Dịch giả: tieukinh
Biên: nila32
Mấy ngày sau, Liễu Minh liên tục nhận được tin mười đệ tử đứng đầu đại tỉ được các đại sơn phong nhận làm đệ tử nội môn.
Nữ tử mặt sẹo Triệu Ảm Âm xếp thứ ba, tối ngày đại tỉ kết thúc đã được một trưởng lão của Liên Dật Phong thu làm môn hạ.
Thiếu niên tóc trắng Hầu Khôn, sáng sớm ngày tiếp theo được một lão đạo của Vân Ngân Phong thu làm đệ tử, chuyên tâm tu luyện phù lục.
Thanh niên đeo cự kiếm bằng đồng thau càng khoa trương hơn, đồng thời được ba phong mời làm môn hạ. Sau khi do dự một hồi, gã quyết định đầu nhập Thiên Kiếm Phong của nam tử râu quai nón.
Ngoài ra, dù không được xếp vào mười đệ tử hàng đầu, chỉ đứng trong một trăm đệ tử hàng đầu mà có biểu hiện xuất sắc cũng được thu nhận làm nội môn đệ tử, Chu Thiên Thụy của Phiêu Hồng Viện là một trong số đó.
Liễu Minh nghe thấy những tin tức này vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ ngày ngày lẳng lặng uống đan dược, đả tọa tu luyện.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua kể từ khi đại tỉ kết thúc.
Hôm nay, lúc hắn đang điều tức trong mật thất động phủ thì ngoài cửa động phủ có độn quang lóe lên, xuất hiện một nam tử cao lớn khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Nam tử này mặc quần áo bó sát người, để tóc ngắn, vừa xuất hiện đã tỏa ra khí tức hùng hậu.
Liễu Minh đang tu luyện thấy vậy giật mình liền đứng lên, đồng thời ngoài cửa động phủ truyền tới một giọng nói trầm thấp.
“Liễu Minh, người còn ở trong động phủ thì mau để bản tọa vào.”
Liễu Minh nghe thấy vậy cũng không dám chậm trễ, thần sắc hiện vẻ vui mừng vội đi về phía đại môn.
Giây lát sau, hắn đánh ra một đạo pháp quyết, cửa động phủ từ từ mở ra.
“Đệ tử không biết tiền bối đến, chưa kịp nghênh tiếp, mong người thứ lỗi cho.”
Liễu Minh chắp tay cung kính chào nam tử cao lớn kia.
“Liễu sư điệt, ngươi bất tất đa lễ, lão phu là Trương Mậu đến từ Kim Đỉnh Phong, tuy lúc trước không đến dự bát viện đại tỉ, nhưng đã tìm hiểu rất kỹ về ngươi, lần này đến là muốn xác nhận xem tư chất của ngươi có thích hợp với công pháp bản phong hay không.” Nam tử trung niên nét mặt bình tĩnh nói.
Tiếp đó, y không đợi Liễu Minh nói gì, liền cầm lấy cổ tay hắn, lập tức có một luồng khí nóng truyền vào cơ thể Liễu Minh.
Hắn sợ hãi, cảm thấy một luồng khí nóng chạy khắp kỳ kinh bát mạch, biết là đối phương đang muốn thử công pháp của mình nên thu lại pháp lực, yên lặng chờ đợi.
Lát sau, khi luồng khí nóng đó chạy một vòng trong cơ thể hắn thì lại chạy về cổ tay rồi truyền về tay nam tử trung niên.
Nam tử kia lắc đầu lộ vẻ thất vọng:
“Ôi… đúng là tư chất ba linh mạch, ngươi tuy nhục thân cường hãn nhưng lại không có tư chất đặc biệt về luyện thể cũng như các loại tư chất đặc biệt khác, quả là đáng tiếc… Đúng rồi, ta có một quyển sách ghi lại kinh nghiệm luyện thể, là tâm đắc tu luyện của ta khi còn ở cảnh giới Ngưng Dịch. Lúc này gặp mặt xem như có duyên, ta tặng nó cho ngươi, hy vọng ngươi có thể học được chút gì đó.”
Nói xong, nam tử trung niên giơ tay, liền có một đạo tinh quang bắn ra rơi vào tay Liễu Minh, chính là một ngọc phù màu vàng nhạt.
“Đa tạ Kim sư thúc hậu ái.”
Liễu Minh tuy đã có chuẩn bị về tâm lý, nhưng nghe lời đó cũng rất thất vọng, chỉ đành gượng cười đáp tạ.
Nam tử trung niên gật đầu rồi phất tay áo hóa thành một đạo kim quang bay đi.
Các trưởng lão ở phong khác vốn đang nhắm tới Liễu Minh, sau khi nghe Trương Mậu xác nhận hắn đúng là ba linh mạch, lại không có linh thể nào, sau khi cân nhắc cũng đã bỏ ý định thu hắn làm môn hạ.
Hơn mười ngày sau, tin Liễu Minh đứng đầu đại tỉ nhưng lại không được thu làm nội môn đệ tử đã truyền khắp tám viện.
Nhất thời có vô số lời đồn đoán về chuyện này.
Liễu Minh vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Dù sao trong Thái Thanh Môn, đệ tử Ngưng Dịch kỳ vẫn chiếm đại đa số, dù là sáu linh mạch, chín linh mạch thì cũng không hiếm người không thể đột phá Hóa Tinh kỳ, hoặc khó khăn lắm mới đột phá nhưng dậm chân ở cảnh giới Hóa Tinh sơ kỳ.
Cho dù là địa linh mạch, thiên linh mạch cũng có người suốt đời dừng ở cảnh giới Hóa Tinh.
Hôm nay, lúc Liễu Minh đang đả tọa trong mật thất động phủ, trong Tu Di Giới trên tay hắn truyền ra tiếng thở yếu ớt.
Liễu Minh nhướng mày phóng thần thức kiểm tra Tu Di Giới.
Trong một góc của Tu Di không gian trong giới chỉ, trong hồ lô có linh văn màu tím có một con bạch tuộc tám xúc tu đang há miệng thổ nạp liên tục, linh thạch bên cạnh đang chầm chậm tỏa ra từng tia linh khí rồi chui vào miệng nó.
Quả trứng hải yêu tám chân hắn mang đến từ đại lục Vân Xuyên cuối cùng đã nở.
Liễu Minh thấy vậy lập tức ngẩn người.
Thời gian này hắn bận rộn tỉ thí nên suýt nữa đã quên quả trứng này.
Hắn lập tức rung cổ tay, hồ lô và bạch tuộc đều từ Tu Di không gian bay ra, một trái một phải rơi trên hai tay hắn.
Liễu Minh cẩn thận quan sát, thấy con bạch tuộc này có bốn con mắt to bằng hạt đậu tương, trên tám cái xúc tu có chi chít lỗ, chốc chốc lại tiết ra chất dịch sóng sánh, trên người lờ mờ hiện lên linh văn màu hồng.
Liễu Minh giơ một tay điểm về phía nó, miệng niệm chú định dùng thông linh thuật để giao tiếp với linh thú này.
Nhưng lát sau hắn lại cực kỳ thất vọng.
Con bạch tuộc này do nằm trong trứng quá lâu nên đã mất đi linh trí, chỉ còn lại bản năng mà thôi.
May mà nó còn biết hút linh khí trong linh thạch, không thì sống được hay không cũng là vấn đề.
Thấy vậy hắn cũng bó tay.
Sau khi suy nghĩ, hắn chỉ có thể đem nó bỏ vào một chiếc linh thú đại, lại tiện tay bỏ mấy viên trung phẩm linh thạch vào đó rồi đưa linh thú đại vào Tu Di Giới, tạm thời không quan tâm nữa.
Còn tinh huyết của Vạn Niên Linh Miết trong hồ lô màu tím đã mất hết dược tính, hóa thành nước thông thường.
Liễu Minh chỉ có thể đổ hết nước ra rồi thu hồ lô lại.
Bảy ngày sau lại có một nam tử Hóa Tinh kỳ đến động phủ của hắn.
“Liễu sư đệ, ta là chấp sự của chấp pháp điện, hôm nay đem phần thưởng đại tỉ thí đưa cho đệ. Ngoài ra, tất cả điển tịch trong tàng kinh các nội môn, dù trị giá bao nhiêu điểm cống hiến, đệ chỉ cần mang ngọc phù này đến là có thể mở cấm chế đọc một quyển bất kỳ. Đương nhiên những điển tịch mật truyền của các đại sơn phong không có trong đó, muốn đọc đệ phải gia nhập một phong rồi tới tàng kinh các của họ dùng điểm cống hiến mà đổi lấy.” Viên chấp sự này nói nhanh rồi đưa một trữ vật phù và một ngọc phù có thanh quang mờ mờ cho Liễu Minh.
“Đã làm phiền sư huynh rồi.”
Hắn nhận hai vật đó rồi khách khí vài câu.
Với tu vi cảnh giới của họ Liễu vào lúc này, chưa thể tu luyện tầng thứ ba của Long Hổ Minh Ngục Công, Thái Cương Kiếm Quyết cũng không có thần thông nào tốt hơn có thể tu luyện, nếu có thể tìm được một môn bí thuật thích hợp của nội môn thì thật không còn gì bằng.
“Nếu sư đệ thấy không có vấn đề thì ta xin cáo từ.”
Viên chấp sự kia chắp tay chào rồi cưỡi một đám mây trắng bay đi.
Liễu Minh chờ khi đối phương đi khuất thì vào đại sảnh trong động phủ rồi bắt quyết, sau khi bạch quang lóe lên thì tất cả đồ trong trữ vật phù đều xuất hiện trên bàn đá.
Chúng gồm một túi linh thạch, một ngọc bội nhỏ màu vàng kim và một bình ngọc màu đen.
Liễu Minh dùng hai ngón tay cầm ngọc bội lên, suy nghĩ một chút liền lấy lệnh bài thân phận từ bên hông xuống, đưa hai thứ chạm nhẹ vào nhau.
Ngọc bội lóe lên kim quang rồi biến thành bột.
Đồng thời, điểm cống hiến trong lệnh bài thân phận liền tăng thêm ba nghìn điểm.
Hắn thu lại lệnh bài rồi mở nắp bình ngọc màu đen, lập tức một làn hương thơm ngát tỏa ra.
Hắn quét thần thức, liền thấy một viên đan dược màu đen, trên bề mặt có chi chít đường vân màu bạc nằm dưới đáy bình. Xem ra đây là “Ô Mang Đan”, loại đan dược có thể nâng cao một chút xác suất Hóa Tinh thành công.
Vật này dù tại Thái Thanh Môn cũng là vô cùng quý hiếm, bình thường muốn đổi phải có hai mươi vạn điểm cống hiến, hơn nữa còn phải giao nộp một lượng lớn linh thạch.
Tuy vậy, tình hình vẫn là cung không đủ cầu, các luyện đan đại sư trong môn phái vừa luyện được vài viên là hôm sau đã có người mua sạch.
Dù sao loại đan dược có thể nâng cao xác suất Hóa Tinh thành công cũng quá hiếm.
Liễu Minh suy nghĩ một hồi liền đậy nắp bình rồi đem cả bình ngọc cùng linh thạch cẩn thận thu vào Tu Di Giới.
Tiếp đó hắn không do dự cưỡi mây bay về tàng kinh các của nội môn.
Sau thời gian một bữa cơm, trong một sơn cốc phía đông chấp pháp điện, trước một tòa lầu có vô số cấm chế bí mật cùng tầng tầng pháp trận bao quanh có một đám mây đen bay tới, sau khi mây tan đi liền hiện ra thân ảnh Liễu Minh mặc áo bào xanh.
Hắn nhìn lên biển treo trên tòa lầu, sau khi xác định đây là Vạn Pháp Các thuộc tàng kinh các nội môn, liền bước nhanh vào trong dưới ánh nhìn chăm chú của hai giáp sĩ.
Sau khi vào trong, hắn tìm một thanh niên mặc áo chấp sự hỏi thăm một hồi, cũng đã biết được một chút thông tin về nơi này.
Vạn Pháp Các có bốn tầng. Tầng một là đại sảnh chuyên hướng dẫn khách tới, không hề có công pháp điển tịch gì, chỉ dùng làm nơi giao lưu cho một số đệ tử. Tầng hai là một số điển tịch hỗn tạp. Tầng ba và bốn mới là nơi để điển tịch ghi nội môn công pháp. Trong đó tầng ba là nơi để điển tịch ghi chép một vài bí thuật thông dụng, tầng bốn là nơi chứa điển tịch về một số thần thông có yêu cầu vô cùng hà khắc khi tu luyện.
Sau thời gian một bữa cơm, Liễu Minh đã xuất hiện ở tầng hai.