Dịch giả: Kunimi
Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Kunimi
==========================================================
“Cái gì? Ôn trưởng lão…” Ngọc Âm Tử lắp bắp kinh hãi rồi lại liếc nhìn Già Lam, trong mắt tràn đầy vẻ do dự.
Già Lam thấy vậy, tâm thoáng như chìm tận đáy, trong đôi mắt ngọc dịu dàng đã thấy hiện nét u buồn.
“Ôn sư bá đã có ý thì tự nhiên chúng ta sẽ đáp ứng, nhưng mà, Già Lam đã sớm có hẹn ước song tu với Liễu Minh, theo tin tức ta nhận được thì Liễu Minh không chỉ là đồ đệ của Âm Cửu Linh, Lạc U Phong mà đồng thời còn là người mà chưởng môn Thiên Qua chân nhân nhìn trúng, trước đây không lâu nhờ chưởng môn đề cử mà nó đã trở thành đệ tử trọng yếu tham gia Thiên Môn hội. Nếu An sư điệt nhất định muốn cưới Già Lam mà nói thì bất luận thế nào cũng phải cho mọi người một cái công đạo.” Thiên Âm thượng nhân bỗng thản nhiên nói.
“Cái này…” Nghe lời này, sắc mặt La Nguyên cũng bắt đầu trở nên thận trọng.
Mà lời của Thiên Âm thượng nhân có phần lạnh lùng nhưng thanh âm vang bên tai Già Lam lại như tiếng từ trời cao khiến nội tâm nàng khẽ rung động, sau khi nhanh chóng cân nhắc mấy lần nàng cắn răng mở miệng nói:
“Ôn sư huynh nếu thực muốn kết hôn với ta mà nói…, đệ tử đồng ý để cho một cơ hội, chỉ cần Ôn sư huynh đấu với ta một trận, tự mình đánh bại tiểu nữ thì ta sẽ tự đi đến Lạc U Phong, giải trừ hẹn ước song tu với Liễu sư huynh đồng thời cũng sẽ đáp ứng lời cầu hôn của các hạ. Nhưng nếu các hạ không cách nào thắng nổi ta thì…., việc này khoan hãy nói tới.”
Ôn An nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, lồng ngực như muốn nổ tung nhưng bị sư phụ gã trừng mắt nhìn cho một cái.
Ngay sau đó La Nguyên mới quay đầu, nhìn Già Lam rồi thản nhiên nói:
“Già Lam sư điệt thực muốn làm như thế sao? Thời gian Ôn An nhập môn so với ngươi thì ngắn hơn khá nhiều, nếu cứ thế mà so tài chỉ e không được công bằng lắm.”
Dù sao thì bằng nhãn lực của y thì tự nhiên nhìn ra được tu vi của Già Lam cao hơn Ôn An một chút, nếu hai người đấu pháp thật thì phần thắng của Ôn An cũng không nhiều.
“Đây là một yêu cầu nho nhỏ của đệ tử với vị hôn phu tương lai, cũng là nhượng bộ cuối cùng của đệ tử.” Già Lam lại lắc đầu, mặt ngọc lộ ra nét kiên định, nói.
“Hai vị sư tỷ, các người thấy việc này thế nào?” La Nguyên suy nghĩ một chút rồi đưa mắt nhìn về phía Thiên Âm thượng nhân và Ngọc Âm Tử.
Ngọc Âm Tử và Thiên Âm thượng nhân liếc nhìn nhau.
Dù sao Già Lam cũng là đệ tử Phiểu Miểu Phong, hơn nữa còn vì kiêng kỵ Thiên Qua chân nhân nên hai người cũng không có trực tiếp ép bức quá phận.
“Yêu cầu mà Già Lam đưa cũng không quá đáng, người tu luyện chúng ta vẫn là dùng thực lực nói chuyện a.” Ngọc Âm Tử rút cuộc ho nhẹ một tiếng rồi nói.
Thiên Âm thượng nhận sau khi cân nhắc một hồi cũng gật gật đầu, hiển nhiên cũng chấp nhận việc này.
“Hai vị sư tỷ cũng đều đồng ý với quyết định đấu pháp này thì tại hạ cũng không có ý kiến, nhưng mà phương thức thi đấu nếu không phiền gì có thể thay đổi một chút, hai người các người có thể mời thêm một người là đệ tử có quan hệ thân thiết với bản thân đến tương trợ, sau đấy tiến hành hai đấu hai có được không?” La Nguyên nghe vậy, y chau mày một chút rồi đột nhiên đưa ra đề nghị.
Thiên Âm thượng nhân và Ngọc Âm Tử nghe vậy liền khẽ giật mình.
Cả hai bên tìm một đồng môn có quan hệ thân thiết đến tương trợ, Già Lam nhất định sẽ đi tìm Liễu Minh, do đó trái lại chủ ý này cũng không tệ.
Nếu như Liễu Minh thua trong trận tỉ thí thì cũng chỉ có thể trách thực lực của mình yếu kém, không có lý do gì để đổ tội lên đầu Phiêu Miểu Phong
Có điều nếu mà phía Ôn An thua trận thì…
“Hai vị sư tỷ, lần tỉ thí này bất kể Huyễn Diệt Phong ta thắng hay thua, chỗ tốt đã nói khi trước đều sẽ thực hiện.” La Nguyên thấy hai người Ngọc Âm Tử do dự liền hiểu ngay vấn đề, vung tay áo, bộ dáng thập thần hào phóng nói.
“Ồ, lời này của La sư đệ là thật chứ?” Thiên Âm thượng nhân cảm thấy bất ngờ.
“Dĩ nhiên, ở trước mặt hai vị sư tỷ, sư đệ còn có thể nói chơi hay sao?” La Nguyên không chút do dự đáp.
“Xem ra sư đệ với lần tỉ thí này rất tự tin. Được, việc kia cứ quyết định như thế đi.” Thiên Âm thượng nhân và Ngọc Âm Tử sau khi truyền âm nói chuyện với nhau vài câu bèn khẽ cười rồi nói lời quyết định.
Trông thấy thần sắc tự tin của La Nguyên, tâm tình Già Lam không khỏi bất ổn. Nhưng mà đề ý này là do nàng đề ra, đã đến mức này rồi thì tự nhiên không cách nào nói thêm cái gì nữa.
Kế đó, Già Lam và Ôn Ân dưới sự chứng kiến của ba vị trưởng bối, thống nhất nửa tháng sau sẽ thi đấu, địa điểm ngay tại Phiêu Miểu Phong.
“Phải rồi, La chưởng tọa tự tin như thế, không lẽ đã tính kỹ chọn lựa ai?” Ngọc Âm Tử cuối cùng bỗng nghĩ tới điều gì đó, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Ừm, có một người phù hợp để lựa chọn, đại đệ tử đã bế quan hơn trăm năm của Ôn Chú phong, có danh xưng là Thập Chú Câu Diêt, Ôn Tăng, tháng trước nó mới xuất quan cũng là đường thúc của tiểu đồ.” La Nguyên ngáp một cái, nói.
“Cái gì, thực sự là kẻ này?” Thiên Âm thượng nhân và Ngọc Âm Tử nghe xong, sắc mặt đều đại biến.
Già Lam tuy không biết cái gì mà Ôn Tăng nhưng trông thấy hai người biến sắc, trong lòng cũng lập tức khẽ động.
Lúc này Ngọc Âm Tử mới quay đầu nhìn nàng rồi kể một chút sự tình liên quan đến Ôn Tăng và đỉnh Ôn Phong.
Kết quả Già Lam càng nghe càng kinh hãi, gương mặt vừa mới khôi phục chút huyết sắc lại lần nữa trở nên tái nhợt.
Ôn Chú Phong chính một đỉnh núi có phần đặc biệt trong Thái Thanh Môn, sở trường tu luyện nghiêng hẳn về Vu Thuật trớ chú, môn hạ đệ tử cũng vì công pháp làm cho đại bộ phận có tính tình quái đản dị thường, nhất là gã Ôn Tăng này, không chỉ có thực lực bất phàm mà thủ đoạn còn tàn nhẫn đến cực điểm.
*Vu thuật trớ chú: Pháp thuật nguyền rủa.
Nghe nói năm đó, khi tu vi gã này còn là Hóa Tinh trung kỳ, có lần phụng lệnh sư môn cùng một đệ tử khác tiến đến vùng cực bắc của đại lục Trung Thiên để điều tra một vụ án diệt môn nằm trong phạm vi thế lực của một môn phái tà tu có cường giả Chân Đan cảnh tọa trấn. Sau một phen điều tra, hai người liền nắm giữ được rất nhiều chứng cứ chính xác, chứng minh việc này là do người trong môn phái tà tu kia gây nên.
Kết quả Ôn Tăng không để ý đến lời khuyên can của vị đệ tử đi cùng, lại một thân một mình xông vào môn phái đối phương đòi chất vấn, còn về phía phía lão tổ Chân Đan sơ kỳ của môn phái kia tự nhiên sẽ không chấp nhận việc này, một lời không hợp, hai người liền xông vào kịch chiến.
Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới là Ôn Tăng lại bằng bí thuật chú sát quỷ dị nào đó, cùng lão tổ đối phương đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng cứng rắn dùng một đòn giết chết đối phương, hơn nữa còn đánh cho hình thần câu diệt, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
*chú sát: Lời nguyền giết người.
Sau đó gã thấy những môn hạ của lão tổ kia liền dứt khoát đại khai sát giới, gần như muốn huyết tẩy tông môn đối phương.
Sau một phen chém giết, tông môn này có gần trăm tên đệ tử thoát ra được, trốn vào bên trong một thành trì nhỏ của phàm nhân ở gần đấy.
Nhưng mà Ôn Tăng, kẻ đã giết người đến đỏ mắt kia lại trực tiếp bày một trận pháp nào đó ở ngoài thành, trong một đêm đã nguyền rủa chết gần như hết sạch mấy chục vạn phàm nhân lẫn gần trăm tà tu kia, trong lúc nhất thời cảnh tượng thê thảm trong thành cứ nối tiếp nhau diễn ra, phảng phất như địa ngục chốn nhân gian.
Việc này khi truyền về, lập tức tạo nên một hồi giông tố trong Thái Thanh Môn, kết quả chưởng tọa Ôn Chú Phong và Chấp Pháp Đường của tông môn sau một hồi tranh luận đùn đẩy, so sánh lợi hại lại chỉ phán gã này bị cấm túc ba mươi năm không được rời khỏi tông môn khiến người ta không khỏi có chút nghẹn họng, nhìn trân trối.
Phải biết rằng, người bên ngoài nếu làm ra chuyện táng tận thiên lương như thế, nếu không bị hủy bỏ tu vi ngay thì cũng bị tống vào Ngũ Nhạc Lưỡng Cực Ngục, nhốt cả trăm năm mới đúng.
Ngay khi Già Lam đang cực kỳ hối hận thì La Nguyên đã thu biểu hiện của nàng vào trong mắt, đoạn y mỉm cười, nói lời cáo từ với Thiên Âm thượng nhân, dẫn theo Ôn An nhẹ lướt đi.
“Sư phụ, chưởng tọa sư bá, đệ tử cũng cáo lui.” Già Lam, thần sắc khó coi, thi lễ với hai người Ngọc Âm Tử xong liền bộ dáng có chút thất thần rời khỏi đại điện.
“Thật là có chút ủy khuất cho đứa nhỏ này.” Ngọc Âm Tử nhìn theo Già Lam cho đến khi nàng đi khuất khỏi đại diện mới dùng thần sắc buồn rầu nói.
“Những chỗ tốt mà La Nguyên đưa ra thực quá lớn, ta và người cơ bản không cách nào mở miệng chối từ. Nhưng mà ngươi nói xem, nếu là Liễu Minh chống lại tên Ôn Tăng này thì có khả năng thắng không?” Thiên Âm thượng nhân sau khi thở dài một tiếng, bỗng nhiên lại hỏi một câu.
“Tuy rằng Liễu Minh đã từng so tài với La Thiên Thành, hơn nữa còn ngang sức ngang tài, tiềm lực La Thiên Thành có lẽ còn hơn xa Ôn Tăng nhưng dù sao thời gian tu luyện của nó còn quá ít, cả hai đứa chúng căn bản không cách nào so được với tên kia.” Ngọc Âm Tử mặc dù không có trả lời thẳng câu hỏi nhưng trong ý tứ trong lời nói thì tự nhiên đã rõ ràng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trước cửa động phủ Liễu Minh tại Lạc U Phong, một luồng ánh sáng màu tím nhạt đang bay nhanh tới, “vèo” một tiếng đã dừng trên không trung chỗ động phủ.
Từ đám sương mai, những đợt sóng động nhẹ nhàng tỏa ra, một bóng dáng xinh đẹp màu lam từ trong vầng sáng tím bồng bềnh đáp xuống.
Đúng là Già Lam!
Thiếu nữ xinh đẹp này đứng trước của động phủ Liễu Minh, sau khi do dự một lúc, cuối cùng bàn tay ngọc nhẹ nhàng gõ lên cửa lớn động phủ.
“Già Lam sư muội?” Cửa lớn kêu két một tiếng, từ trong mở ra, Liễu Minh, thân vận áo đen đi ra, thấy người trước cửa y liền nao nao thốt lên một câu.
“Liễu sư huynh, đã lâu không gặp, không hoan nghênh muội sao?” Già Lam tự nhiên cười nói.
“Ta chỉ là thực không có nghĩ tới sư muội lại đột nhiên đến tìm chứ tất nhiên là rất hoan nghênh.” Trong lòng Liễu Minh thấy có chút kì quái nhưng trên mặt hắn lại không lộ chút dị sắc nào, đồng thời hơi nghiêng người mời Già Lam tiến vào trong động phủ rồi đóng cửa lớn lại.
Một lát sau, trong đại sảnh động phủ.
“Hàn xá có phần sơ sài, xin Già Lam sư muội đừng trách.” Liễu Minh có hơi xấu hổ, cười nói.
Động phủ của hắn bình thường thì hầu như chẳng có ai tới, phòng khách bài trí cực kỳ đơn giản, chỉ vẻn vẹn có bàn đá, bàn trà và vài cái ghế dựa lớn bằng gỗ lim mà thôi, trông ra thực có phần trống trải, tuềnh toàng.
“Trước kia khi còn ở Man Quỷ Tông, Liễu sư huynh đã chuyên tâm khổ tu, tiểu muội trước giờ vẫn một lòng bội phục vô cùng.” Già Lam lại lắc đầu, cực kỳ khâm phục nói.
“Ồ? Sư muội đã nhớ lại sự việc trước kia rồi?” Liễu Minh hơi động tâm hỏi.
“Những năm gần đây, tiểu muội theo sư tôn tu luyện một loại bí thuật, trí nhớ trước kia đã khôi phục một chút, khi xưa ở Man Quỷ Tông, Liễu huynh thế mà đã từng cứu tiểu nữ mấy lần.” Đôi má Già Lam hơi ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng đáp.
“Cái đó đều là việc đã qua, sư muội có thể khôi phục trí nhớ mới là chuyện tốt nhất.” Nhìn thấy Già Lam có thể khôi phục trí nhớ trước kia, Liễu Minh cũng lộ ra nét mừng vui.
Lúc xưa, khi còn ở đảo Vân Xuyên và Miết Nguyên, cô gái này vì mang một nửa huyết thống Hải tộc nên đã từng phản bội Man Quỷ Tông, nhưng sau đó hai người tới đại lục Trung Thiên rồi cùng bái nhập Thái Thanh Môn, lại biết Hải tộc cũng coi như là một nhánh của Nhân tộc nhất mạch, hơn nữa thiếu nữ này cũng coi như là người quen cũ duy nhất đến từ Vân Xuyên của hắn, nên những khúc mắc trước kia tự nhiên không còn nữa.
Tuy sau đó hai người ở trong tông chỉ gặp nhau được có mấy lần nhưng giữa hai người họ luôn luôn có một loại tình cảm khá gần gũi, hơn xa so với những người khác ở trong tông.
“Liễu huynh, thực ra lần này muội đến là có một việc muốn nhờ.” Già Lam sau khi ngồi xuống, chớp chớp đôi mắt dễ thương, bỗng nhiên cắn cắn cặp môi đỏ mọng nói.
“Ồ, sư muội có chuyện thì cứ việc nói là được.” Liễu Minh nghe thế liền nhíu hai mắt lại.