Dịch giả: khangvan
“Tả chưởng môn khách khí rồi, bổn tông mặc dù tại khu vực Bắc Địa Tam Hồ có chút thế lực, nhưng đã vào phạm vi của sơn mạch Đồng Dương thì cũng phải nhờ Tả chưởng môn chiếu cố một chút.” Nam tử mặc thanh sam nhận lại lệnh bài, khẽ cười một cái nhưng mà cơ thịt trên mặt vẫn cứng ngắc, cho nên dáng vẻ tươi cười thoạt nhìn càng giống như là đang run rẩy vậy.
“Hặc hặc, Diệp đạo hữu nói đùa rồi, Tụ Bảo Lâu của ta nếu như đã mở cửa đón khách thì nếu đạo hữu đã có chỗ cần đến thì tự nhiên ta sẽ hỗ trợ hết mình. Nhưng mà theo lời đạo hữu thì hình như lần này chủ yếu là đến tìm tại hạ thì phải?” Tả Công Quyền lơ đễnh, nói.
“Tại hạ đúng là lần đầu tiên đến đây, nhưng mà là do một vị bằng hữu họ Ô của ta, năm năm trước đã đến sơn mạch Đồng Dương để tìm kiếm một loại dị thảo, đã từng kết bạn đồng hành một thời gian với Tả chưởng môn.” Nam tử áo xanh vẫn giữ sắc mặt như vậy, nửa thật nửa giả nói.
Tả Công Quyền nghe vậy thì khẽ giật mình, hắn quanh năm đều hành tẩu tại khu vực sơn mạch Đồng Dương, đã gặp qua rất nhiều tu sĩ, trong khoảng thời gian ngắn nên khó có thể nhớ ra tu sĩ họ Ô nào.
“Xem ra Tả chưởng môn cũng quá hay quên, vị bằng hữu kia của tại hạ cũng đã cùng với Tả chưởng môn tổ chức một đoàn đi săn, theo đó còn có một vị đồng đạo họ Phạm nữa, nghe nói là một vị luyện đan đại sư nữa.” Nam tử áo xanh thấy vậy thì lại mở miệng nhắc nhở.
“Thì ra là chuyện lúc đó, gần đây tại hạ xử lý một chút chuyện gấp gáp trong phái nên trí nhớ có chút hồ đồ, Diệp đạo hữu chớ trách.” Sâu trong đồng tử Tả Công Quyền có chút lóe lên, nhưng cũng không lộ ra một chút dị sắc nào.
Nam tử áo xanh mỉm cười.
“Cũng không biết là Diệp đạo hữu lần này đến đây muốn tại hạ hỗ trợ gì không?” Tả Công Quyền lại hỏi.
“Tu vi của tại hạ gần đây đã đạt đến bình cảnh, muốn mua lấy mười khối thượng phẩm Xích Nguyên Đan.” Ngữ khí của nam tử áo xanh thản nhiên nói ra.
“Xích Nguyên Đan! Đây chính là một loại thượng phẩm đan dược của Ma Đạo, từ xưa đến nay thì một viên cũng là cực kỳ khó khăn, đạo hữu thoáng một cái liền muốn mua mười khối, đúng là làm khó tại hạ…”
Tả Công Quyền hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức cười khổ.
“Theo tại hạ được biết thì sâu trong sơn mạch Đồng Dương có một loại yêu thú Hóa Tinh Kỳ là Hỏa Thiềm Nghĩ, yêu đan của nó chính là tài liệu chính để luyện chế Xích Nguyên Đan, có điều kiện tiền đề tốt như vậy, chẳng lẽ phường thị Đồng Dương lại không có ai có thể luyện chế được Xích Nguyên Đan hay sao?” Nam tử áo xanh dường như có chút kỳ quái, nói ra.
“Diệp đạo hữu nói đùa rồi, có thể luyện chế ra Xích Nguyên Đan thì luyện đan đại sư há lại có thể đến một địa phương nhỏ bé này, về phần sơn mạch Đồng Dương xuất hiện yêu đan của Hỏa Thiềm Nghĩ thì phần lớn đều bán cho một ít thương hội hoặc tông môn lớn, ít có người nào giữ lại cả.” Tả Công Quyền lắc đầu, liên tục nói.
“Tình huống này ta đúng là không ngờ đến. Nhưng mà vị bằng hữu của ta cũng đã từng nói qua, lúc đó trong đoàn có Phạm tu sĩ luyện đan có chút cao minh, mới có thể luyện ra loại đan dược này, Tả chưởng môn chính là người triệu tập đoàn đi săn đó, chẳng lẽ lại không có cách nào liên lạc với người này? Giá tiền ư, cứ việc nói giá là được.” Nam tử áo xanh phất tay nói.
“Diệp đạo hữu nói chính là một tu sĩ mặt đầy sẹo?” Ánh mắt Tả Công Quyền hơi động, mở miệng nói.
“Đúng vậy, chính là người này. Không biết Tả đạo hữu có thể liên lạc với vị Phạm đạo hữu này không, mời vị kia đến hỗ trợ ta luyện chế Xích Nguyên Đan, tài liệu mà nói thì tại hạ đã chuẩn bị sẵn không ít, mà sau đó tất nhiên là sẽ có hậu tạ!” Ánh mắt nam tử sáng ngời, nhìn Tả Công Quyền nói.
“Chỉ sợ Diệp đạo hữu đã hiểu lầm, tại hạ cùng với vị Phạm đạo hữu kia cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, trước đây cũng chỉ là từng kết giao một chút mà thôi.” Tả Công Quyền nhướng mày nói.
“Vậy à? Thế thì thật đáng tiếc, tại hạ còn tưởng là có thể kết giao một phen với một vị luyện đan đại sư.” Nam tử áo xanh nhíu mày, sắc mặt lộ ra vẻ thất vọng, thở dài nói.
Nam tử áo xanh này chính là Liễu Minh cải trang mà thành, từ lúc rời khỏi Hàn Nha Phái, sau đó tốn thời gian hơn nửa tháng, gấp gáp chạy đến sơn mạch Đồng Dương, sau đó lại qua một phen điều tra, tận lực tiếp xúc với Tả Công Quyền, sau đó mới có buổi nói chuyện như hôm nay.
Tả Công Quyền là một vị tu sĩ Chân Đan trung kỳ, là chưởng môn của một phái nên hắn tự nhiên cũng không thể đối phó như Hàn Nha Phái Ô lão đầu, trực tiếp khống chế mà thẩm vấn một cách chậm rãi, cho nên mới phải dùng cách thức vòng vo này để nghe ngóng tin tức của Thiên Huyễn Nhân Ma.
Nhưng xem tình hình hiện tại thì kết quả cũng không thu được gì rồi.
Kết quả là sau khi tâm niệm Liễu Minh chuyển động mấy lần, định dùng cách khác để nói bóng nói gió, xem có thể nghe thêm được tin tức của Thiên Huyễn Nhân Ma hay không thì thanh âm của Tả Công Quyền một lần nữa vang lên.
“Diệp đạo hữu cũng không cần thất vọng, kẻ hèn này tuy rằng cũng không có thâm giao gì với Phạm đạo hữu, nhưng mà một năm trước cách thành Nam Lô không xa ta cũng ngẫu nhiên gặp lại Phạm đạo hữu, hình như hắn đang cư trú tạm thời ở đó. Tại hạ với Phạm đạo hữu coi như cũng có duyên gặp vài lần, có thể cố vì Diệp đạo hữu đề cử một phen nhưng mà có hay không có thể mời vị kia luyện đan cũng không dám đảm bảo.” Tả Công Quyền suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại nói như vậy.
“Thật như vậy sao? Vậy thì phải nhờ cậy vào Tả đạo hữu rồi, không biết là lúc nào có thể xuất phát?”
Liễu Minh nghe vậy thì khẽ giật mình, theo đó lại đại hỉ đứng lên.
“Diệp đạo hữu chờ một chút, để Tả mỗ đi xử lý một chút việc vặt trong cửa hàng cái đã, nửa ngày sau thì chúng ta xuất phát, được không?” Tả Công Quyền đứng dậy, nói
“Tốt, vậy đạo hữu cứ tự nhiên, tại hạ vừa vặn cũng muốn mua một ít đồ trong phường thị một chút.” Liễu Minh đồng dạng cũng đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy vẻ cảm tạ, chắp tay nói.
Một lát công phu sau, Liễu Minh cũng đã đi ra khỏi cửa hàng.
Tả Công Quyền đứng tại cửa sổ trên lầu nhìn theo bóng lưng của Liễu Minh đang dần dần đi xa, đáy mắt hiện ra một tia dị mang khó ẩn giấu.
Liễu Minh đi ra Tụ Bảo Lâu, nhìn quanh vài lần, sau đó cũng không hề quay đầu lại mà hướng về phía phường thị đi đến.
Phường thị Đồng Dương so với phường thị loại nhỏ cũng không khác nhau nhiều, hai bên đường phố là những cửa hàng có chiều cao không đồng nhất.
Nơi này chính là phụ cận của sơn mạch Đồng Dương, tục ngữ có nói là lên núi kiếm ăn, cho nên những cửa hàng ở đây buôn bán các loại yêu thú, khoáng thạch là chủ yếu.
Trên phố thì ngoại trừ Liễu Minh thì vẫn có rất nhiều tu sĩ ra vào cửa hàng hai bên đường, vẻ mặt khác nhau, mua bán lấy những vật mà mình muốn.
Trong đó chủ yếu là tu sĩ Ngưng Dịch kỳ, ngẫu nhiên cũng có tu sĩ Hóa Tinh, mà tu sĩ Chân Đan cảnh thì ngược lại, không có một ai.
Liễu Minh sớm đã dùng Xa Hoạn đồ đằng ẩn tàng khí tức của mình nên cũng không khiến cho người ta chú ý quá mức, theo dòng người thưa thớt điềm nhiên như không có việc gì, theo thời gian dần qua, đi dạo qua từng cửa hàng.
Trên mặt hắn không tỏ vẻ gì, nhưng mà trong lòng thì lại cuồn cuộn không dứt.
Lúc này đây đúng là hắn không ngờ lại có thể từ Tả Công Quyền mà tìm được tung tích của Thiên Huyễn Nhân Ma.
Mặc kệ cuối cùng là ngẫu nhiên hay là Tả Công Quyền có mưu đồ thì xem ra hành trình đến phường thị Đồng Dương coi như là cũng có thu hoạch rồi.
Liễu Minh sau khi suy nghĩ như vậy thì khẽ thở nhẹ ra một hơi, tùy ý đi đến một tiệm tạp hóa trông khá lụi bại.
Trong cửa hàng này chỉ có một gian, trên cửa cũng chỉ có một tấm biển cong vẹo, bên trong có đặt hai cái giá gỗ nhỏ cũ kỹ, trên kệ đặt một ít tài liệu yêu thú, khoáng thạch, linh tài…
Liễu Minh nhìn lướt qua thì đây chỉ là một ít linh thảo cấp thấp, khoáng thạch hay tài liệu yêu thú thì càng là cũ kỹ, phía trên phủ đầy một lớp bụi bặm.
Nhưng mà thật sự hắn cũng không muốn mua thứ gì, chẳng qua là tùy ý đi dạo mà thôi, ngược lại cũng không để ý gì.
“Vị tiền bối này, không biết là cần gì?” Thấy Liễu Minh đi đến, một lão đầu gầy còm, đầu tóc rối bời vội vàng chạy ra chào đón.
Liễu Minh nhìn thoáng qua thì lão đầu này chỉ là một tu sĩ Linh Đồ kỳ, bộ dạng già nua, trong phường thị này xem như là dạng người có tu vi thấp nhất rồi.
“Ta chỉ xem qua thôi, ngươi cũng không cần để ý.” Liễu Minh nhẹ gật đầu, thản nhiên nói.
“Vâng, tiền bối cứ xem từ từ, tiểu điếm mặc dù nhỏ nhưng vẫn có không ít những thứ tốt.” Lão giả gầy còm nhìn không thấu tu vi Liễu Minh, cười làm lành hai tiếng, ngượng ngùng đi qua một bên.
Liễu Minh cũng không chú ý đến hắn, cũng không thèm đếm xỉa nhìn những thứ trên kệ hàng, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ về những lời của Tả Công Quyền và thành Nam Lô.
“Ồ!” Hắn dừng bước trước một khay chứa đồ, ánh mắt rơi trên một tấm giáp xác đen sì to bằng một cái chậu rửa mặt.
Giáp xác này thoạt nhìn giống như là mai của một loại yêu thú rùa nào đó, bên trên giáp xác đen sì có thể nhìn thấy một ít đồ án hình vuông thật nhỏ một cách mơ hồ, thoạt nhìn thì lại có vài phần thần bí.
“Đây là?” Những suy nghĩ tản mạn trong nội tâm Liễu Minh không cánh mà bay, không kìm lòng được mà nắm lấy cái mai rùa, đem lại nhìn một cách kỹ càng.
Mai rùa tản mát ra chấn động pháp lực cực nhạt, có vẻ như đã tiêu tán gần hết linh lực, nhưng mà ánh mắt của Liễu Minh thì dần dần sáng lên.
Bên trên giáp xác đen sì mơ hồ có thể nhìn thấy một ít màu xanh lá, tay hắn sờ đến chỗ những đường gân thì có cảm giác khô héo, mơ hồ còn chứa một chút cảm giác trắng nõn.(?)
Ánh sáng trong mắt Liễu Minh loé lên, dị sắc trên mặt liền lại tức biến mất.
“Cái mai rùa này bán thế nào?”
“Tiền bối thật là có mắt nhìn, đây chính là giáp xác của Ngưng Dịch Kỳ Thổ Ly Quy, chính là hàng thật giá thật tài liệu yêu thú trung giai, cũng là tài liệu tuyệt hảo để luyện chế linh khí phòng ngự trung phẩm.” Lão giả gầy còm liếc về mai rùa trong tay Liễu Minh, nói một cách khoa trương.
“Thổ Ly Quy… không kể lời nói của ngươi thật hay giả, nhưng mà thứ này cũng để đây ít nhất là hai mươi năm trở lên rồi.” Lông mày Liễu Minh nhíu lại, lộ ra vẻ mặt cười mà không phải cười.
“Tiền bối nói đùa rồi, tiểu điếm tại phường thị Đồng Dương luôn lấy chữ tín làm đầu, không dám bán hàng giả, khối quy xác của Thổ Ly Quy này đúng là do tiểu lão nhân trước đây mua của một tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ, nhưng mà thời gian thì cũng đúng như lời người nói, đã có một hai chục năm rồi.”
Lão giả nghe vậy thì cứng lại, cười lớn nói.
“Được, thứ này ta mua, ngươi muốn bao nhiêu linh thạch?” Liễu Minh mỉm cười nói.
Lão giả nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, do dự một chút thì cắn răng nói:” Năm nghìn linh thạch, vãn bối lúc trước mua vật này đã phải bỏ ra bốn ngàn năm trăm linh thạch, nhiều năm qua đi nhưng mà tiểu lão nhân cũng muốn kiếm được một chút lợi ích”
Liễu Minh thấp giọng thở dài, lấy ra năm mươi khối linh thạch trung giai ném cho lão giả, lật tay thu lại mai rùa, sau đó đi ra khỏi cửa hàng.
“Đa tạ, tiền bối đi thong thả.” Lão giả cười ha hả, thu lại linh thạch, đưa mắt nhìn theo Liễu Minh đang rời đi.
Liễu Minh đi cách vài chục trượng thì quay lại nhìn tiểu điếm cũ nát, lúc này hắc hắc một tiếng, nhanh chóng đi khỏi.
Khối mai rùa này đâu phải là giáp xác Thổ Ly Quy gì, rõ ràng chính là yêu thú Chân Đan cảnh, Lục Ngô Quy bối giáp, nhưng mà pháp lực chấn động đã bị tầng vật chất màu đen kia che đậy đi rồi.
Với ánh mắt của hắn thì cái mai rùa này hẳn là bối giáp của một đầu Lục Ngô Quy Chân Đan trung kỳ, một khối lớn như vậy thì tốt thiểu cũng phải đến ba ngàn vạn linh thạch.
Trong nội tâm Liễu Minh hưng phấn một hồi, nếu mà đã có một khối bối giáp Lục Ngô Quy này thì tối thiểu hắn có thể luyện chế ra được bốn năm mươi viên Kim Cương Thối Cốt Đan.