hành động lần này, Dương đại nhân cứ gọi ta là Phi Nhiệt Á !
Phi Nhiệt Á thoải mái ngồi đối diện cùng Dương Lăng. Mặc dù thấy Dương Lăng mặc đồ bình thường, lại dương dương tựa ở trên ghế, cũng không hề có chút ý khí phong phạm nào, nhưng Phi Nhiệt Á tâm lý cũng không dám có gì chậm trễ. Chính vì người không thể chỉ đoán qua tướng mạo được, một người ủng hữu gần ngàn danh võ sĩ, xuất thân thần bí, tiêu tiền như nước lại có một chi đại quân ma thú, quyết không thể chỉ là một quý tộc bình thường .
Đàm phán cũng giống như chơi bài, không thể bại lộ toàn bộ thực lực ngay lập tức được !
Phi Nhiệt Á chỉ nói hắn là sứ giả của La Tư đế quốc chứ không hề tiết lộ thân phận vương tử. Chỉ cần cho đối phương thấy tự hắn có toàn quyền quyết định trong hành động lần này thì cũng đã đủ tư cách đại biểu đế quốc đàm phán rồi, như vậy là đủ rồi.
Phi Nhiệt Á tĩnh táo cơ trí, đáng tiếc. Người định không bằng trời định !
-Nguyên lai là Phi Nhiệt Á điện hạ quyết định hành động lần này, trách sao chỉ với mấy trăm danh nhân mã đã có thể khiến Ban Đồ nhân nhiệt náo tiêu đầu lạn ngạch, quả nhiên lợi hại, lợi hại !
Dương Lăng cùng Cổ Đức không hề nghe đến đại danh của Phi Nhiệt Á nhưng người có sinh ý trải rộng cả Thái Luân đại lục như Hải Nhi Bối Lỵ lại quen thuộc với hầu hết đại bộ phận quyền quý của các đế quốc. Mặc dù chưa thấy qua Phi Nhiệt Á nhưng đại danh của 12 vương tử La Tư đế quốc đã sớm được gia tộc của nàng trọng điểm lưu ý.
Điện hạ ?
Dương Lăng rất kinh ngạc, vốn, hắn còn tưởng rằng Phi Nhiệt Á chỉ là đại thần hoặc là thân tín của quốc vương La Tư đế quốc mà thôi, vạn vạn không ngờ tới đối phương lại là một vương tử.
Phái một vương tử tự mình đến đây, đối với La Tư nhân mà nói thì phá hư chiến lược của Ban Đồ đế quốc lần này có bao nhiêu trọng yếu, cũng có thể tưởng tượng được.
Qua một hồi vẻ tươi cười trên mặt Dương Lăng càng thêm sáng lạn. Đối phương càng coi trọng hành động lần này thì đối với hắn lại càng có lợi. Chỉ cần tốn một chút tâm tư, tin tưởng là có thể thu được rất nhiều ích lợi. Cùng lúc đó. Nhìn Hải Nhi Bối Lỵ che mặt bằng làn sa mỏng, Phi Nhiệt Á cũng thập phần bất ngờ. Như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, ở trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh này cư nhiên có người vừa thấy mặt đã nhận ra thân phận của hắn rồi.
Nhân tài tể tể ! (nhân tài đầy rẫy)
Dương Lăng tuyệt đối xuất thân từ một gia tộc giàu có, nếu không, không có khả năng có nhiều truy tùy giả xuất sắc như vậy ! Cho dù nhắm mắt lại, hắn cũng có thể cảm giác được Dương Lăng bên người ít nhất có ba gã đại kiếm sư cùng hai gã Đại ma pháp sư, thực lực không phải chuyện đùa. Hơn nữa, phía sau bức bình phong của đại sảnh thỉnh thoảng còn truyền đến một trận trận ma lực mịt mờ ba động, phỏng chừng còn mai phục không ít cao thủ.
Mặc dù từ trên người Dương Lăng không nhìn ra được dấu vết của ma lực hoặc là đấu khí, nhưng hắn chút nào không dám xem thường Dương Lăng.
Dù sao. Một triệu hồi sư có thể triệu hồi đại quần ma thú đánh bại cửu đầu xà quái tuyệt không có khả năng là một người bình thường. Sở dĩ không phát hiện được ma lực ba động trong cơ thể hắn chỉ có duy nhất một giải thích chính là hắn đã tu luyện tới cảnh giới có thể tự nhiên che dấu thực lực rồi.
Địch nhân không thể nhìn thấu mới là tối đáng sợ!
Quan sát cao thâm khó lường Dương Lăng, nghĩ đến thế lực khổng lồ đằng sau hắn, Phi Nhiệt Á may mắn tự mình không phải đối thủ của hắn. Nếu không, đừng nói phá hư Ban Đồ nhân chiến lược, sợ rằng có thể còn sống rời khỏi Duy Sâm trấn hay không đã là một vấn đề rồi.
Sau một hồi khách sáo, Dương Lăng cười cười, đưa mắt về phía lão quản gia ở đằng sau. Người sau hội ý. Chỉ huy gia nhân bắt đầu dọn tiệc.
Kim hoàng mạo du khảo toàn túy, hương khí tràn ngập thịt bò nướng trên vỉ, còn có một vò đàn Bồ Đào tửu cất kỹ trăm năm ......, mặc dù vẫn kém hơn quốc yến hào hoa của La Tư đế quốc nhưng cũng khiến Phi Nhiệt Á một chuyến đại bão khẩu phúc.
Đông đóa Tây tàng trong Đặc Lạp Tư sâm lâm mấy ngày nay, vì không dám đốt lửa nấu ăn nên bọn họ cả ngày chỉ đành nuốt lương khô, đã sớm chán ngấy rồi. Đối mặt với thức ăn tràn đầy hương sắc vừa được dọn lên, thiếu chút nữa ngay cả đầu lưỡi đều cũng nuốt xuống.
Sau khi dùng tiệc xong, lão quản gia chỉ huy gia nhân bưng lên không ngớt A Nhĩ Ti Tư quả cùng các loại hoa quả đặc sản của Duy Sâm trấn được lưu trữ từ mùa hè đến giờ, cuối cùng dâng lên mỗi người một chén trà cực phẩm hoa lài, khiến cho người thấy nhiều hiểu rộng như Phi Nhiệt Á cũng không thể không bội phục.
Quý tộc chính là quý tộc !
Giữa trời đông giá rét, người khác đều lo không có cái mà ăn còn Dương Lăng lại tùy tùy tiện tiện dọn một bàn ăn đã có nhiều hoa dạng như vậy.
Dùng xong món tráng miệng, Dương Lăng bắt đầu cười cười đem hết mấy chuyện bình thường của Đặc Lạp Tư sâm lâm dông dài như thói quen của Song giác lộc ra sao, thời điểm nào có nhiều dã thú có thể săn, tịnh không hề nói đến chánh sự.
-Dương đại nhân, không biết người chuẩn bị lúc nào xuất binh ?
Thiên nam địa bắc cả nửa ngày mà vẫn không thấy Dương Lăng nói đến chuyện xuất binh Phi Nhiệt Á rốt cục không nhịn được.
-Úc, cái này không thể gấp được !-Dương Lăng vờ trầm ngâm chốc lát rồi nói tiếp :
-Tư Thác Phu bây giờ không có cũng đủ quân trang chống lạnh, cũng không có lương thảo và vũ khí để bổ sung tiêu hao, mùa đông này hắn chắc chắn phi thường khó vượt qua. Cho dù hắn có thể miễn cưỡng qua được thì binh lính của hắn cũng đã hữu khí vô lực rồi, đến lúc đó chúng ta xuất binh cũng không muộn !
Mùa xuân sang năm mới xuất binh ?
Vì bất ngờ, Phi Nhiệt Á thiếu chút nữa bị ngụm trà trong miệng làm cho nghẹn thở. Căn cứ theo tình báo thì viện quân của Tư Thác Phu đã nhanh chóng di chuyển tới Duy Sâm trấn rồi, thời gian gấp gáp, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng. Đợi đến mùa xuân sang năm mới tái khai chiến, đối mặt với một van danh hắc giáp quân chuẩn bị nguyên vẹn, căn bản là không có phần thắng.
Hừ, một đầu lão hồ ly giảo hoạt !
Hít vài hơi thật sâu rồi Phi Nhiệt Á cố nén xúc động tỉnh táo lại, không cần suy nghĩ nhiều, hắn cũng biết rằng Dương Lăng nói như vậy chỉ là muốn kiếm thêm một chút ích lợi mà thôi. Trên bàn đàm phán xúc động là tối kỵ, càng dễ xúc động lại càng dễ dàng nỗ lực đại giới ngu xuẩn.
-Dương đại nhân, Duy Sâm trấn tư nguyên phong phú, nếu rơi vào tay của Ban Đồ nhân thì thật sự là rất đáng tiếc a.-Phi Nhiệt Á cố ý dừng một chút, nhìn sắc mặt của Dương Lăng một chút rồi tiếp :
-Trong khoảng thời gian này, đại nhân đã trợ giúp cho chúng ta rất nhiều. Chắc chắn, sau khi đánh lui Ban Đồ nhân xâm lược, La Tư đế quốc chúng ta sẽ phong đại nhân làm Duy Sâm lãnh chúa, quản lý lãnh địa phương viên mấy ngàn lý này, hơn nữa sẽ ủng hộ hết sức về quân sự cũng như tài chánh!
Trầm tư chỉ chốc lát, Phi Nhiệt Á dứt khoát nói thẳng. Cùng lão hồ ly như Dương Lăng này nói chuyện, nói không chừng đến ngày mai cũng không đạt được mục đích.
Phong mình làm Duy Sâm lãnh chúa ?
Sau khi biết mục đích của Phi Nhiệt Á rồi Dương Lăng thản nhiên cười cười. La Tư nhân thật ra rất khôn khéo, như vậy không chỉ có thể phá hư chiến lược của Ban Đồ nhân mà còn có thể để cho tự hắn cùng Ban Đồ nhân đối đầu. Bất quá, cho dù dụng cái mông để nghĩ thì hắn cũng sẽ không ngu xuẩn chui vào rọ của bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Ma Thú Lĩnh Chủ.