Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 302: Cực phẩm điều giáo



Cả người nữ Ma pháp sư An Kỳ Nhi đầy máu, nhưng vết thương chính thực ra chỉ có hai vết nghiêm trọng. Chân trái bị một vết thương dài chừng nửa cái đũa, không quá dài nhưng sâu có thể thấy cả xương. Từ dấu vết của vết thương thì có lẽ là do kiếm khí của Hoàng mông diện võ sĩ Gia Tây Á vô ý lưu lại.
Trên ngọc thố bên phải máu thịt lẫn lộn, có hai vết răng rất sâu, nếu không đoán sai, hẳn là kiệt tác mà Giác phong thú của hắn lưu lại. Cũng may vị trí hơi lệch một chút, nếu không thì không biết chừng cái điểm nho nhỏ hồng nhạt đã bị Giác phong thú cắn mất.
Tuổi của An Kỳ Nhi còn rất nhỏ, nhìn bộ dáng có khi còn nhỏ hơn Ngả Lỵ Ti một đến hai tuổi. Tuy nhiên, dáng người rất bốc lửa.
ó người nói, bất kể là làm hay nữ đều có ham muốn. Rõ ràng một chút thì gọi là phong lưu hoặc là đa tình, gọi ẩn đi thì gọi là ham muốn.
Mặc dù không phải là tên háo sắc, nhưng khi học đại học, Dương Lăng cũng giống như tất cả bạn học nam, trong máy tính chưa không ít phim ảnh của các loại người đẹp hay xem. Tuy nhiên, hắn còn chưa thấy qua ai có đôi chân thon dài như An Kỳ Nhi.
Xé cái áo pháp sư rộng thùng thình của nàng ra, nhìn dáng người của Tiểu mỹ nhân, hắn rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là điểm hoàng kim.
Hít vào một hơi thật sâu, mạnh mẽ lấy lại bình tĩnh, hắn khéo léo cầm chân trái của An Kỳ Nhi, dùng nước hồ rửa sạch vết máu xung quanh vết thương, sau đó xe một mảnh vải băng lại cho nàng. Không ngờ rằng, không biết là dùng sức mạnh một chút, hay là do hồ nước lạnh như băng kích thích, mà An Kỳ Nhi rên rỉ một tiếng từ từ tỉnh lại.
"Lĩnh chủ đại nhân, cảm ơn ngài" Thấy Dương Lăng cầm chân trái của mình nhẹ nhàng lau rửa vết thương, An Kỳ Nhi không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu hắn đã cứu mạng mình: "Đây là đâu, Thi vu vương ở đâu rồi?"
"Đây là một hồ nước ở trong sa mạc Tây Bá Lợi Á, yên tâm đi, Thi vu vương đã bị ta đuổi đi rồi" Thấy An Kỳ Nhi hoảng sợ nhìn xung quanh, Dương Lăng nhỏ giọng an ủi, nói tiếp: "Sau này không phải gọi ta là Đại nhân, gọi là Dương đại ca nhé, nào, uống vài viên Huyết châu này vào đi"
GIúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.
Nếu quyết định cứu mạng An Kỳ Nhi, Dương Lăng quyết định thu hẹp quan hệ của đôi bên, dù không tính đến Giáo Đình đứng thứ nhất thứ hai trên Thái Luân đại lục, mà Bác Cách gia tộc sau lưng nàng, nghe nói đã truyền thừa mấy ngàn năm có thế lực rất khổng lồ. Cứu mạng nàng, đối với sự phát triển của Ma thú lĩnh trong tương lai sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Dưới sự giúp đỡ của Dương Lăng, nuốt vào vài viên Huyết châu, An Kỳ Nhi cảm thấy tỉnh táo hơn. Huyết châu do Ma thú máu huyết ngưng kết thành, có thể bổ sung Vu lực và máu huyết cho Dương Lăng, đối với người bình thường là một bảo bối hiếm có, có thể nhanh chóng bổ sung khí huyết, thể lực và tinh thần.
"Ân, Dương, Dương đại ca" Một cơn gió lạnh thổi qua, An Kỳ Nhi nhanh chóng phát hiện trên người mình chỉ còn một bộ nội y mỏng manh, ngọc thể lả lướt có thể thấy rõ. Mặt ngay lập tức đỏ bừng lên "Dương đại ca, vết máu này, ta có thể tự mình xử lý"
T
iểu mỹ nhân vừa nói vừa dùng sức giãy dụa, hy vọng ngồi dậy được, không ngờ cả người bủn rủn vô lực, thử vài lần cũng không thành công. Có lẽ vì dùng sức quá độ, nên vết thương lại chảy máu nhiều hơn.
"An Kỳ Nhi, vết thương của ngươi còn không có hoàn toàn cầm máu, tuyệt đối không được lộn xộn. Bây giờ, ta phải xử lý vết thương trên ngực ngươi, ngươi nhắm mắt lại đi" Dương Lăng vừa nói vừa nhẹ nhàng đè lại, hy vọng An Kỳ Nhi ngồi xuống.
Xử lý vết thương trên ngực?
Nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn ở trên ngực, lại nhìn thấy Dương Lăng đang rất gần, Tiểu mỹ nhân đỏ hết cả mang tai. Vết thương ở trên ngực phải, nếu hoàn toàn rửa sạch vết thương, vậy không phải cởi cả nội y hay sao?
Mặc dù lần trước bức Thi độc ra Dương Lăng đã sờ mó toàn thân, nhưng dù sao lúc đó vẫn còn mặc nội y, nghĩ đến việc trần truồng trước mặt một người đàn ông xa lạ, An Kỳ Nhi vừa thẹn vừa vội. Tuy nhiên vết thương bị lây Thi độc càng lúc càng nghiêm trọng, phải xử lý ngay lập tức, mình cả người vô lực, không có cách nào tự xử lý.
Làm sao bây giờ?
Trong khi An Kỳ Nhi không biết làm gì, thì trên người cảm thấy lành lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy nội y mỏng manh bên trong đã bị Dương Lăng khe khẽ cởi ra, hai cái núm phớt hồng hiện ra bên ngoài. Giống như con thỏ nhỏ xấu hổ khe khẽ run lên trước mặt con sói hoang xa lạ.
"Dương đại ca, ta" Vừa thẹn vừa vội, An Kỳ Nhi hai mắt đỏ bừng, lệ tuôn đầy mặt.
"An Kỳ Nhi, không được lộn xộn, nhanh xong thôi mà"
Nhìn cơ thể An Kỳ Nhi, Dương Lăng không khỏi nhìn ngắm một lúc lâu. Thất thần một lát liền nuốt nuốt nước miếng, đè con heo lòng đang hậm hực trong người, lập tức tay trái nâng nhẹ bầu vú phải của An Kỳ Nhi, tay phải cầm lấy mảnh vải cho vào hồ nước lạnh lẽo, nhẹ nhàng lau chùi vết máu xung quanh vết thương của nàng, tay trái vô tình nhưng hữu ý nhẹ nhàng sờ nắn.
Đầy đặn, mềm mại, càng ngày càng nóng.
Cảm giác sự khác thường của tay trái, trong lòng Dương Lăng trở lên nhộn nhạo, nhìn An Kỳ Nhi đang mắc cỡ nhắm nghiền mắt lại.
Hắn không nhịu được nữa, đưa tay lên vú trái của nàng nhẹ nhàng sờ nắn.
"Ân, Dương đại ca, như thế nào, như thế nào bên phải cũng" Cảm giác sự khác thường ở vú bên trái, An Kỳ Nhi chấn động cả người, vừa nói vừa ngượng ngùng mở hai mắt.
"Cái này" Thấy Tiểu mỹ nhân đột nhiên mở mắt, Dương Lăng liền tỉnh táo lại, vô ý phát hiện Thần lực trong đầu nàng không biết từ lúc nào đã khôi phục bình thường, không thiếu một tia.
Kỳ quái, chẳng lẽ trên người Tiểu mỹ nhân có đeo Thần Khí gì đó có thể tự động khôi phục Thần lực?
Xác định Thần lực của An Kỳ Nhi đã khôi phục như lúc ban đầu, Dương Lăng nghi hoặc khó hiểu, ngoại trừ chuỗi hạt trên cổ thì trên người Tiểu mỹ nhân không đeo vật gì nữa cả. Chuỗi hạt trên cổ ảm đạm không ánh sáng, mặc dù không nhìn ra tài liệu luyện chế, nhưng không có Năng lượng ba động, cơ bản không giống Thần Khí.
Hấp thu một nửa Thần lực, có lẽ ngay lập tức tiến giai đến Trung cấp Thần vu?
Hiểu được Thần lực trong cơ thể An Kỳ Nhi có thể nhanh chóng khôi phục, Dương Lăng làm sao có thể bỏ qua cơ hội hấp thu, con ngươi vừa chuyển, liền nhìn Tiểu mỹ nhân đang ngượng ngùng, nói rất nghiêm túc: "An Kỳ Nhi, Thi độc trong cơ thể ngươi rất sâu, trong khi xử lý vết thương hai tay cũng phải dùng, nhanh chóng ép Thi độc trong cơ thể ra, nếu không"
Trúng độc rất sâu?
Nhớ đến đám Kỵ sĩ và Ma pháp sư bị lây Thi độc biến thành Cương thi, nghĩ đến cơ thể lở loét và đám lông xanh ghê tởm, An Kỳ Nhi hoảng hốt, cả người run lên: "Dương đại ca, vậy ta sẽ không bị làm sao chứ?"
"yên tâm, có ta ở đây thì không cần phải sợ, nhưng nhớ là tuyệt đối không được lộn xộn"
Sau khi hù dọa Tiểu mỹ nhân kinh nghiệm sống còn ít ỏi, Dương Lăng nghiêm trang, lấy danh nghĩa bức độc làm việc, đầu ngón tay thi thoảng lướt qua trên da thịt trắng nõn của nàng. Sờ từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, không ngừng kích thích thần kinh của nàng, nhân cơ hội hấp thu từng chút một Thần lực trong đầu nàng.
Lần trước, Tiểu mỹ nhân tốt xấu gì cũng còn mặc nội y mỏng manh, bây giờ, nhìn thân thể trần truồng, vuốt ve da thịt mềm mại, ngửi mùi thơm xử nữ mê người, Dương Lăng như muốn phún hỏa, thiếu chút nữa không khống chế được.
Hiểu được Dương Lăng đang bức Thi độc trong cơ thể mình ra, mặc dù mắc cỡ đến mức gần như không còn mặt mũi nhìn người, nhưng An Kỳ Nhi cũng không thể không tiếp tục. Huống chi cả người bủn rủn vô lực, cho dù liều mạng phản kháng cũng không làm được chuyện gì.
Một lần sống lại, một lần quen thuộc.
Lần trước, nàng còn có cảm giác nhục nhã, nhưng lần này
không biết vì sao, nàng có một sự hưng phấn khác thường. Dưới động tác vuốt ve của Dương Lăng, da thịt mềm mại thi thoảng nhẹ nhàng run rẩy, nhất là khi Dương Lăng chạm phải vùng cỏ non lún phún đôi bờ của nàng, cơ thể vụt phát sinh ra một cảm giác trước đó chưa từng có.
Trái tim đập mạnh, lo lắng bất an, vừa lo lắng phát sinh chuyện gì, lại loáng thoáng có một tia chờ mong. Cái cảm giác này giống như là...
Có bài học lần trước vì hấp thu quá nhiều Thần lực một lúc, Dương Lăng vô cùng cẩn thận phân ra một ít Tinh thần lực, dẫn dụ Thần lực trong cơ thể An Kỳ Nhi đuổi theo, lại dùng Luyện Hồn Thuật nhanh chóng luyện hóa. Từng chút, từng chút một, vô cùng cẩn thận hấp thu Thần lực thần bí trong đầu An Kỳ Nhi.
Từ từ, thuận lợi hấp thu và dung hợp Thần lực càng ngày càng nhiều, Vu lực màu xám trong cơ thể càng ngày càng trắng, Tinh thần lực tăng lên rất nhanh, cảm giác càng lúc càng linh mẫn sắc bén. Cho dù nhắm lại hai mắt, hắn cũng có thể cảm giác rõ ràng mọi động tĩnh của Không gian Vu tháp.
Một đạo Ma pháp hỏa hệ nhỏ, ngay lập tức xuất hiện một vùng lửa lớn trên mặt đất, niệm một câu chú ngữ đơn giản, từ trên trời xuất hiện một cơn mưa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đám Ma thú đang kiếm ăn hoặc là đùa nghịch, tất cả đều hướng về phía hắn quỳ lạy, bất kể là cổ thụ ngàn năm có linh tính, hay là cây cỏ vừa mới mọc lên, tất cả đều động, tản mát ra một cảm giác thân thiết.
Loáng thoáng, trong Vu Tháp truyền đến một thanh âm trầm muộn, giống như một cánh cửa đóng kín bao nhiêu năm được mở ra. Lập tức truyền đến một tiếng rít gào vang trời, truyền đến một trận Năng lượng ba động quen thuộc.
Kiểm soát thiên địa, chạm vào lực lượng cơ bản nhất của Thiên địa.
Cảm giác sự biến đổi của thân thể và Không gian Vu tháp, Dương Lăng vô ý thức nhớ đến Vu sư tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nội dung trên Phương tiêm bi, tất cả Vu quyết đã nhìn đều lướt qua trong đầu.
Nếu An Kỳ Nhi mà mở mắt, sẽ phát hiện con mắt Dương Lăng rất âm u. Liếc mắt một cái giống như người mù, nhưng nhìn kỹ phát hiện bên trong hiện lên một viên tinh cầu chuyển động rất nhanh, vô số không gian loạn lưu và vị diện lướt qua.
Ma Thú Lĩnh Chủ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv