Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 1: Tích huyết thuần hóa



-Ngọc tháp được đào ra từ cổ mộ Miêu Cương ngàn năm, đại gia, đại gia ngài đừng nên bỏ qua a!
Gần cuối ngày, một trung niên nhân mặt đen mặc y phục miêu dân đứng ở góc đường khàn cả giọng chào đón một khách nhân.
-Bao nhiêu tiền ?
Dương Lăng vốn định đi qua nhưng thấy chiếc tháp ngọc này quả là được chế tác rất tinh xảo không khỏi động lòng muốn mua làm đồ chơi cho đứa cháu suốt ngày quấn quít lấy mình cả ngày ở nhà.
- Đồ quý, được xếp từ 81 khối, có thể phù hộ ngài cùng gia quyến khỏe mạnh, công tác thuận lợi, mọi sự như ý...
- Năm đồng.
Dương Lăng mở mở cái ví cắt đứt lời chào hàng thao thao bất tuyệt đang vang lên.
-Không bán thì thôi.
Vừa được phân việc lần đầu sau khi tốt nghiệp, tiền lương còn chưa biết đến bao giờ mới đến tay đây quả là hành động xa xỉ vô cùng của Dương Lăng. Có lẽ bắt đầu từ ngày mai chỉ cần dùng năm đồng tiền đã có thể có một bữa ăn ở quán ven đường tươm tất, nếu không thì chuẩn bị ít bánh bao cho vào hành lý cũng xong. Trải qua một trận giả giá cò kè Dương Lăng đã mua được chiếc tháp ngọc với giá chỉ mười đồng tiền, hắn còn mặt dày đòi khuyến mại một chiếc túi đựng to. Vẻ mặt Dương Lăng đầy khoái trí còn miêu dân rõ ràng rất bất đắc dĩ, chiếc ngọc tháp này đã vài năm chẳng có ai thèm động vài, chỉ sợ vô ý đụng vào lại làm vỡ nên không thể làm gì khác hơn là đại đại hạ giá.
Thời điểm cuối ngày quả là lúc mọi người vội vã nhất, mọi người đi đi lại lại, cố gắng chen lẫn nhau để có thể về nhà. Để có thể nhanh chóng hồi gia rất nhiều thục nữ đã vứt bỏ dáng vẻ đài các ban ngày không ngại bon chen trên xe buýt cùng đông đảo nam nhân vai u thịt bắp, chúng nam nhân hoặc cao hoặc thấp lẫn lộn cùng một chỗ. Đứng trước mặt Dương Lăng chính là một mỹ phụ mặc một bộ sáo trang màu đen. Nét trang điểm phớt nhẹ, lông mi dài cong vút, nhưng từ vị trí của hắn nhìn xuống còn có thể thấy một phần bồng đảo như ẩn như hiện. Khí trời nóng bức, không ít phụ nữ đều ăn mặc rất thoáng, xuân sắc không chỗ nào không có, huống chi là ở nơi xe buýt. Không biết từ lúc nào mà Dương Lăng chợt cảm thấy chiếc ngọc tháp trong tay đang tỏa ra mọt cỗ nhiệt khí, thấu xảo chính là vị trí mũi nhọn không cao không thấp vừa vặn chọc đúng trên mông người mỹ phụ trước mặt. Bản thân hắn không có gì nhưng mỹ phụ phía trước lại cảm giác thấy sự khác thường rất nhanh. Theo sự bập bềnh của xe buýt mỹ phụ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu truyền đến từ sau mông, tựa hồ vật xấu xa của đàn ông đang áp sát sau mông mình. Khó xử chính là chính nàng dù gian nan di chuyển thế nào vật kia cũng tiến theo sát gót, hơn nữa càng ngày càng cứng. Cái loại cảm giác khó tả giống như...nàng liền quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Lăng nhưng gặp vẻ mặt tỉnh bơ của hắn càng khiến mỹ phụ vẻ mặt đỏ bừng vừa thẹn vừa tức. Muốn chửi lại không biết nên mở lời như thế nào, còn chịu thì lại chịu không nổi, hết lần này đến lần khác đều không thể tránh thoát. Cái vật phía sau càng ngày càng cứng khiến suy nghĩ trong đầu nàng loạn lên, xấu hổ không chịu nổi. Vạn nhất xuân lộ tiết ra thì phải làm gì ? Mỹ phụ lộ rõ vẻ lo lắng bất an, cảm giác lo lắng cho vòng phòng tuyến cuối cùng của cơ thể có lẽ sẽ bị cái vật kia chọc thủng mất lúc nào không biết. Hôm nay nàng chỉ mặc một chiếc quần mỏng manh, vạn nhất tiết dục tuyệt đối sẽ làm ướt một mảnh lớn. Vô vàn cảm giác tràn đến trong tâm tưởng mỹ phụ, có lo lắng, sợ hãi, phẫn nộ, bất lực. Cái vật căng cứng phía sau lại chỉ dài độ một xích khiến nàng càng nghĩ tới càng thấy khó chịu.
-Tiểu thư, nàng không sao chứ ?
Trong lúc vô ý thấy vẻ mặt mỹ phụ đỏ bừng còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn mình Dương Lăng còn tưởng nàng bị say xe, bị người xung quanh chen chúc đến ngất ngây nên hắn hảo tâm cất tiếng hỏi .
-Nếu không thoải mái hay nàng chuyển về phía sau ta lên phía trước ngươi thử xem.
Chuyển lên phía trước thử xem ? Mỹ phụ thiếu chút nữa té xỉu đương trường, nam nhân này thoạt nhìn mi thanh mục tú nhưng thật sự quá quá vô sỉ. Dính vào sau mông người ta cả nửa ngày bây giờ còn dõng dạc nói muốn đổi lên phía trước thử xem ! Chẳng lẽ toàn bộ sắc lang đều thăng cấp thành lưu manh cả hay sao ?
Kéttttttttttttt.
Chiếc xe buýt bất chợt rẽ ngoặt khiến tất cả mọi người đều bị xô về bên trái, dưới tác dụng của quán tính tất cả đều bị xô ngã đến không thể phân biệt nổi. Mỹ phụ kia càng cảm giác rõ nhất cái vật kia chọc vào, quá sức chịu đựng khiến cảm xúc của nàng dâng tràn.
-Ngươi quả là đồ sắc lang, hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu. Đồ đại sắc lang mặt dày.
Cảm thấy vật phía sau vẫn không ngừng thúc tới còn càng ngày càng cứng hơn mỹ phụ thật sự là không thể nhịn được nữa, nàng chỉ hận không thể dùng dao một nhát chém xuống để cho tên vô lại phía sau làm thái giám đầu tiên của thế kỷ 21.
Hèn hạ, vô sỉ, đại sắc lang ? Câu thóa mạ của mỹ phụ kia đừng nói chúng nhân đứng bên cạnh mà kể cả người lái xe ở tận phía đầu xe cũng tò mò quay đầu lại nhìn xuống thiếu chút nữa tông cả vào một bà lão vượt qua đường lúc đèn đỏ.
Ta là sắc lang ? Nhìn thấy sự ẩm ướt phía dưới mỹ phụ lại vừa vặn nhìn xuống cái ngọc tháp vẫn đang dí sát theo nàng Dương Lăng lắc đầu. Vốn thầm nghĩ mua một món đồ chơi bây giờ lại gây thành một chuyện cười lớn như vậy.
-Tiểu thư, nàng là nói thứ này gây sự với nàng có phải chăng ?
Dưới sự chăm chú của mọi người Dương Lăng lấy cái ngọc tháp giơ lên. Thấy vậy mọi người chợt hiểu ra lập tức cười rộ lên. Về phần mỹ phụ xinh đẹp kia vẻ mặt thoáng chốc đỏ rực, hận không thể phóng xuống ngay lập tức. Vừa tới trạm kế tiếp đã chạy xuống như chạy tà.
Thuận lợi thoát khỏi tội danh sắc lang Dương Lăng nâng chiếc tháp ngọc lên tò mò không thôi, sau khi đặt nó lên mặt bàn trong phòng hắn liền cẩn thận quan sát. Toàn thân ngọc tháp đen nhánh, dù chỉ cao chừng chiếc đũa nhưng mặt ngoài khắc đầy đồ án. Có hình những tế tự đang quỳ đầy dưới đất thành khẩn cầu khấn, có vô vàn ký tự của Miêu ngữ huyền bí, còn có rất nhiều dã thú hung mãnh, trong đó có cả ngũ trảo kim long đang giương nanh múa vuốt, tất cả trông đều rất sống động.
Ngoài ra, ngọc tháp còn có một chút vết máu, tản mát ra trận trận khí tức lạ lùng. Nhớ tới mỹ phụ kia lúc bỏ chạy dáng vẻ xấu hổ khôn cùng, lại nhớ tới đồn bộ cùng đôi gò bồng đảo như ẩn như hiện trong lòng Dương Lăng không khỏi rung động.
-Hắc hắc, còn cứng hơn cả dao nữa, rốt cuộc do loại ngọc thạch nào tạo thành ?
Sau khi dụng dao chém vài phát mà không để lại dấu vết gì Dương Lăng càng thấy ngọc tháp thần bí. Một phút thất thần suy nghĩ con dao đã lướt nhẹ qua ngón trỏ tay phải.
-Còn nói cái gì mà phù hộ thân thể khỏe mạnh, mẹ kiếp, quả là nói bậy !
Dương Lăng lắc đầu chuẩn bị ném ngọc tháp qua một bên. Không ngờ, ngón tay trỏ vừa cầm vào ngọc tháp trên bàn thì ngọc tháp đã phát ra ánh sáng chói mắt đồng thời thông qua vết thương điên cuồng hấp thu máu tươi trong cơ thể hắn, tựa như dính chặt vào tay hắn không rời. Càng quỷ dị hơn, chỉ trong nháy mắt chợt có một cơn gió to xuất hiện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Sau khi bị quấn lên giữa không trung, Dương Lăng hoảng sợ phát hiện tứ chi cứng nhắc, cả người chết lặng, theo một trận đau nhức toàn thân trong nháy mắt đã mất đi tri giác. Một hắc động xuất hiện cuốn bay đi Dương Lăng mà không tổn hại chút nào đến những vật khác trong phòng, họa chăng chỉ là làm tung lớp bụi lâu năm nơi hành lang khiến cảnh vật mù mịt lên.
Giữa mông lung, Dương Lăng có một giấc mộng cổ quái, mơ thấy một lão tế tự đang cầu khấn nơi rừng rậm nguyên thủy, mi tâm có ấn ký một chiếc tháp kỳ quái. Khi gặp phải một đầu dã thú xuất hiện thì tế tự lại trích một giọt máu lên đầu mãnh thú, sau đó lại liên tiếp cách không niết thủ ấn hàng phục mãnh thú, thủ ấn càng lúc càng nhanh cũng càng ngày càng huyền ảo. Cuối cùng thậm chí có thể hô phong hoán vũ, thượng thiên độn địa, tựa hồ cường đại vô cùng giống như thần tiên trong truyền thuyết. Không biết qua bao lâu, Dương Lăng cảm thấy một trận lạnh lẽo, chậm rãi mở mắt ra nhìn. Trên bầu trời màu lam từng đóa mây trắng nhẹ trôi, một dòng suối nhỏ uấn lượn khúc chiết trong suốt đến tận đáy chảy qua những cây cổ thụ khổng lồ, phụ cận thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng "Dát, dát, dát" của nhiều loài muông thú. Hiển nhiên, nơi đây không phải là công viên, càng không phải là hòn núi nhỏ sau nhà hắn vẫn thường nuôi gà. Nhìn những cây cổ thụ khổng lồ xung quanh Dương Lăng không thể tin dụi dụi con mắt của mình, dù trên núi khắp nơi đều là châm diệp tùng thụ nhưng hắn cũng chưa bao giờ thấy qua những gốc cây lớn đến như vậy. Gốc cây lớn như những chiếc bánh xe, phỏng chừng mười mấy người ôm cũng không xuể, rễ cây lộ trên mặt đất rậm rạp như mạng nhện, tùy tiện một cái cũng to hơn chính thân thể hắn.
-Tây song bản nạp nguyên thủy sâm lâm ?
Tự cấu đùi mình một cái Dương Lăng rõ ràng đây không phải là ảo giác mà cũng không phải là mình đang mơ. Sau khi lấy lại tinh thần Dương Lăng lắc đầu, tập tễnh đi tới bên dòng suối nhỏ trong suốt. Vừa định dùng nước rửa mặt đột nhiên cả người chấn động. Chỉ thấy trên mi tâm hắn không biết từ lúc nào đã có thêm một ấn ký hình chiếc tháp giống hệt như vị tế tự vừa xuất hiện tr ong mộng kia. Nhìn kỹ lại ấn ký đó giống hệt chiếc tháp ngọc vừa mua từ tay miêu dân kia, chỉ là rút nhỏ hơn mười lần mà thôi. Gặp quỷ rồi? Cho dù thần kinh có vững vàng cách mấy hắn cũng không khỏi há mồm trợn mắt, không rõ ấn ký hình tháp này từ đâu mà đến cũng không biết ại sao lại bị cơn gió kỳ lạ kia cuốn đến địa phương cổ quái này.
Loáng thoáng hắn mơ hồ nhận ra sự liên quan giữa mọi việc đều xuất phát từ chiếc ngọc tháp được đào ra từ cổ mộ ngàn năm của Miêu tộc. Dù có suy nghĩ thế nào cũng không thể giải thích được Dương Lăng lắc đầu dùng nước suối rữa kỹ mặt mình, tinh thần vừa mới tỉnh táo hơn chợt nghe thấy một trận tiếng kêu đầy đau đớn đồng thời còn cảm thấy mùi máu tươi nhàn nhạt. Tò mò chạy tới cả người hắn run lên đầy hãi sợ, chỉ thấy một đám đại hoàng phong biến dị to như ngón cái đang vây bắt một đầu cự thú to như con trâu tùy ý cắn xé nó, một lần cắn gảio hạ một khối lớn da thịt.
Dưới sự đau nhức kinh khủng tê ngưu điên cuồng chạy loạn xung quanh, húc đổ mấy cây đại thụ khổng lồ nhưng đàn đại hoàng phong đáng sợ vẫn bám sát như những con ruồi hút máu dù thế nào cũng không buông. Trên đầu đại hoàng phong có một cái sừng nhỏ sắc bén, mỗi lần từ giữa không trung lao xuống đều tạo ra trên người tê ngưu một lỗ máu. Theo hàm răng sắc bén cắn xé là từng khối thịt da bị rút ra, đau đến nỗi tê ngưu khàn cả giọng lớn tiếng kêu rên. Dưới nỗi đau bị ăn sống, tê ngưu thẳng tắp vọt tới trước bụi rậm mà Dương Lăng ẩn thân. Ngay lúc hắn đang lo lắng có thể bị con mãnh thú đang điên cuồng này đạp thành nhục nê hay không thì " ầm " một tiếng con tê ngưu đã té lăn trên đất không còn khí lực đứng lên.
Định thần nhìn lại, lông tóc toàn thân Dương Lăng đều dựng đứng lên, chỉ thấy toàn bộ cơ thể tê ngưu đã bị đại hoàng phong ăn đến lộ rõ cả xương trắng. Kế tiếp, Dương Lăng nhìn cảnh tượng xảy ra mà lạnh cả xương sống, một đàn đại hoàng phong nhào tới trên người tê ngưu cắn xé, ca sát, ca sát thanh âm nổi lên không lâu cả con tê ngưu khổng lồ đã bị ăn sạch. Trừ chút vết máu còn lưu lại thì đến chút lông mao cũng không còn. Châu Phi thực nhân phong ? < Con ong ăn thịt người ở châu Phi ? > Dưới sự kinh hãi Dương Lăng ghé sát mặt đất chậm rãi rút lui, cẩn thận vô cùng chỉ sợ gây ra sự chú ý cho đàn đại hoàng phong kia. Rời xa hơn mười thước vừa định đứng lên chạy đi không ngờ chạm vào một cành cây khô mục vang lên một tiếng " Rắc "
-Bất hảo !
Dương Lăng kinh hãi ngẩng đầu ngoái lại nhìn, chỉ thấy một con đại hoàng phong đang bay tới, hàm răng sắc bén có thể rõ ràng thấy được. Chết không có chỗ chôn sao ? mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân duơng lăng. Da thịt thô dày như tê ngưu còn cản không nổi đừng nói gì đến hắn. Đánh không lại, chạy không thoát, phải làm sao bây giờ ? Đứng trước sự nguy hiểm đến tính mạng Dương Lăng chợt nhớ đến động tác của vị tế tự thần bí trong giấc mộng hắn nhanh chóng giảo phá ngón trỏ, vội vàng niết thủ ấn trên đầu đại hoàng phong. Trong phút chốc, ngân quang đại tác trên người đại hoàng phong một đám phù văn thần bí hiện lên sau đó dần biến mất. Dù chỉ xuất có một giọt máu tươi nhưng Dương Lăng cảm giác như mất đi máu huyết toàn thân gây cho hắn sự choáng váng kiệt sức chưa từng có. Cùng lúc đó, một cỗ nhiệt năng nhập vào cơ thể, ấn ký hình tháp trên mi tâm cũng chợt máy động, ở nơi sâu thẳm trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện thêm một đoạn trí nhớ. Dưới sự mơ hồ Dương Lăng như cảm thấy đang đi tới một không gian thần bí, một tòa cự tháp cao tủng hiện ra trước mặt hắn, con đại hoàng phong biến dị đang hoan khoái tung bay trên mặt đất. Trên đại môn cự tháp có khắc "Vu tháp" hai chữ cổ tự như rồng bay phượng múa, trên thân tháp còn khắc đầy các loại đồ án. Có tế tự thần bí, có mãnh thú hung ác, tất cả đều trông rất sống động. Nhất là hình ảnh mấy con ngũ trảo kim long đang giương nanh múa vuốt, mơ hồ như còn có thể nghe được tiếng rít gào như sấm sét của chúng.
Dưới sự tò mò Dương Lăng nhẹ đẩy cánh cửa của đại tháp ra, con đại hoàng phong biến dị cũng hưng phấn theo sát hắn tiến lên. Sau cánh cửa tràn đầy vụ khí, loáng thoáng có một khối bia đá lớn, phía trên khắc đầy chữ hán cổ.
"Hỗn độn vu thuật, dĩ máu huyết vi dẫn, đắc đắc thiên địa chi tạo hóa, đoạt nhật nguyệt chi tinh hoa..." Dương Lăng kiệt lực phân biệt những cổ tự khắc trên tấm bia đá, năm đó vì theo đuổi một bônh hoa của Trung văn hệ mà hắn mất công học vô số cổ thi, thuận tiện nhận biết không ít cổ hán tự, không ngờ tới bây giờ lại thành hữu dụng. Đầu tiên tấm bia đá là mấy dòng chú giải rồi đến một đoạn khẩu quyết huyền ảo, cuối cùng là một bức phù điêu vẽ đầy các động tác cổ quái. Liếc mắt nhìn qua, Dương Lăng có một cỗ cảm giác giống như đã từng quen biết, tựa hồ giống những động tác của vị tế tự trong mộng đang thuần hóa mãnh thú , cẩn thận phân biệt nửa ngày, Dương Lăng đại khái rõ ràng chuyện gì xảy ra. Thì ra, tấm bia đá ghi lại một loại Vu thuật thần bí, gồm huyết vu, linh vu, địa vu, thiên vu, thần vu, hồn vu cùng Vu thần lập thành thất trọng cảnh giới. Vu lực càng sâu, tốc độ thuần hóa dã thú lại càng khoái, có thể thuần hóa số lượng cùng cấp bậc dã thú cũng đi theo càng cao. Sau khi tu luyện thành không những có thể thuần hóa các loại mãnh thú, còn có thể hấp thu năng lượng cùng luyện hóa linh hồn của bọn chúng, thậm chí có thể hô phong hoán vũ như vị tế tự trong mộng ia vậy.
Trầm tư chỉ chốc lát, Dương Lăng hiểu rằng khi mình có Vu tháp trong lúc vô ý đã trở thành một huyết vu vừa mới nhập môn , mặc dù còn cách cảnh giới cường đại như Vu thần tựa một trời một vực nhưng dù sao cũng đã vượt qua được cánh cửa đầu tiên của tu luyện vu thuật. Không chỉ may mắn tránh được một tai nạn mà còn thành công dụng máu tươi thuần hóa thành công một con đại hoàng phong.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv