Ma Thiên Ký

Chương 898: Vùng đất hoang vu



Dịch giả: nila32

Thiên Qua chân nhân cùng Hàn trưởng lão đột niên khẽ động thân hình, rất nhanh đã đứng trên hai cột đá còn lại. Chỉ thấy vị chưởng môn của Thái Thanh môn một tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng tụng niệm vài câu chú ngữ khó hiểu, tay còn lại giơ lên đánh ra một đạo pháp quyết. Cùng lúc đó, ba vị Thái Thượng trưởng lão kia cũng đồng thời làm một động tác giống nhau. Ngay lập tức, bốn đạo pháp quyết thanh sắc rơi nhanh lên trên pháp trận.

Mặt ngoài cự trận đột nhiên phát ra một hồi âm thanh vù vù. Phù văn chạm trổ trên bốn cây cột xung quanh cũng dần dần phát sáng, tỏa ra hào quang giống như nước chảy chậm rãi rót vào pháp trận trên mặt đất. Trong lúc nhất thời, một lượng lớn hào quang hai màu lam lục mạnh mẽ tuôn ra từ trong pháp trận, trong khoảnh khắc tạo thành bốn vòng tròn ánh sáng đồng tâm không ngừng lưu chuyển.

“Các ngươi nhanh chóng tập trung vào bên trong vòng tròn ánh sáng kia. Phàm là đệ tử Hóa Tinh kỳ thì cứ mười người một đứng thành một nhóm. Kim Thiên Tứ và Cầu Long Tử mỗi người mau đứng vào một vòng tròn riêng biệt.” Thiên Qua chân nhân vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, gấp gáp hô lên.

Chúng đệ tử nghe vậy, vội vàng bắt đầu hành động. Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử đã nhanh chóng vọt lên, đứng vào quang quyển của riêng mình. Tổng số đệ tử Hóa Tinh kỳ, kể cả tỷ muội Âu Dương Thiến là vừa tròn hai mươi người, lập tức chia thành hai nhóm nhỏ đứng vào hai vòng tròn còn lại. Hai tỷ muội kia vừa nhận được hiệu lệnh liền phi thân đến cạnh Liễu Minh. Liễu Minh dường như cảm giác được liền quay đầu mỉm cưởi với hai người.

Diện tích vòng sáng không lớn lắm, ba người vừa bước vào đã hầu như bị ép sát vào nhau. Âu Dương Thiến khuôn mặt ửng đỏ, mi mắt rủ xuống, vẻ mặt Âu Dương Cầm dường như cũng có chút mất tự nhiên.

Thiên Qua chân nhân sau khi xác nhận không còn ai ở ngoài liền vung mạnh tay phải, phóng ra bốn miếng phù lục đỏ nhạt, rơi phía trên bốn cái quang quyển.

Pằng

Chỉ thấy phù lục đỏ nhạt bộc phát ra một mảng hồng mang cực kì chói mắt. Đám người Liễu Minh bên dưới chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh đỏ ửng, liền bị một quả cầu sắc đỏ bao bọc vào trong. Ngay sau đó, cả bốn vị đại năng Thiên Tượng cảnh đồng loạt vung tay lên, nhanh chóng kết xuất từng đợt pháp quyết kỳ dị ào ào chui vào bên trong pháp trận. Trên mặt đất thình hình nổi lên chấn đông nhè nhẹ, hào quang bên trong pháp trận cũng bắt đầu quay cuồng.

“Tra!” Thiên Qua chân nhân bỗng nhiên mở to hai mắt, hét lớn một tiếng.

Liễu Minh liền cảm thấy thân thể bị một lực lượng không thể tưởng tưởng xiết chặt, không có cách nào nhúc nhích mảy may, hơn nữa thần thức cũng giống như bị kiềm chế chặt chẽ ở trong thần thức hải.

Cỗ lực lượng liên miên bất tận này không thể nghi ngờ mạnh mẽ hơn bất cứ tu sĩ nào mà hắn từng gặp, cho dù là đại năng Thông Huyền như Nam Hoang Khôi Đế đứng trước mặt sức mạnh này cũng có cảm giác nhỏ bé vô cùng.

“Ầm ầm” một tiếng, pháp trận truyền tống liền bị sức mạnh này thúc động.

Trên không đại điện chủ phong của Thái Thanh môn thình lình xuất hiện một cột sáng đường kính chừng hơn mười trượng. Cột sáng phóng thẳng lên trời, bao phủ mảng lớn cung điện vào trong, trông giống như một cột sáng Cửu Tiêu khổng lồ xộc thẳng lên trời. Trong cột sáng ẩn ẩn hiện ra hư ảnh cự đỉnh bằng đồng xanh, từ trong đỉnh bắn ra bốn đạo ánh sáng màu đỏ nhạt. Sau đó, hư ảnh cự đỉnh kia lóe lên như một đạo cầu vồng biến mất ở phía chân trời xa xa.

Lại nói, bốn đoàn ánh sáng kia từ từ bay lên cao dưới con mắt tò mò của chúng đệ tử bên dưới. Tốc độ bay lên vô cùng chậm rãi, hơn nữa mỗi lần bay cao thêm một tầng, tốc độ sẽ chậm lại vài phần. Mà bầu trời phía trên vào lúc này cũng xảy ra biến hóa kịch liệt, chỉ thấy từng lùm mây cấp tốc xoay tròn tạo thành một vòng xoáy đen kịt. Từng đám mây trắng từ bốn phương tám hướng cũng nhanh chóng bị cuốn vào trong đó.

Ầm ầm tiếng sấm kêu quanh nóc nhà!

Bên trong vòng xoáy thỉnh thoảng lại truyền đến những tia sét tím biếc như những con rắn điện hung mãnh xộc thẳng xuống ngọn chủ phong của Thái Thanh môn bên dưới. Nhưng rất nhanh, những tia sáng này đột ngột trở nên vô cùng u ám, khiến cho ban ngày thoáng cái đã chuyển thành đêm tối mịt mờ.

Cùng lúc đó, bốn quang đoàn đỏ nhạt kia dưới sự bao bọc của cột sáng màu trắng vẫn tiếp tục chậm rãi tiến về đích ngắm của mình. Trên quảng trường đá xanh, hơn ngàn đệ tử Thái Thanh môn ngửa đầu trố mắt nhìn cảnh tượng hùng vĩ bên trên, mỗi người đều cảm thấy rung động tột độ.

Tình cảnh này có thể nói là vạn phần kỳ lệ, giống như bốn vầng thái dương lẻ loi dần bị hắc ám mênh mông thôn phệ, khiến cho tâm linh bất cứ sinh vật nào cũng trải qua một hồi rung động lắc lư. Cũng vì thế, trải qua một thời gian tương đối dài, người ta mới dần có thể thôi nghị luận xôn xao về sự kiện vạn năm một thuở này.

Khi bốn đoàn ánh sáng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người, cột sáng màu trắng mới bắt đầu chậm rãi tiêu tán sau đó hoàn toàn biến mất giữa không trung. Sau một khắc, vòng xoáy đen kịt khổng lồ trên bầu trời cũng dần dần nhỏ lại sau đó đồng dạng biến mất.

Thật lâu sau, những đệ tử trên quảng trường mới tỉnh lại từ trong rung động, bắt đầu xôn xao bàn tán một hồi.

Ở trong đại sảnh nằm sâu dưới lòng ngọn chủ phong, Thiên Qua chân nhân sắc mặt tái nhợt nhìn qua ba vị trưởng lão bên cạnh cũng bày ra bộ dáng vô cùng mệt mỏi. Quá trình vừa rồi nhìn như ngắn ngủi nhưng chỉ có bốn người bọn họ hiểu rõ những dày vò, thống khổ trong đó. Giờ phút này, vô luận là tinh thần lực hay pháp lực đều đã tiêu hao không ít.

Vào lúc này, Liễu Minh chỉ thấy cảnh vật trước mắt không ngừng xoay chuyển, cả người như bị dìm sâu vạn dặm dưới đáy biển. Từng bộ phận trên cơ thể đều bị một sức mạnh tuyệt đỉnh gắt gao ngăn chặn, trái tim lại giống như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy, không ngừng truyền đến cảm giác chực chờ bùng nổ.

Không biết trải qua bao lâu, có thể là trong chớp mắt, lại giống như ngàn vạn năm đã trôi qua, sức ép trên thân thể hắn đột nhiên buông lỏng. Liễu Minh khôi phục được sự khống chế đối với thân thể liền không chút do dự mở mắt ra. Trước mắt không ngờ hiện ra một thế giới vô cùng u ám, đất trời dường như giăng kín một mảnh xám xịt nặng nề khiến cho nội tâm mỗi ngươi tự nhiên sinh ra cảm giác đè nén. Cảnh vật xung quanh vô cùng hoang sơ tiêu điều, chỉ có xa xa lộ ra một vài bóng núi cao vút.

“Liễu sư đệ, ngươi đã tỉnh lại.” Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến tai của Liễu Minh.

Hắn nghe vậy xoay người đứng lên rồi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy sau lưng, Kim Thiên Tứ sắc mặt nghiêm chỉnh thản nhiên huyền phù giữa không trung. Kim bào rộng thùng thình phần phật nhảy múa trong gió, trong tay còn nắm chặt một đạo phù lục hơi mờ.

“Kim sư huynh, đây chính là phế tích của Thượng giới sao? Bọn họ như thế nào..”

Liễu Minh nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn xung quanh liền phát hiện vô số đồng môn nằm trên mặt đất. Tất cả mọi người hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt ẩn ẩn lộ ra một tia thống khổ, Cầu Long Tử không ngờ cũng nằm trong số đó.

“Không sao, bọn họ bởi vì xuyên qua hai giới, thân thể cùng thần hồn nhận lấy chấn động kịch liệt nên mới tạm thời lâm vào hôn mê mà thôi.” Kim Thiên Tứ khẽ động thân hình, rồi từ từ rơi xuống, mỉm cười giải thích.

“Thì ra là thế.” Liễu Minh như chợt hiểu ra.

Đây cũng không phải là hắn lo lắng cho đồng môn, chẳng qua vừa mới tiến nhập vào vùng đất mới, nếu như phát sinh biến cố gì, người đông thế mạnh vẫn khiến cho tình huống tốt hơn một chút.

“Liễu sư đệ nhanh như vậy đã khôi phục sự tỉnh táo chứng tỏ sự mạnh mẽ của thân thể vượt qua dự đoán của ta.” Kim Thiên Tứ khẽ vân vê phù lục mờ nhạt trong tay, khuôn mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

“Chút bổn sự của tại hạ không đáng làm trò cười cho Kim huynh. Bởi vì kiêm tu thể tu nên thân thể của đệ mới mạnh mẽ hơn một chút. Kim sư huynh không phải còn tỉnh lại sớm hơn ta sao. Đúng rồi, đây là…” Liễu Minh mỉm cười, ánh mắt chợt lóe lên, rơi vào phù lục trên tay Kim Thiên Tứ.

Phù lục kia tuy đã biến dạng rất nhiều nhưng liếc mắt liền có thể nhận ra chính là phù lục đỏ nhạt mà Thiên Qua chân nhân thả ra lúc trước. Lực lượng bên trong phù lục sớm đã tiêu hao gần hết, vẻ ngoài vì vậy liền biến thành một mảnh mờ nhạt, vô cùng mỏng manh, chỉ cần khẽ dùng sức sẽ hóa thành nát bấy.

“Vật này gọi là Hóa Giới phù, là một phù lục hình thành bằng cách ngưng tụ linh lực của một giới.” Kim Thiên Tử khẽ xiết chặt bàn tay liền thấy phù lục biến thành bột phấn trong suốt.

“Hóa Giới phù? Cái tên này là lần đầu tiên tại hạ nghe nói đến, Kim sư huynh quả nhiên hiểu rộng biết nhiều.” Liễu Minh ánh mắt khẽ động nói.

“Ha ha, ta chỉ là nghiên cứu nhiều tài liệu hơn một chút mà thôi. Hóa Giới phù này được sử dụng lúc phá vỡ cự ly cực xa giữa hai không gian. Tông môn lần này mạnh mẽ đả thông con đường nối liền hai nơi, đem chúng ta truyền tống đến đây, chỉ mượn vào lực lượng pháp bảo cùng trận pháp căn bản là vẫn không đủ.” Kim Thiên Tứ chậm rãi giải thích.

“Phá vỡ bức tường ngăn cách hai giới cần phải tiêu hao năng lượng thật lớn. Các môn phái trên đại lục Trung Thiên vì hành trình đến phế tích của Thượng giới lần này đã sớm bắt tay chuẩn bị từ nhiều năm trước, ngoại trừ tiêu hao đại lượng tài liệu trân quý còn dùng đến bảo vật trấn phái hấp thu giới lực mà phế tích Thượng giới tản mát ra để luyện thành Hóa Giới phù này. Đối với mỗi một tông phái, một miếng Hóa Giới phù này tượng trưng cho một danh ngạch tiến vào địa phương hoang phế này, cũng tương ứng với việc có thể đưa vào một tu sĩ Chân Đan cảnh hoặc mười tên đệ tử cấp bậc Hóa Tinh. Thái Thanh môn chúng ta hao tốn vô số thời gian, đến nay cũng chỉ có thể luyện thành bốn miếng Hóa Giới phù mà thôi.” Kim Thiên Tứ bộ dáng có chút cảm khái.

“Cho nên Thái Thanh môn chỉ có vẻn vẹn bốn cái danh ngạch…” Liễu Minh nghe vậy giật mình hiểu ra.

Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm vài câu, Cầu Long Tử rốt cuộc cũng từ trên mặt đất đứng lên.

“Không kể đến Kim huynh, ngay đến Liễu sư đệ cũng tỉnh lại trước ta một bước, thật làm cho vị sư huynh này cảm thấy xấu hổ!” Cầu Long Tử nhìn thấy hai người Kim Thiên Tứ cùng Liễu đứng vững trước mặt liền khẽ giật mình sau đó rất nhanh đã khôi phục bộ dáng tươi cười. Không lâu sau, đám đệ tử có thực lực xuất chúng như La Thiên Thành, Ôn Tăng cũng lần lượt khôi phục ý thức.

Đợi khi tất cả mọi người tỉnh lại đã là nửa canh giờ sau. Trong lúc đó, không ít đã thả người bay lên trên cao hoặc đi lại bốn phía đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Từng cơn gió nhè nhẹ khẽ cuốn thổi qua thân hình nhỏ bé của những đệ tử trên cao. Nơi này tuy hoang vu nhưng thiên địa nguyên khí xung quanh lại cực kỳ nồng hậu, so với động phủ tốt nhất tại sơn mạch Vạn Linh chỉ sợ mạnh hơn không chỉ vài lần.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv