Dịch giả: khangvan, Vạn Hàn Nguyên
Biên: nila32
“Lần này vậy mà để cho những tên tạp chủng Nhân tộc kia thắng hai trận và một trận hòa bất phân thắng bại, cùng với dự tính lúc trước của ngươi thì khác quá xa! Chẳng lẽ thật sự lại phải phân cho bọn chúng hai phần rưỡi bảo vật hay sao?” Trên mặt của Hùng Nhạc vô cùng không vui, nói.
“Việc này đúng là khác xa với sở liệu của ta, không nghĩ tới vài tên Giả Đan của Nhân tộc thực lực lại mạnh như vậy, đặc biệt là tên tiểu tử đối chiến cùng với ta, không chỉ thiếu chút nữa làm ta bị thương, cuối cùng còn có thể đào thoát được! Nhưng ngược lại, nếu để đối phương đối chiến với những người khác của bên ta thì chỉ sợ bên Nhân tộc lại có thêm một trận thắng nữa rồi.” Nam tử mũi ưng lộ ra vẻ trầm ngâm, chậm rãi nói.
“Ưng huynh, ngươi nói vậy là có ý gì? Sao lại đề cao sĩ khí của kẻ khác mà diệt uy phong của mình?!” Hùng Nhạc nghe vậy thì đấm mạnh xuống, lập tức chiếc bàn đá bị đập cho nát bấy, giận tím mặt.
“Hùng huynh không cần nóng nảy, kỳ thật tại hạ sớm đã có đối sách! Nhưng mấy tên tu sĩ Nhân tộc có chiến lực không tầm thường thì cần ta và huynh phải thảo luận thêm một chút, xem ứng phó như thế nào mới tốt. Dù sao thì trọng bảo như Sơn Hà Châu, sao có thể rơi vào tay của những tu sĩ Nhân tộc này được.” Con mắt của nam tử mũi ưng xoay tròn, nhẹ cười nói.
“A? Ta biết ngay là Ưng huynh tất có diệu kế…” Hùng Nhạc lập tức đổi giận thành vui, nói.
“Như vậy đi… Đến lúc đó chúng ta làm như vậy…” Nam tử mũi ưng kề sát vào tai của Hùng Nhạc, thì thầm nói.
“Tốt, tốt, tốt! Khó trách sao Ưng huynh nói ở lại một chút, thì ra là có thượng sách như vậy, cứ quyết định như vậy đi! Ta liền lập tức đem việc này phân phó xuống dưới, nhất định phải cho đám tạp chủng Nhân tộc này có đi mà không có về! Nhưng mà nói như vậy thì chúng ta cũng không cần phải nghỉ ngơi nữa, lập tức đi qua bên đó a. Xem ra những lời ngươi nói lúc trước với đám Nhân tộc kia, cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi.” Lúc đầu, lông mày Hùng Nhạc nhíu lại, nhưng sau khi nghe xong thì lập tức giãn ra, vỗ tay cười lớn một tiếng, liên tục nói ba chữ “Tốt”, sau đó mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng, tươi cười đi ra.
…
Một chiếc phi xa khổng lồ màu xanh da trời đang phá không mà đi, bên trong, liên minh Nhân tộc chẳng những không vì chỉ thắng được hai trận và hòa một trận mà cảm thấy uể oải, ngược lại đại đa số mọi người đều mang vẻ hưng phấn, thình thoảng còn trò chuyện với nhau.
“Kỳ thật nếu hôm nay để cho Liễu huynh đi đối phó với một tên tu sĩ Giả Đan thì có lẽ chúng ta có thể thắng ba trận, cân bằng với đám Yêu tộc bên kia rồi!” Thanh niên họ Lý cười một tiếng rồi nói.
“Lý đạo hữu, nếu như lời của ngươi nói thì chúng ta cố ý an bài tu sĩ có thực lực cao đối chiến với tu sĩ yếu kém bên kia thì thắng được bốn trận cũng không phải không có khả năng. Nhưng mà đến lúc đó chỉ sợ đối phương phát tác ngay tại chỗ, rồi việc gieo dấu hiệu lên người hai gã Chân Đan cảnh, chỉ sợ không được thuận lợi như vậy đâu.” Thiếu phụ Vũ Hồng nghe vậy thì cười nói.
“Liễu đạo hữu mặc dù thân là Thiên Môn Hội đệ nhất nhân, thực lực không cần phải nói, nhưng thật sự muốn thắng một gã cường giả Yêu tộc Chân Đan hậu kỳ thì đúng là không có khả năng rồi.” Một tên thanh niên khác của Hạo Nhiên Thư Viện thở dài nói.
Liễu Minh đối với những lời bàn luận này thì không hề quan tâm, chỉ yên lặng ngồi tại một chỗ hẻo lánh, điều tức dưỡng sức. Đúng lúc này, một đạo độn quang màu vàng từ đằng xa bắn đến, đúng là hoàng mi lão giả Hoàng Vân của Hạo Nhiên Thư Viện phụ trách thăm dò xung quanh.
“Đám Yêu tộc lúc này cũng đã đi ra, nhưng bọn hắn cũng không có chạy tới di tích ngay, mà lại ở tại chỗ đóng quân nghỉ ngơi.” Hoàng mi lão giả hướng về phía tu sĩ họ Tôn bẩm báo.
“Chúng ta lần này thắng hai trận và một trận hòa, bên Yêu tộc chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng bất luận bọn họ muốn dùng thủ đoạn lừa bịp gì thì hiện tại cũng đã muộn rồi. Lúc này đây có thể nói kế hoạch của chúng ta đã tương đối thành công, truyền tống trận đã bố trí thỏa đáng tại cửa vào di tích, bảy người cũng đã bị gieo dấu hiệu lên người. Chỉ đợi sau khi bài trừ cấm chế xong thì liền kích phát pháp trận, đem chúng truyền tống đi đầu tiên. Nhớ lấy, lúc đó nhất định phải tốc chiến tốc thắng, một mẻ hốt gọn những tu sĩ Yêu tộc còn xót lại.” Tu sĩ họ Tôn giơ chiếc ngọc bài trước mặt mọi người, trên bề mặt có bảy ngôi sao đang chớp động, đồng thời cười khẽ rồi nói.
Mọi người thấy vậy thì đều gật đầu đồng ý. Dù sao nếu thiếu đi bảy tên tu sĩ cầm đầu, đặc biệt là hai gã Chân Đan thì bên Yêu tộc cũng không cần phải để ý nữa, bảo vật bên trong di tích, tự nhiên là vật trong túi rồi. Thời gian không đến một bữa cơm sau, đoàn người Liễu Minh đã đi tới địa điểm ước định với Yêu tộc. Nhưng vượt qua dự liệu của mọi người là khi bọn họ vừa mới đến thì đã phát hiện đám tu sĩ Yêu tộc kia đã đến đó từ lúc nào, đang chờ ở cửa di tích.
“Các ngươi sao có thể đến trước chúng ta… Ta hiểu rồi. Ngươi trước đó đã bố trí truyền tống trận.” Tất cả các tu sĩ Nhân tộc đều giật mình, nhưng một người trong đó lập tức phản ứng nói.
“Họ Tôn, sao bây giờ mới đến, tốc độ như vậy, chúng ta còn tưởng là Nhân tộc các ngươi đến hai phần rưỡi bảo vật cũng không cần đấy!” Tráng hán Hùng Nhạc nhìn về phía tu sĩ Nhân tộc, cất giọng mỉa mai.
Đám Yêu tu phía sau nghe vậy thì cũng nhao nhao châm chọc khiêu khích.
“Các ngươi…” Thẩm Vạn Thanh nghe vậy thì vẻ mặt tức giận, cánh tay khẽ vung lên muốn động thủ.
Tu sĩ họ Tôn vội vàng giang tay ra chặn hắn lại, sắc mặt không thay đổi lướt mắt nhìn xung quanh rồi khẽ mấp máy môi truyền âm căn dặn mọi người:
“Pháp trận không có bị phát hiện, chư vị lúc này nhất định phải nhẫn nại. Chỉ cần đợi sau khi phá vỡ cấm chế, pháp trận Truyền Tống kích phát xong liền một mẻ hốt gọn bọn chúng.”
Sau đó, y lãnh đạm nói với Yêu tộc ở phía đối diện:
“Hùng đạo hữu nói đùa, hai phần rưỡi bảo vật này so với Yêu tộc các ngươi đoạt được quả thật không tính là nhiều nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Liễu Minh sắc mặt không biểu cảm lặng lẽ thả ra thần thức quét qua đám Yêu tu đối diện, ánh mắt có hơi chớp một chút.
“Các ngươi cũng đã đến cả, bớt nói nhảm đi, nhanh cùng nhau phá bỏ cấm chế để còn vào đoạt bảo nữa.” Hùng Nhạc ở bên cạnh nam tử có cái mũi ưng đi lên một bước cao giọng nói với đám người Liễu Minh.
“Như thế cũng tốt, tránh phải đêm dài lắm mộng.” Tu sĩ họ Tôn khẽ gật đầu với hắn tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này, mọi người mới dời ánh mắt đến phía hai cột đá màu xanh dương cao mấy chục trượng ở chỗ lối vào di tích. Chỉ thấy ở giữa chúng là một cảnh tượng muôn màu muôn vẻ cùng với màn sáng màu xanh dương lúc ẩn lúc hiện trông như là mặt nước yên ả vô cùng. Liễu Minh thấy vậy khẽ nhướng mày. Khí tức phát ra từ hai cột đá cùng màn sáng ở giữa không ngờ lại có chút tương tự với đại trận Mộc Linh do Lam Tư bố trí lúc trước. Phía sau cột đá lại là một cái lồng ánh sáng màu vàng mênh mông hình trứng gà sừng sững nguy nga chắn giữa lối vào sơn cốc, hiển nhiên tất cả bảo tàng đều nằm bên trong đó.
“Cấm chế này xem ra cũng không có gì đặc biệt lắm nhỉ.” Thiếu phụ mặt đen Vũ Hồng đứng sau lưng tu sĩ họ Tôn có vẻ hơi nghi hoặc nhận xét một câu.
“Vũ đạo hữu nói sai rồi, thứ này chính là một cấm chế thuộc tính Mộc cực kỳ huyền diệu. Chúng ta ở đây không có lấy một người am hiểu việc phá giải cấm thuật, chỉ có thể dựa vào sức mạnh để thử phá vỡ mà thôi. Nhưng dù cho hai bên có hợp lực thì chỉ trong khoảng hai ba canh giờ e là cũng không cách nào phá tan nổi đâu.” Tu sĩ họ Tôn trả lời.
“Thiếp thân bất tài nhưng cũng xin được thử trước xem sao.”
Vũ Hồng nghe thế, hàng lông mày đen hất lên liền nhẹ nhàng bước lên vài bước, thân hình loé lên một cái đã xuất hiện trước màn sáng màu xanh dương kia. Hai tay cô ta khẽ run, lập tức hai cái vòng tay màu xanh biếc liền bay đến trước mặt rồi toả ra ánh sáng màu lục chói lọi. Trong miệng thiếu phụ lẩm bẩm niệm chú vài tiếng, hai cái vòng bắt đầu xoay tròn trước người, trong thoáng chốc đón gió đã đột ngột lớn đến mấy trượng. Âm thanh “Phốc” “Phốc” vang lên không ngớt. Một đám phù văn màu bạc to khoảng lòng bàn tay từ trên cái khuyên tròn bay ra, sau đó lại loé lên biến mất vào trong màn sáng màu xanh dương.
“Màn sáng này có thể thôn phệ toàn bộ pháp lực lại còn làm chúng tiêu hao hết, chỉ có cách liên tục quán chú pháp lực lấp kín bên trong cho đến cực hạn may ra mới có thể phá huỷ nó được.” Hùng Nhạc thấy vậy thì cười khẩy một tiếng nói ra.
Thiếu phụ lại làm như không nghe thấy, vẫn tập trung thi pháp thúc giục khuyên tròn thả ra càng nhiều phù văn màu bạc hơn nữa. Kết quả một lát sau, từng điểm ánh sáng bạc từ trong màn sáng màu xanh dương im lặng thẩm thấu ra bên ngoài để lại từng vết nứt nhỏ dài trên bề mặt màn sáng. Vũ Hồng thấy vậy, trên mặt lộ ra nét vui vẻ. Một tay bắt pháp quyết, ánh sáng bên ngoài khuyên tròn càng trở nên chói loá, phù văn màu bạc thả ra cũng trở nên chi chít làm cho vết nứt hiện ra trên màn sáng càng lúc càng to ra.
“Xem ra đôi khuyên của Vũ đạo hữu là một kiện dị bảo hiếm có, dường như có thể khắc chế được cấm chế này.” Tu sĩ họ Tôn lộ thấy thế liền lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ.
Hai gã Yêu tu Chân Đan bên kia thế vậy thì liếc mắt nhìn nhau, cũng tỏ ra hết sức bất ngờ. Đúng lúc này, hai cái khuyên tròn màu xanh biếc bỗng nhiên phát ra tiếng vù vù nặng nề, hơn nữa lại bắt đầu khẽ run lên.
"Ồ!"
Thiếu phụ mặt đen nhướng mày, vẻ mặt dần nghiêm trọng hẳn lên. Sau một hơi thở qua đi, những vết nứt màu bạc vốn đã to cỡ cánh tay đột nhiên nhanh chóng biến nhỏ. Ngay cả những điểm sáng bạc bay ra từ trong màn sáng lại bị ánh sáng màu xanh dương thôn phệ gần như không còn. Màn sáng màu xanh dương lần nữa khôi phục lại giống như mặt nước yên ả lúc đầu.
Phanh! Phanh!
Hai cái khuyên tròn như không còn bị khống chế nữa liền lập tức rơi xuống trên mặt đất. Vẻ mặt thiếu phụ mặt đen trở nên hoảng hốt, một tay vội vàng vẫy ra, hai cái khuyên tròn lần nữa biến ảo trở thành hai cái vòng ngọc bay trở về trên cánh tay. Sau khi cô ta kiểm tra một phen xong mới thở phào một hơi. Vài tên Yêu tộc thấy thế lập tức cười lên ha hả, giọng cười ngập tràn vẻ châm biếm. Liễu Minh thấy vậy, tinh quang trong mắt loé lên, đạo cấm chế này tuy có nhiều khác biệt so với cấm chế hắn gặp lúc trước nhưng hiện giờ đã có Khổ Luân Kiếm trong tay, cùng với bí thuật phá cấm trong Thái Cương Kiếm Quyết thì có thể tạm thời thử một lần. Chỉ có điều, suy nghĩ này vẫn cứ quanh quẩn mãi trong đầu hắn không ngừng.
“Cách của Vũ đạo hữu cũng không có hiệu quả, chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp nặng nhọc nhất cưỡng ép phá bỏ cái cấm chế này vậy.” Tu sĩ họ Tôn hơi thất vọng cảm thán một câu xong liền thông báo cho mọi người một câu.
Vài tên đệ tử Hạo Nhiên Thư Viện nghe vậy lập tức dẫn đầu ra tay trước, chỉ thấy hai tay vừa nhấc liền có từng đạo cầu vồng màu lam bắn ra tới tấp. Bao bọc bên trong ánh sáng màu lam lại là từng quyển thiết thư màu xám, một quyển vừa mở lập tức có vô số cổ văn đủ mọi màu sắc điên cuồng tuôn ra hoá thành đao kiếm búa rìu mãnh liệt chém lên màn sáng. Liễu Minh cũng giương tay lên, liền có một tiếng vang truyền đến, một đạo cầu vồng màu tím oanh kích lao đi, lại còn phóng ra điện mang màu tím đùng đùng liên hồi. Những tu sĩ Nhân tộc còn lại cũng nhao nhao tế ra các loại bí thuật bảo vật ào ào bắn về phía màn sáng.
“Được rồi, chúng ta không thể rớt lại phía sau kẻ khác, mau ra tay đi!” Hùng Nhạc ra lệnh cho đám Yêu tu còn đang đứng phía sau lưng.
Đám Yêu tu nghe xong tự nhiên đáp ứng một tiếng cũng lập tức tế ra các loại thủ đoạn điên cuồng tấn công màn sáng. Trong nhất thời, tại lối vào di tích, tiếng nổ vang nối nhau không dứt, đủ loại quang hà dồn dập phóng lên trời.
Riêng tu sĩ họ Tôn cùng hai gã cường giả Chân Đan Yêu tộc lại không có ra tay mà chỉ lạnh lùng nhìn về phía đối phương đầy vẻ cảnh giác.