Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 670: Ly biệt



Bảy bảy bốn mươi chín cái thẻ trúc không phải rất nhiều, nhưng căn cứ theo sự khác nhau khi sắp xếp cùng các phù văn trên thân thẻ trúc xếp lại một chỗ tạo thành các nội dung của đồ án, có thể tạo thành vô số quái tượng. Lớn thì là tương lai của một đế quốc, nhỏ thì là vận mệnh của một tiểu nhân vật, tất cả đều có thể chiêm bặc ra. Căn cứ theo phương tiêm bi ghi lại, đỉnh cấp chiêm bặc sư có thần thông quảng đại, có thể đoán được rõ ràng mỗi một việc. Đáng tiếc, mặc dù đã bỏ ra không ít công phu ở phương diện này, nhưng Dương Lăng cũng không có bao nhiêu tiến triển, so với vị đỉnh cấp chiêm bặc sư khác nhau khá xa!
Bất quá, mặc dù trước mắt không có biện pháp đoán được chuẩn xác mỗi một việc, nhưng muốn đại khái đoán được vận mệnh của một người thì không phải là vấn đề gì quá lớn!
Sau khi tại bên trong vu tháp không gian tắm rửa thay quần áo, Dương Lăng trở lại bên trong trướng bồng nho nhỏ, bình tâm tĩnh khí ngồi xếp bằng, một bên mặc niệm chiêm bặc vu quyết, một bên nhẹ nhàng lắc lắc cái ống trúc. Theo sự gia trì của rất nhiều vu lực cùng tinh thần lực, thẻ trúc tản mát ra một mảnh quang mang ngũ sắc, mỗi một cái thẻ trúc đều hiện lên từng đám phù văn thần bí huyền ảo, giống như nước chảy biến ảo không ngừng.
Ngũ hành chiêm bặc!
Khác với chiêm bặc bình thường, ngũ hành chiêm bặc phải trả giá bằng việc hao phí rất nhiều vu lực cùng linh hồn năng lượng, thông qua vu thuật cường đại có thể mạnh mẽ đoán trước được tương lai. Chuyện đoán trước được càng khổng lồ, liên lụy đến càng nhiều người thì vu lực cùng tinh thần lực hao phí lại càng lớn, có tỷ lệ thất bại rất cao, thậm chí có thể bị vu thuật cắn trả.
Bình thường, Dương Lăng rất ít khi dám chiêm bặc việc gì vì sợ sự cắn trả nguy hiểm của vu thuật, nhưng vì tương lai của Yêu cơ, không thề làm gì khác hơn là mạnh mẽ thử một lần!
Hoa… sau một trận chớp lên kịch liệt, bốn mươi chín cái thẻ trúc nằm trên đất đã hợp thành một cái đồ án hình hoa mai. Các thẻ trúc với màu sắc khác nhau thác lạc hữu trí, phù văn thần bí huyền ảo như ẩn như hiện, diêu diêu hô ứng. Người không biết gì khi nhìn vào sẽ cảm thấy rất xinh đẹp, nhưng Dương Lăng đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa sau khi ngưng thần nhìn kỹ lại cả người chấn động, sắc mặt đại biến!
Mai hoa ngũ nhâm, đại hung!
Mặc dù không cách nào đoán trước được chuẩn xác vận mệnh tương lai của Yêu cơ. Nhưng chính như là dự cảm Dương Lăng luôn có trong lòng, vận mệnh của Yêu cơ cực kỳ không ổn. Căn cứ theo quái tượng mà tính, sự gặp gỡ của nàng và Lý Tra Đức Sâm sẽ là một hồi bi kịch, một hồi bi kịch chưa từng có mà khó có thể đoán trước chuẩn xác được!
" Không được, nhất định không thể để cho hai người bọn họ tiếp tục ở cùng một chỗ!" Dương Lăng quyết đoán thu hồi lại những thẻ trúc trên đất. Song, ngay khi hắn đang tìm xem nên dùng lý do gì để tách Yêu cơ cùng Lý Tra Đức Sâm ra thì bên ngoài trướng bồng truyền đến một trận nghẹn ngào.
" Đại nhân, Tát Lạp van cầu người, hay để cho ta cùng Lý Tra Đức Sâm quay về Tử vong vị diện gặp mẫu thân hắn đi!" Yêu cơ ba một tiếng quỳ gối bên ngoài trướng bồng, lệ rơi đầy mặt, " Đại nhân, Tát Lạp xin lỗi người, sau này không thể tiếp tục ở bên cạnh người hầu hạ. Đại nhân, van cầu người…."
Mùa đông, bất tri bất giác đã tới. Sau khi màn đêm phủ xuống, trên mặt đất kết lại một tầng sương lạnh, lạnh như băng triệt cốt, nương theo đó là từng trận gió lạnh thấu xương. Yêu cơ quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, trong gió lạnh khổ sở cầu khẩn, hy vọng được Dương Lăng thành toàn. Nhìn Yêu cơ đau đớn thương cảm rơi lệ đầy mặt đang quỳ trên đất, Lý Tra Đức Sâm đau lòng không thôi, mang quần áo trên người nhẹ nhàng phủ lên người nàng. Mấy lần muốn mở miệng cùng nhau cầu xin, nhưng mở miệng ra rồi lại không biết nên nói gì cho tốt. Đám người Thi Vu Vương cùng huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á cũng yên lặng đứng một bên. Tuy không hy vọng Yêu cơ thoát ly khỏi trận doanh của ma thú quân đoàn, nhưng nhìn bộ dáng đau đớn thương cảm của nàng, lại không muốn thấy nàng thương tâm khổ sở như vậy. Làm tỷ muội của Yêu cơ, Áo Phỉ Lợi Á cùng thiên thủ huyết đằng Y Lệ Toa Bạch cực kỳ yêu thương Yêu cơ đang khổ sở quỳ gối cầu khẩn trong gió lạnh, có vài lần suýt chút nữa cùng nhau quỳ gối xuống hướng Dương Lăng cầu tình cho nàng.
" Tát Lạp, ngươi lần này đến vong linh vị diện sẽ cực kỳ nguy hiểm, ngươi nên ở lại đi. Có một số việc, thời gian dài trôi qua sẽ xóa mờ đi trong tâm trí!"
Trầm ngâm một lúc lâu, Dương Lăng dứt khoát nói thẳng vào trọng điểm. Vô luận như thế nào, hắn thật sự không muốn nhìn Yêu cơ từng bước một đi vào bi kịch hung hiểm khó lường. Từ Thái Luân đại lục đi đến Tử vong vị diện phải vượt qua thiên sơn vạn thủy, cách nhau bởi không gian loạn lưu kinh khủng. Lộ trình cực kỳ xa xôi. Vạn nhất một ngày nào đó thật sự phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, sợ rằng cho dù có nghe được tin tức cũng không kịp chạy đến cứu viện.
" Đại nhân, cho dù nguy hiểm to lớn đến thế nào, cho dù phải trả giá bằng tính mạng, ta cũng hy vọng có thể ở cùng một chỗ với Lý Tra Đức Sâm!" Yêu cơ bờ vai mềm rung động, gạt đi nước mắt rồi nói tiếp: " vô luận sau này phát sinh việc gì ngoài ý muốn, Tát Lạp tuyệt sẽ không hối hận, van cầu đại nhân thành toàn cho hai người chúng ta. Đại nhân, van cầu người…."
Yêu cơ thái độ kiên quyết, khổ sở cầu khẩn Dương Lăng thành toàn, lời đã nói đến nước này, Dương Lăng cũng không biết nói thêm cái gì cho tốt. Sau khi thở dài một hơi thì trầm ngâm không nói gì. Một lúc lâu sau, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một khúc gỗ tử đàn, một đao bắt đầu điêu khắc. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Trời cần mưa xuống, mẹ cần con lập gia đình!
Trên thế gian, luôn có một số sự tình tuy biết rõ là không tốt cũng không có biện pháp ngăn cản, nếu không cách nào lạnh lùng chia uyên rẽ thúy, không cách nào mạnh mẽ chia ly hai người bọn họ. Vậy, không thể làm gì khác hơn là tận lực nghĩ biện pháp tránh cho việc ngoài ý muốn. Một cái tượng gỗ tuy không ngăn cản được bi kịch phát sinh, nhưng tại thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ cứu được Yêu cơ một mạng.
Hô…
Ngoài trướng bồng, Yêu cơ quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng khổ sở cầu khẩn, thanh âm nghẹn ngào khản giọng, cặp mắt càng ngày càng trũng xuống. Trong trướng bồng, Dương Lăng ngưng thần điêu khắc tượng gỗ trong tay không nói câu gì, sau khi thất bại lại không ngừng thử tiếp, bên người đã chất nên một tầng mạt gỗ. Theo sự tiêu hao rất lớn của vu lực cùng tinh thần lực, thần sắc càng ngày càng uể oải.
Bất tri bất giác, một đêm đã trôi qua!
Ban đêm, cơ hồ tất cả mọi người đều thức trắng đêm, Yêu cơ vẫn kiên trì quỳ gối bên ngoài trướng bồng, thanh âm khàn khàn, con mắt vừa đỏ lại vừa trũng xuống. Lý Tra Đức Sâm yêu thương không thôi, cùng đứng bên cạnh nguyên một đêm, đám người Thiên Thủ Huyết Đằng Y Lệ Toa Bạch cùng Áo Phỉ Lợi Á cũng không ngoại lệ. Vốn, đám người Cự Viên Vương cùng Hắc Long Vương đối với việc Yêu cơ rời đi còn có chút mâu thuẫn và ý kiến, nhưng sau khi chứng kiến sự kiên quyết và thương cảm của nàng, ngoại trừ thở dài ra cũng không hề nói thêm điều gì.
" La Đức Lý Cách Tư, vào đi!"
Khi trời vừa bình minh, Thi Vu Vương đang chuẩn bị khuyên Yêu cơ nên đứng lên nghỉ ngơi một chút thì trong đầu đột nhiên vang lên linh hồn truyền âm của Dương Lăng , dưới sự ngoài ý muốn liền bước nhanh đi vào. Nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong trướng bồng, mọi người cũng theo đó bắt đầu khẩn trương, nhất là Yêu cơ đã khổ sở cầu khẩn cả một đêm dài, càng gắt gao cắn chặt hàm răng trắng tinh, không biết Dương Lăng sau một đêm trầm mặc rốt cuộc phân phó thế nào.
" Để cho Thi Vu Vương truyền đạt lại, giữ mình lưu lại hay là thành toàn cho mình, để cho mình cùng Lý Tra Đức Sâm cùng nhau đi đến vong linh vị diện?" Thấy Thi Vu Vương thật lâu cũng không đi ra, Yêu cơ khẩn trương cơ hồ không hít thở nổi. Nàng không biết, nếu Dương Lăng mạnh mẽ chia tách chính mình cùng Lý Tra Đức Sâm ra, thì mình nên làm cái gì bây giờ ?
Hô….
Một trận gió lạnh qua đi, Thi Vu Vương dưới sự khẩn trương của mọi người đi ra không nói một lời, trực tiếp đi tới phía trước Yêu cơ đang chau mày, tựa hồ tâm sự chồng chất, hai mắt mang theo một tia ủy khuất không tan hiếm thấy.
" Đại nhân, hắn…. hắn cuối cùng không có đồng ý!" nhìn Thi Vu Vương không nói lời nào, Yêu cơ trong lòng đau xót, trong nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng, tựa hồ cả bầu trời sụp xuống. Lý Tra Đức Sâm đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ôm lấy Yêu cơ vì thương tâm quá độ mà cực kỳ suy yếu vào lòng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt u buồn chưa từng có.
Không nghĩ tới, sau khi khổ sở cầu khẩn một đêm, Dương Lăng vẫn không đồng ý cho hôn nhân của hai người bọn họ!
" Đây là ba cái liệp ma tạp phiến chín sao. Phân biệt phong ấn một đầu hắc long, một đầu song túc phi long cùng một đầu giác long, trên đường có thể giúp cho các ngươi không phải đi bộ. Lúc gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể giúp các ngươi ngăn cản truy binh". Thi Vu Vương lấy ra ba cái liệp ma tạp phiến trong suốt, vừa nói vừa trịnh trọng giao vào trong tay Lý Tra Đức Sâm. Tiếp theo từ trong không gian giới chỉ lấy ra rất nhiều xích kim sa cùng mặc tinh, thậm chí còn có không ít nguyệt hồn thạch có giá trị liên thành, các vũ khí cùng khôi giáp được chế tác hoàn mỹ cũng không ít. Sau khi dừng một chút, tiếp theo nói: " Tát Lạp, Lý Tra Đức Sâm, ở chỗ này là đại nhân chúng ta chúc phúc cho hai người các ngươi. Lý Tra Đức Sâm, bởi vì thời gian gấp rút, một chút lễ vật cũng không chuẩn bị kịp, xin ngươi chuyển cáo đến mẫu thân ngươi đừng nên trách nàng!"
Đồ đạc mang về nhà chồng, đồ đạc mang về nhà chồng nhiều như vậy ?
Vừa nghe Thi Vu Vương nói như vậy, lại nhìn những vật phẩm quý giá chất cao như núi, mọi người chợt hiểu ra. Ai cũng không nghĩ ra, Dương Lăng sau khi trầm mặc một đêm không chỉ đồng ý với cầu khẩn của Yêu cơ mà còn hào phóng xuất ra đồ đạc mang theo lớn như vậy. Cái khác không nói, chỉ riêng giá trị của mấy khối lớn nguyệt hồn thạch này đã khó đoán được rồi!
" La Đức Lý Cách Tư, đại nhân đâu. Ta muốn gặp đại nhân. Trước khi đi, ta nhất định phải gặp đại nhân một lần!" Yêu cơ giống như từ địa ngục đột nhiên bay lên thiên đường, kích động không thôi, vừa nói vừa hô một tiếng đứng lên. Nàng không thèm để ý đến cái gì lễ vật hay là nguyệt hồn thạch, nàng chỉ muốn trước khi đi có thể nhìn thấy được khuôn mặt của chủ nhân Dương Lăng này một lần nữa.
" Tát Lạp, đi thôi, ngươi cùng Lý Tra Đức Sâm mang hành trang cùng nhau đi đi. Đại nhân đã mệt lắm rồi, rất là mệt mỏi, không nên quấy rầy người tĩnh tu!" Thi Vu Vương hốc mắt ửng đỏ, từ trong ngực lấy ra một cái tượng gỗ nhỏ sống động, " Tát Lạp, đấy là bức tượng gỗ do đại nhân bỏ cả đêm hôm qua ra điêu khắc, sau khi lấy máu nhận chủ, tại thời khắc mấu chốt có thể cứu ngươi một mạng. Đại nhân nói, vô luận tương lại phát sinh chuyện gì, vu tháp không gian luôn là quê hương của ngươi!"
" Đại nhân…."
Tiếp nhận lấy bức tượng gỗ trông rất sống động, cảm giác một chút hơi thở của Dương Lăng vẫn còn lưu lại, Yêu cơ rơi lệ như mưa, hiểu được nguyên nhân cả đêm Dương Lăng trầm mặc không nói. Người khác có lẽ không biết bức tượng gỗ này khó luyện chế đến cỡ nào, nhưng làm thị nữ bên cạnh Dương Lăng trong khoảng thời gian này, nàng hiểu được để tạo ra bức tượng gỗ này không hề dễ dàng.
" Đi thôi, lúc nào nhớ nhà thì cứ trở về!" Thi Vu Vương mang đống lễ vật thu hết vào một cái không gian giới chỉ trong suốt, mang giá trang cùng giới chỉ nhét vào tay Lý Tra Đức Sâm, chậm rãi nói: " Lý Tra Đức Sâm, chúng ta mang Yêu cơ giao cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ mang đến hạnh phúc đích thực cho nàng, nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí. Đao phong võ sĩ gia tộc rất cường đại, nhưng nói cho người nhà các ngươi, Ma thú thần hệ chúng ta cũng không e ngại đâu!"
Thông qua lời nói của Dương Lăng , Thi Vu Vương mơ hồ hiểu được vận mệnh của Yêu cơ, ưu tâm xung xung. Hắn không có gì lo lắng về việc Lý Tra Đức Sâm sẽ đối xử với Yêu cơ thế nào, nhưng gia tộc sau lưng Lý Tra Đức Sâm như thế nào thì vẫn còn khó nói.
" Ta dùng tính mạng và máu của mình để bảo vệ cho nữ nhân của ta, ngay cả là một gã chủ thần cường đại cũng đừng hòng mơ tưởng làm thương tổn đến nữ nhân của ta!" Lý Tra Đức Sâm ưỡn ngực, gắt gao ôm lấy cái eo nhỏ của Yêu cơ, vóc người khôi ngô giống như thiết tháp chống đỡ một mảnh bầu trời.
Sau khi cùng đám người Áo Phỉ Lợi Á cáo biệt, Yêu cơ cùng Lý Tra Đức Sâm cưỡi trên một đầu song túc phi long rưng rưng mà đi. Đi một bước quay đầu ba lần, cho dù đã bay đi một khoảng xa, vẫn tiếp tục quay đầu ăn năn nhìn lại trướng bồng nằm trơ trọi trên cỏ, hy vọng có thể nhìn thấy Dương Lăng thêm một lần, hai mắt đẫm lệ mơ hồ. Lần này đi đến vong linh vị diện xa xôi, ai cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, không biết lúc nào mới có thể gặp lại Dương Lăng .
Mang theo tiếc nuối thật sâu, nhóm Yêu cơ càng ngày càng đi xa, vẫn chưa phát giác ra nơi chân trời xa xôi, trên đám mây cao vạn trượng có một thân ảnh quen thuộc như ẩn như hiện. Càng không nghe được một tiếng thở dài theo gió bay đi!
Ma Thú Lĩnh Chủ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv