Dịch giả: nila32
Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: nila32
========================
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra cực kì nhanh, cái đầu khổng lồ của Hỏa Mãng liên tục quất xuống, trong miệng còn phun ra ngọn lửa hừng hực, vô cùng hung hãn bắn về phía Liễu Minh.
Ngọn lửa còn chưa đến gần, một cỗ khí nóng khiến người ta hít thở không thông đã áp tới.
Liễu Minh ánh mắt không chút dao động, uy thế của Hỏa Mãng tuy lớn nhưng vẫn chưa đủ khiến hắn coi trọng, một tay vừa động, phi kiếm ngân lên réo rắt, ánh kiếm vàng kim lóe lên, Kiếm Ý lành lạnh theo đó hiện ra, tràn ngập như hình quạt.
Sau một khắc, một tiếng xé gió, kiếm ảnh hội tụ thành kiếm quang dài hơn mười trượng, như dải lụa màu vàng phóng ra.
Ngọn lửa đang cuồn cuộn cuốn tới bị kiếm khí màu vàng vây lấy, không cách nào giãy dụa.
Tấm lụa kiếm khí sau một thoáng dừng lại, liền chém lên đầu Hỏa Mãng.
Trong mắt Liễu Minh lóe lên một tia tàn khốc, mười ngón tay liên tục động đậy, một cỗ Kiếm Ý lăng lệ ác liệt như băng tuyết từ trong kiếm quang phóng lên trời.
Bên trong hỏa vân, Cốc Ngọc chỉ thấy thân mình phát lạnh, thần trí đã Kiếm Ý lạnh lẽo triệt để che mất, đầu óc lập tức cảm giác trống rỗng.
Một tiếng muộn hưởng truyền đến!
Hỏa Mãng khổng lồ lập tức bị kim quang chém tan xác, hóa thành từng đốm lửa vương vãi trong không trung.
Từ lúc Cốc Ngọc ra tay đến khi Hỏa Mãng bị đánh tan chỉ là trong nháy mắt, điều này là cho Tư Mã Trùng từ xa quan sát không khỏi trợn mắt há mồm mà đứng lên, hầu như không dám tin vào mắt mình.
“Điều này không thể là thật!” Bên trong hỏa vân, Cốc Ngọc đã khôi phục thần trí, vừa sợ vừa hô lớn.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình một tay chỉ lên không trung, kim hồng khí thế không chút suy giảm, cuốn ngược lên vọt thẳng vào bên trong hỏa vân, ngay sau đó một đạo ánh sáng màu vàng điên cuồng xoay tròn trên không trung, trông như vầng trăng ngày rằm, bộc phát ra vô số kiếm khí kim sắc đan xen chằng chịt.
Hỏa vân dày đặc lập tức bị kiếm khí đâm thủng lỗ chỗ như tổ ong, sau một tiếng nổ ầm vang vọng trời đất, liền hoàn toàn nổ tung.
Không lâu sau, một bóng người màu đỏ từ trong hỏa vân loạng choạng bay ra, “Phanh” một tiếng, đã bị một đạo Kiếm khí theo sát nặng nề quét trúng, liền hét thảm một tiếng rớt xuống đống đá vỡ nát cạnh bãi đất trống.
Bóng người chật vật chính là Cốc Ngọc, hắn vừa rơi xuống đất đã khổ sở loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc cùng kinh sợ, nhưng trông bộ dạng dường như không chịu tổn thương quá nghiêm trọng.
Đúng vào lúc này, Liễu Minh chợt thấy một gió nóng đã ập đến sát cạnh, thì ra Tư Mã Trùng của Kim Quang Phong khi nhìn thấy Cốc Phong quyết chiến gặp bất lợi, sau khi mấy lần thay đổi sắc mặt đã bất chấp mà lao đến.
Liễu Minh cũng không quay đầu lại, quanh thân khí đen cuốn lên, lúc này hóa thành ba đạo hư ảnh, trong đó người thật bay nhanh về phía trước mấy trượng, còn hai đạo hư ảnh đứng tại chỗ bị hai nắm đấm màu vàng một kích phá vỡ.
Liễu Minh lúc này mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn thân Tư Mã Trùng lúc này được bao phủ bởi đoàn kim quang, thân hình đã bành trướng nhiều lần, khí tức đồng thời trở nên vô cùng cuồng bạo.
“Thể tu!”
Liễu Minh trong mắt hiện một tia dị sắc, tay trái cong lại, kiếm khí màu vàng như dòng nước quay ngược trở về, sau khi lóe lên, hóa thành bóng kiếm mơ hồ bay vào mi tâm của hắn.
“Hừ, không nghĩ là ngươi phản ứng nhanh như vậy!”
Tư Mã Trùng ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên quát to một tiếng, thân hình ngăm đen lập tức phóng ra vạn đạo kim quang, từng khối cơ bắp như thép nguội căng phồng lên, thân hình bỗng nhiên điên cuồng xoay tròn ba bốn vòng.
Người nay quả nhiên là thể tu thuần túy, hơi chút vận công liền biến thành cự hán da vàng, Cương Khí hộ thể luân phiên nổ vang, chỉ thấy cánh tay hắn lóe lên, một nắm đấm màu vàng to như đầu người đã xông đến Liễu Minh đằng xa.
Liễu Minh vẫn vô cùng bình tĩnh, toàn thân hắc khí lại bốc lên, quanh tay hư ảnh Long Hổ màu đen quấn quanh, cũng dùng một đấm đối chọi với quyền ảnh màu vàng kia.
“A” một tiếng nổ vang!
Long Hổ màu đen cùng nắm đấm màu đen va chạm, lực lượng khổng lồ như đem hư không chấn ra thành từng vòng đen, vàng không ngừng rung động, khuếch tán ra xung quanh.
Tiếp theo, hai luồng hào quang này cùng lúc tán loạn, biến thành hư vô.
Sức lực hai người vậy mà ngang nhau, không phân biệt được cao thấp!
Tư Mã Trùng kinh hãi lùi về sau, lúc này vừa sợ vừa giận.
Phải biết rằng hắn trời sinh cốt cách kỳ lạ. từ khi bắt đầu tu luyện, mấy chục năm sở trường về Luyện thể, hôm nay lại sử dụng tầng thứ hai bí thuật Luyện thể của Kim Quang Phong 'Thái Âm Chí Dương Thân', vậy mà so về sức mạnh vẫn không thể thắng nổi Liễu Minh.
Hắn sau một hồi suy tính, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, trong miệng một hồi lẩm bẩm.
Kim quang trên người Tư Mã Trùng lúc này lại sáng lên, bên ngoài da thịt nổi lên hoa văn quỷ dị bàng bạc, gân cốt trong cơ thể bành trướng, thân hình lại lần nữa lớn lên ba phần, khí tức cũng xảy ra một chút biến hóa, so với trước đã thêm cỗ khí thế thô bạo hung ác.
Liễu Minh thấy vậy, càng thêm cẩn thận, không dám lơ là, lúc này không ngừng thúc giục Pháp lực quanh thân, khí đen ngoài thân cũng sậm hơn vài phần.
Đúng vào lúc này, thân hình khổng lồ của Tư Mã Trùng phá không mà đến, nhằm về Liễu Minh trực tiếp đáp xuống, cánh tay vạm vỡ quét ngang, nắm đấm to lớn sau một chút mơ hồ, lại biến ảo ra bảy tám cái quyền ảnh màu vàng, điên cuồng công kích Liễu Minh.
“Oanh” một tiếng!
Thân hình Liễu sau một thoáng mơ hồ, bỗng nhiên biến mất không chút dấu vết, mà chỗ hắn vừa đứng sau khi kim quang điên cuồng đánh tới, lập tức bị nện thành hố sâu, đất cát cùng đá bụi bị xới lên vương vãi.
Sau khi Liễu Minh xuất hiện tại nơi gần đó, Tư Mã Trùng lần nữa lao tới, nắm đấm trong tay lập lòe sắc vàng.
Liễu Minh thấy vậy, khẽ cười một tiếng, thân thể lắc lư mạnh mẽ, lại huyễn hóa ra ba đạo hư ảnh, không lùi mà tiến tới nghênh chiến, như gió xoay tròn vây quanh Tư Mã Trùng.
Tư Mã Trùng lần nữa dùng quyền ảnh đánh tan một đạo hư ảnh, kết quả hư ảnh vừa có chút tán loạn, một đạo hư ảnh khác lập tức được ngưng tụ!
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Thừa dịp Tư Mã Trùng một thoáng ngây người, chân thân của Liễu Minh đã quỷ dị xuất hiện sau lưng hắn, hư ảnh Long hổ trực tiếp đánh lên lưng vị sư huynh này.
Tư Mã Trùng không kịp đề phòng, thân hình khổng lồ bị luồng sức mạnh dời núi lấp biển trực tiếp đánh bay ra ngoài hơn mười trượng, chấn nát vô số đá vụn.
Hắn khẽ chống hai tay đứng dậy, kết quả một tiếng “Phốc”, phun ra một ngụm máu lớn, sắc vàng trên thân thể nhanh chóng trở nên ảm đạm. Luyện thể thuật cuối cùng bị một quyền phá vỡ, thân thể dần trở lại hình dáng bình thường, sau một lát đã khôi phục thân thể con người, khí tức dường như cũng có chút yếu ớt.
“Đắc tội.”
Cách đó không xa, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến, ba đạo hư ảnh trở nên mơ hồ, lần nữa hợp lại thành một người đứng chắp tay ở phía xa mấy trượng, đúng là Liễu Minh.
Cốc Ngọc cùng Tư Mã Trùng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy vừa sợ vừa giận, cũng không thiếu phần ngượng ngùng.
Hai người đều bị Liễu Minh dùng hai chiêu ba thức đánh lui, tuy không mang trọng thương, nhưng nhìn đối phương vẻ mặt nhẹ nhõm, rõ ràng còn chưa vận dụng bản lĩnh thật sự.
“Tốt, Liễu sư đệ thực lực cao thâm, là chúng ta ếch ngồi đáy giếng, không biết tự lượng sức mình.” Tư Mã Trùng khẽ lau máu tươi trên miệng, đã không còn mặt mũi ở lại, sau khi thi lễ cũng mặc kệ Cốc Ngọc, đằng không bay đi.
Lại nói, hắn tuy rằng không phục việc Liễu Minh đoạt được danh ngạch này nhưng cũng không có ý định khiêu chiến. Nếu không phải Cốc Ngọc hết lời cầu khẩn, lần này cũng không bị mất mặt như thế, lúc này cũng không muốn để ý đến người bạn thân này nữa.
Cốc Ngọc sau khi liếc nhìn Liễu Minh, cũng không nói một lời, cưỡi mây bay đi.
Liễu Minh thấy hai người cứ thế rời đi, cười nhạt một tiếng, một tay bấm niệm pháp quyết, cũng định cưỡi mây đen bay đi.
Đúng lúc này, từ trong túi da bên hông hắn, lại truyền đến giọng nói trẻ con, đúng là Phi Lâu.
“Chủ nhân, bên trong Dưỡng Hồn Đại này thật muốn chán chết, người cho chúng ta ra ngoài được không.”
“Ngươi thật là nhiều chuyện, chủ nhân chẳng nói sẽ mua cho chúng ta Dưỡng Hồn Đại mới, ngươi nhẫn nại vài ngày cũng không được sao?” Bên trong túi khác cũng đồng thời vang lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hạt nhi.
Liễu Minh nghe vậy, gãi gãi đầu, dường như nghĩ đến điều gì, đem mây đen thu lại, quay người đi về động phủ.
Hắn vừa bước vào mật thất động phủ, liền vỗ lên túi da bên hông, hai đạo sương mù xanh, đen từ đó tản mát ra, sau khi quay tròn liền hóa thành bé trai áo xanh cùng thiếu nữ trang phục đen.
“Hai người các người đã hóa hình, ta tạm thời xuất môn cũng không tiện mang theo hai đứa bên cạnh, hay là các ngươi ở lại mật thất, an tâm tu luyện, ngàn vạn không được nhân dịp ta không có ở đây mà chạy loạn khắp nơi, để tránh gây chuyện không đáng.” Liễu Minh bình thản phân phó.
“Cái này… Tuân mệnh, chủ nhân.” Thiếu nữ áo đen sau một chút do dự mới đáp ứng.
“Thế nhưng, nhỡ có kẻ không biết trời cao đất dày…” Bé trai áo xanh dường như có điều khó nói.
“Nhưng nhị cái gì, ngươi thật lắm chuyện.” Thiếu nữ thấy thế, không chút khách khí vỗ nhẹ lên đầu đồng tử một cái.
“Tuân mệnh, chủ nhân.” Đồng tử chỉ có thể ủ rũ đáp ứng.
Liễu Minh tựa hồ nhìn ra điều gì, chậm rãi nói:
“Ta hiểu hai người các người là lo lắng trong tông còn có kẻ khác tìm ta khiêu chiến, nhưng với thực lực của ta, có gì để hai ngươi bận tâm sao. Chưa nói thi đấu trong tông môn, đa số điểm đến là dừng, sẽ không có gì nguy hiểm. Trong thời gian này, các ngươi chỉ cần lưu lại động phủ, tu luyện thật tốt là được.”
“Tốt, vậy thì chờ đến Thiên Môn Hội, lúc đó hai người chúng ta lại trợ giúp chủ nhân một tay.” Đồng tử áo xanh nghe vậy, liên tục gật đầu.
“Chủ nhân dù sao cũng nên cẩn thận một chút.” Thiếu nữ áo đen hướng Liễu Minh quan tâm.
Hai linh sủng này sau khi tiến giai Hóa Tinh, không chỉ có thể biến thành hình người, nói chuyện cũng rõ ràng lưu loát không ít, quan trọng nhất là tính cách cùng với người thường đã có nhiều phần tương tự.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, ra khỏi động phủ. Trước khi rời đi, hắn còn mở ra toàn bộ cấm chế bảo vệ động phủ, sau đó mới hóa thành đạo kiếm quang màu vàng bay về phía Huyền điện.
Hơn nửa canh giờ sau, Liễu Minh thong dong ra khỏi Huyền điện, trên mặt thoáng chút thất vọng.
Nhiệm vụ kia đăng lên Huyền bảng đã hơn hai tháng, vậy mà một chút tin tức cũng không có, xem ra tung tích của hung thú thuộc tính Hư Không còn khó tìm hơn nhiều so với tưởng tượng.
Liễu Minh than nhẹ một tiếng, sau khi suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nghĩ tới thứ gì đó, liền bấm niệm kiếm quyết, hóa thành đạo kim quang phá không đi, hướng về Thái Trân Điện.
Lúc trước, hắn từng tại đây, dùng điểm cống hiến tông môn đổi lấy kiếm phôi Vẫn Kim Chi Tinh, tuy rằng hiện giờ không còn nhiều điểm cống hiến lắm nhưng hắn cũng định đi Thái Trân Điện thử vận may.
Sau thời gian uống một chén trà, hắn đã đi thẳng lên tầng hai Thái Trân Điện.