Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 46: Kinh hồn



Vừa tỉnh lại, thấy tiểu nha đầu Ngả Lỵ Ti nằm ở bên giường mình vẫn đang trong giấc mộng đẹp, Dương Lăng lắc đầu, nhẹ nhàng khoác cho nàng một cái áo. Mùa đông sắp tới, trời càng ngày càng lạnh, người bình thường không chú ý cẩn thận sẽ bị cảm lạnh.
Choàng cho nàng cái áo khoác, Dương Lăng tiện tay vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi loạn cho Ngả Lỵ Ti. Nhìn da thịt trắng mịn của nàng, cái cổ trắng ngần, cùng với lông mi mảnh mai, trong lòng đột nhiên có một cảm giác khác thường. Không nhịn được cúi người xuống, khe khẽ hôn một cái lên trán của nàng.
Nha đầu ngốc này!
Nhớ tới Ngả Lỵ Ti hy vọng có thể hầu hạ cho mình cả đời, Dương Lăng lắc đầu, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Hồn nhiên không phát giác ra không biết lúc nào Ngả Lỵ Ti đỏ bừng hết mặt, càng không phát hiện ra hai mắt nàng ẩn ẩn nước mắt.
Duy Sâm Trấn vào sáng sớm cuối mùa thu bao phủ một tầng sương trắng nhẹ, trong khi mọi người đang ngủ say, Dương Lăng chậm rãi đi trên một con đường nhỏ uốn lượn . Phía cuối con đường nhỏ chính là khu sâm lâm nguyên thủy lớn nhất, thần bí nhất của Thái Luân đại lục. Càng tới gần Đặc Lạp Tư sâm lâm, sương mù càng dày đặc.
Chẳng lẽ trong lúc vô ý đi tới Hương Cách Lý Lạp.
Hít vào không khí trong lành, nghe tiếng côn trùng kêu, Dương Lăng cảm giác hoàn toàn thư giãn. Bốn năm đại học, hắn đem tiền làm thêm cống hiến hết cho việc việc đi thăm thú thắng cảnh, đi qua Hoàng Sơn, đã tới Tây Hồ, cũng đã đến Tây Tạng một of gian, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy qua nơi nào có hoàn cảnh tự nhiên tốt như Duy Sâm Trấn.
Thư giãn, Dương Lăng dứt khoát nhắm hai mắt lại, theo cảm giác từ từ đi về phía trước. Một trận gió thổi nhẹ qua, cả người thoải mái đến độ các lỗ chân lông đều mở ra.
Đi bộ thời gian nửa nén hương, Dương Lăng cảm giác có chút khác thường, ấn ký hình tháp ở giữa trán nóng rần lên, phảng phất cảnh báo có nguy hiểm. Chung quanh quá yên tĩnh, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào đã không nghe thấy tiếng gió, tiếng côn trùng kêu, yên tĩnh đến đáng sợ.
Vừa mở to mắt, chỉ nghe "Hưu" một tiếng, một mũi tên như tia chớp lao đến. Đầu mũi tên tỏa ra ánh sáng đen, hiển nhiên có kích độc.
Dương Lăng nghiêng người sang một bên tránh qua mũi tên. Không ngờ, không đợi hắn thở dài một hơn, một cái bóng đen đã từ một đám lá khô nhảy ra, nhanh như tia chớp đánh tới.
-Dâm tặc, để mạng lại!
Người còn chưa tới, bóng đen đã hung hăng kêu lên một tiếng. Nghe được tiếng kêu. Dương Lăng hiểu được gặp lại đối thủ cũ, đúng là một nữ sát thủ âm hồn không tiêu tan vừa mới xuất đạo không lâu.
Nhanh chóng mở rộng khoảng cách với đối phương, Dương Lăng trào phúng nói :
-Yêu, mỗi lần gặp mặt, cô nương đều nỏng nảy như vậy. Chẳng lẽ vài ngày không thấy đã muốn ta chết!
-Ngươi, ngươi đúng là tên dâm tặc đáng chết, tên lưu manh ghê tởm nhà ngươi, mang cái mạng đây!
Nhìn nụ cười tội lỗi của Dương Lăng, nữ thích khách không khỏi nhớ đến lỗi xấu hổ từ lần ám sát thất bại trước. Nhớ tới bộ ngực mạnh khỏe của hắn, trần truồng bên dưới, cùng với tiểu huynh đệ cương cứng, nàng tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, cả người run lên.
-Tiểu mỹ nhân của ta, lần trước ngươi tặng cho ta một chiếc giầy, lần này tặng cho ta cái gì vậy? tránh khỏi đòn đánh bất ngờ của nữ thích khách, Dương Lăng cười cười nói:
-Chẳng lẽ lần này cô nương chuẩn bị dâng tặng cả thân kể mình!
Mang thân thể dâng tặng!
Nghe được Dương Lăng châm chọc, nữ thích khách tức giận nghiến chặt răng, huy động thanh chủy thủ sắc bén truy đuổi không tha. Mà Dương Lăng giống như cá trong nước né phải tránh trái, dễ dàng tránh qua những đòn tấn công của nàng.
Sau khi tiến cấp tới linh vu, Dương Lăng không chỉ vu lực tăng mạnh, thể chất cũng được đề cao rất nhiều. Trong thời gian ngắn, ngay cả tốc độ nhanh Giác phong thú cũng không đuổi kịp hắn, vậy thì càng không cần phải nói đến nữ thích khách trước mặt. Chủy thù của đối phương được tẩm độc, Dương Lăng mặc dù không dám đón đỡ, nhưng để tránh thoát công kích của nàng lại không khó.
-Dâm tặc, có bản lãnh thì đừng trốn !
-Hắc hắc, tiểu mỹ nhân của ta, vì hạnh phúc sau này, đến đây đi, đuổi được ca ca sẽ hôn nàng một cái !
Nhìn bộ dáng tức giận của nữ thích khách, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của nàng, Dương Lăng cố ý làm nàng càng giận dữ thêm. Đối phương càng tức giận, lại càng dễ dàng khó lòng khống chế, không cách nào phát huy hết được khả năng. Chỉ cần chọn đúng thời cơ tin tưởng một chiêu có thể khuất phục được nàng.
Dưới sự kích thích của Dương Lăng, nữ thích khách quả nhiên bị lừa, cắn răng nghiến răng đuổi theo sát phía sau Dương Lăng, dùng hết sức lực của mình, đã sớm vứt bỏ quy tắc của thích khách là -Một chiêu là rút lui. Không lâu sau, Dương Lăng tốc độ không giảm chút nào, nhưng nàng lại lâm vào tình trạng kiệt sức, càng ngày càng có tâm nhưng vô lực.
Thấy thời gian đã tới, Dương Lăng chuẩn bị động thủ bắt thích khách lại, không ngờ ấn ký hình tháp ở giữa trấn đột nhiên nhảy mạnh lên. Vô ý thức tránh về bên trái một bước, một thanh chủy thủ sắc bén đâm sát qua bụng, một nam thích khách che mặt không một tiếng động đột nhiên xuất hiện.
Thanh chủy thủ ảm đạm vô quang, hai ánh mắt lạnh như băng, ma lực khổng lồ ba động cùng với đầy trời sát khí. Đồng tử của Dương Lăng co rút lại, chỉ mỗi sự xuất hiện đơn thuần này đã hiểu được đã gặp phải một gã thích khách kim bài sát thủ.
-Cổ Lan Đan Na, lui ra.
Một kích không trúng, thích khách che mặt quát nữ thích khách, rồi giơ thanh chủy thủ lên giống như trận gió lao tới. Tốc độ rất nhanh, hết lần này tới lần khác chợt trái chợt phải, khiến cho Dương Lăng căn bản không thể phán đoán được phương hướng và góc độ của hắn.
Cẩn thận, Dương Lăng nhanh chóng lui về phía sau, tay phải bắt một cái thủ ấn, chuẩn bị gọi ma thú đến. Không ngờ, theo một tiếng quát to của thích khách che mặt, một đạo ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, theo sát cả người hắn vô lực, tay chân cứng ngắc, lạnh như băng, -Ba một tiếng, vô lực ngã nhào trên mặt đất.
Nhìn Dương Lăng tay chân cứng ngắc, thích khách che mặt lạnh lùng cười, giơ thanh chủy thủ tẩm độc lên, từng bước từng bước chậm rãi đi tới :
-Hắc hắc, trước mặt một gã Thiên bảng sát thủ, gọi về sư các ngươi dù cho có ma thứ cự long cũng không chịu nổi một kích. Thời gian ngươi gọi ma thú về, cũng đủ để một kích giết chết.
Thiên bảng sát thủ?
Dương Lăng trong lòng càng ngày càng trầm, ngày thường thông qua nói chuyện phiếm cùng đám người Tạp Tây, hắn biết được Thiên bảng sát thủ là cao thủ cùng cấp bậc với kiếm thánh và ma đạo sư. Thậm chí có đồn đại nói rằng, bị Thiên bảng sát thủ đánh bất ngờ thì ngay cả ma lực cao thâm cỡ ma đạo sự cũng không dám đỡ. Nguồn truyện: Truyện FULL
-An Tạp gia tộc tội ác đầy mình, đã bị ta diệt trừ, các ngươi tại sao còn bán mạng vì chúng ?
Không cách nào nhúc nhích, Dương Lăng vắt hết óc để kéo dài thời gian. Đồng thời, kiệt lực vận chuyển vu lực trong cơ thể, hy vọng khôi phục thật nhanh. Cả người cứng ngắc, hắn không mong khôi phục như lúc ban đầu, chỉ mong sao có thể hoạt động được các ngón tay. Chỉ cần hoàn thành thủ ấn, liền có thể gọi ma thú về trợ chiến.
Không thử không biết, vừa thử một lần liền cảm thấy sợ hãi. Dương Lăng phát hiện vu lực trong cơ thể phảng phát như bị một tầng áp bức, dù thế nào cũng không thể vận chuyển được. Trong khoảng thời gian ngắn, không thể biết được đã trúng ma pháp gì, tâm lý càng ngày càng trầm.
-Hắc hắc, không ai lại không muốn tinh tệ, muốn trách vậy trách ngươi quá xui xẻo đi.
Dương Lăng phản ứng nhanh chóng, nhưng thích khách che mặt cũng không ngu ngốc, vừa nói hắn vừa cầm thanh chủy thủ trong tay bức tới, để tránh đêm dài lắm mộng. Dù sao đối mặt một gã triệu hồi sư thực lực cao thâm khó lường, ai cũng không dám khinh thường.
-Tiểu mỹ nhân, nếu không lại đây hôn người yêu ngươi một cái, sau này muốn hối hận cũng không còn kịp đâu !
Thấy thanh chủy thủ càng ngày càng gần yết hầu của mình, Dương Lăng khẩn trương không thôi. Mắt thấy Cổ Lan Đan Na ở đó không xa, trong lòng vừa động, nghĩ đến một chủ ý.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv