Dịch giả: laka1047
Biên: nila32
Nhìn thấy ánh mắt của thanh niên mặc áo bào trắng rõ ràng đang nhìn về phía mình, thần sắc mọi người đều biến đổi, hiển nhiên đang suy đoán vị cường giả Chân Đan cảnh duy nhất của Thương Hải Chi Vực này muốn đối phó với bọn họ như thế nào.
Nhưng vào lúc này, trong đám người đột nhiên truyền đến vài tiếng thì thầm. Hai tên cường giả Hóa Tinh kỳ Hải Tộc ở sau lưng Võ Nhan sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, dường như đã đạt được một hiệp nghị nào đó.
Sau đó, tên cường giả Hóa Tinh sơ kỳ có tướng mạo thô kệch trong hai người ho nhẹ một tiếng, đi nhanh về phía trước, vượt qua Võ Nhan rồi vái chào Hải Yêu Hoàng, cung kính nói:
“Hải Yêu Hoàng bệ hạ, ba người chúng ta sau khi thương nghị, nguyện quy thuận bệ hạ, kính xin bệ hạ mở cho một con đường sống!”
Ngay khi người này vừa bước đi, trong nội tâm Võ Nhan đã có cảm giác không ổn. Đến khi tên này mở miệng nói, vị cung chủ này lại càng giận dữ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhưng lại không nói gì cả.
Chỉ thấy sau khi thanh niên áo trắng nghe vậy, nét tươi cười trên khuôn mặt càng tăng lên vài phần. Tên đại hán thô kệch thấy thần sắc Hải Yêu Hoàng như vậy, trong lòng vui mừng, nhưng ngay khi gã muốn mở miệng lần nữa, bên tai lại nghe được tiếng kinh hô từ phía sau truyền tới. Gã kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, trong mắt càng hiện lên thần sắc vô cùng hoảng sợ.
“Không…”
Trong tiếng hét không cam lòng, một hồi linh lực mãnh liệt chấn động không trung, sau đó một dải sáng màu lam không có chút dấu hiệu lăng không lóe lên rồi hạ xuống bao quanh người đại hán thô kệch. Những phù văn màu vàng nhạt lập tức hiện ra trên vòng sáng màu lam khiến cho mặt ngoài vòng sáng óng ánh hào quang mang phong cách cổ xưa, lóe lên nhàn nhạt. Tên cường giả Hóa Tinh kỳ Hải tộc này không kịp suy nghĩ nhiều toàn thân vội bộc phát khí tức mãnh liệt, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn muốn tế lên linh khí để chạy trốn, thế nhưng sau một khắc liền nhận ra thân thể như bị một ngọn núi đá nghìn cân áp chế, cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích được. Đại hán thô kệch hoảng sợ khẽ động môi tựa hồ còn muốn nói điều gì đó. Nhưng dưới màn hào quang ngăn cách, người bên ngoài đều không thể nghe được gì.
Chỉ thấy cánh tay của thanh niên áo trắng khẽ động, năm ngón tay đang xòe ra bỗng nắm chặt lại, động tác như gió thoảng mây bay.
Một tiếng “phanh” trầm đục vang lên.
Màn sáng màu lam lập tức hóa thành hình đinh ốc xoắn lên trời, gã đại hán bên trong lúc này bị uốn éo thành một bộ dáng không thể tưởng tượng, nhưng kỳ lạ là không hề có tiếng động nào truyền ra. Khi bốc lên cao cách mặt đất chừng năm sáu trượng, màn sáng chợt đánh “Phanh” một tiếng nữa rồi hóa thành từng điểm tinh quang tiêu tán trong không khí. Gã đại hán bên trong cũng hóa thành tro bụi, không còn lưu lại nửa phần máu thịt. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người tại đây đều giật thót một cái, vài kẻ có định lực kém một chút sắc mặt trở nên tái nhợt không còn chút máu.
Một gã cường giả Hải Tộc khác có khuôn mặt khô héo khi nãy đứng chung với đại hán thô kệch, gặp cảnh đồng bọn của mình đã mở miệng quy hàng mà vẫn bị hạ sát thủ, lại càng kinh hãi hơn biến sắc nói:
“Hải Yêu Hoàng bệ hạ, tại sao người lại…!”
Không chờ gã nói xong, sắc mặt Hải Yêu Hoàng đã lạnh xuống. Cánh tay phải vừa buông lại một lần nữa nâng lên, năm ngón tay mạnh mẽ mở ra, đánh một trảo vào không trung.
Một tiếng “Oanh” vang lên!
Thiên địa nguyên khí xung quanh nhao nhao hội tụ trên bầu trời, hóa thành một cự chưởng màu lam giống như thực chất rộng chừng một trượng, từng đường vân trên lòng bàn tay có thể nhìn rõ được, tản mát ra chấn động kinh khủng.
“Ồn ào cái gì chứ? Đối với Hải tộc, bổn hoàng chỉ có một chữ ‘Giết’, cho nên… Ngươi cũng có thể đi tìm cái chết được rồi!”
Giọng nói của Hải Yêu Hoàng vừa vang lên, trong nháy mắt bàn tay khổng lồ trên bầu trời đột nhiên lóe lên rồi im lặng xuất hiện trên đỉnh đầu gã cường giả Hóa Tinh của Hải tộc kia, dữ tợn đánh xuống. Ngay lập tức, không trung gần đó dường như ngưng tụ lại một chút rồi sau đó dưới lòng bàn tay phát ra âm thanh nổ đùng đùng. Một đạo cuồng phong màu lam nổi lên, quét sạch bốn phía. Những người khác thấy cảnh này, thân hình nhao nhao lui lại phía sau hơn mười trượng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, không có nửa phần ý niệm đón đỡ. Gã cường giả Hóa Tinh kỳ ở phía dưới cự chưởng mặt không còn chút máu muốn thi triển độn pháp tránh đi hoặc thi triển linh khí để ngăn cản nhưng lại bị một cỗ man lực giống như tinh cương xiết chặt, đồng dạng cùng người trước đó không thể mảy may nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn cự chưởng rơi xuống.
“Mau dừng tay!”
“Cung chủ cứu mạng!”
Trước âm thanh gào rú tựa như điên cuồng người này phát ra, Võ Nhan tựa như không nghe thấy, thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên. Trước đó gã này vừa mới lừa gạt chính mình phải quy thuận Hải Yêu Hoàng. Giờ đây gặp phải kết cục này, lão đương nhiên không có ý định xuất thủ cứu giúp.
Hai tiếng “Phốc” “Phốc” vang lên, gã cường giả Hải tộc kia sau khi bị cự chưởng đánh xuống, cả cơ thể lẫn cương khí ngoài thân đều phát nổ, hóa thành một làn sương máu tiêu tán vào không khí.
Làm xong hết thảy, Hải Yêu Hoàng lạnh lùng liếc mắt quét qua mọi người. Ánh mắt của y vô cùng sắc bén tựa như mũi kiếm đâm vào da thịt khiến mọi người nhao nhao cúi đầu, không dám đối mặt. Cuối cùng chỉ có hai người cung chủ Võ Nhan của Hắc Diễm Cung và Diệp Thiên Mi vẫn còn đứng thẳng giữa không trung. Liễu Minh ở sau lưng Diệp Thiên Mi, cảnh giới so với những người khác là thuộc về tồn tại thấp nhất, mà uy áp của Hải Yêu Hoàng phát ra thực sự quá cường đại, may mà có Diệp Thiên Mi lưu ý giúp đỡ, chặn lại phần lớn áp lực, cho nên ngoại trừ trong nội tâm hắn hoảng sợ tránh đi ánh mắt của đối phương, thật ra cũng không trực tiếp thừa nhận quá nhiều áp lực từ Hải Yêu Hoàng.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của mọi người, Hải Yêu Hoàng mới hài lòng thu hồi ánh mắt, sắc mặt hòa hoãn nói:
“Hôm nay ta cùng chư vị gặp nhau, cũng coi như bọn ngươi và bổn hoàng có duyên phận. Bổn hoàng đúng lúc vui mừng, hôm nay ngoại trừ người của Hải tộc, những người khác chỉ cần quy thuận bổn hoàng, đều có thể giữ lại tính mạng của mình.”
Nghe được lời ấy, ở đây chỉ còn đám người Hồng Tam, Lệ Côn sắc mặt biến đổi. Nhưng sau khi nhìn nhau liếc mắt ra ý, tạm thời không có làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Thanh niên áo trắng sau khi nói xong, cũng không thúc giục gì thêm mà chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng chờ. Mà đám người Xích Lý Thanh Cầm tức thì không tỏ vẻ gì nhìn những người khác, ánh mắt lóe lên không biết đang suy nghĩ cái gì. Về phần đám người Liễu Minh, tự nhiên trong lòng đều trầm xuống.
Chuyện đã đến nước này, nếu như không đáp ứng, hậu quả có thể tưởng tượng ra. Nhưng mà nếu như đáp ứng, nhất định sẽ bị đối phương hạ cấm chế, tính mạng của mình cũng ở trong tay người khác. Lúc này một trung niên nam tử tướng mạo bình thường bỗng giật mình tựa như nghĩ đến điều gì, khẽ cắn răng cẩn thận mở miệng hỏi thanh niên áo trắng:
“Tại hạ trong lòng còn có điều nghi hoặc. Nếu như Hải Yêu Hoàng có thể giải đáp một chút, tại hạ chắc chắn cam tâm tình nguyện quy hàng.”
Thanh niên áo trắng nghe vậy, thần sắc không hề thay đổi, dường như đã sớm đoán trước, khẽ hô một chữ:
“Nói.”
Nam tử trung niên nghe thế, trong lòng thở dài một cái. Mà những người khác lập tức nhao nhao chăm chú, trong mắt hiện ra vẻ kinh nghi.
“Nghe đồn bệ hạ sau khi độ kiếp Chân Đan, bản thân đã bị trọng thương. Không biết có thật hay không?”
Trung niên nam tử hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào thanh niên áo trắng, dường như muốn từ trên sắc mặt biết được đáp án, mà những người khác cũng như thế. Bên ngoài đã sớm có lời đồn, vị Hải Yêu Hoàng ở trước mắt này tuy độ Chân Đan kiếp thành công nhưng linh khí đã bị hủy, bản thân cũng bị trọng thương nên thực lực cũng theo đó giảm xuống. Nhưng hôm nay xem ra, tất cả đều chỉ là lời nói vô căn cứ. Người kia toàn thân khí tức như biển, không có một chút bộ dáng trọng thương, không những thể chỉ cần giơ tay nhấc chân liền có thể vây khốn mọi người tại đây. Vì vậy, đang lúc mọi người đều có tâm tư suy đoán, Hải Yêu Hoàng cười cười nhẹ nhàng, khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng.
“Thân thể bổn hoàng như thế nào, chẳng lẽ chư vị còn không thấy sao? Chẳng lẽ chư vị còn không hết hy vọng, ý định sau khi lên tiếng hỏi thật giả, sẽ liên thủ tiếp tục phản kháng? Nếu như thật sự muốn chết, có thể phóng tay thử một lần sẽ biết!”
Thanh niên áo trắng nói tới đây, trong mắt sát cơ lóe lên, dường như một lời không hợp ý sẽ giết ngay lập tức. Mà mọi người ở đây nghe vậy tức thì sắc mặt hơi đổi. Có người trong lòng bắt đầu âm thần oán giận người hỏi quá mức lỗ mãng, vạn nhất chọc giận đối phương, chắc chắn liên lụy đến mọi người ở đây. Nam tử trung niên kia cũng đồng dạng run sợ trong lòng. Ngay khi kẻ này muốn mở miệng giải thích, Hải Yêu Hoàng lại mở miệng lần nữa, nói ra một câu giống như lơ đãng nhưng lại làm cho tất cả mọi người biến sắc.
“Vốn ta định chờ các người quy hàng sau đó tha cho một mạng. Nhưng các ngươi đã quan tâm đến thân thể bổn hoàng như vậy, trong nội tâm của ta quả thực cảm động, cho nên thay đổi quyết định lúc trước, muốn hồi báo một chút. Hiện tại ngoại trừ Hải tộc nhất định phải chết, Yêu Tộc chỉ cần quy thuận đều có thể tha mạng. Về phần Nhân tộc hoặc những dị tộc khác, chỉ cần đỡ được một kích của bổn hoàng mà không chết, cũng cho phép quy thuận bổn hoàng.”
Nghe vậy, ngoại trừ hai gã Yêu Tộc còn thừa lại tỏ vẻ vui mừng, trên mặt những người khác đều tỏ vẻ âm tình bất định, trong lòng càng không thể nhịn được chửi Hải Yêu Hoàng vô sỉ.
Phải biết rằng, Hải Yêu Hoàng với tư cách một cường giả cảnh giới Chân Đan, độ hùng hậu của pháp lực cùng với khống chế thiên địa linh khí đều vượt xa mọi người ở đây. Mà vừa rồi hai gã cường giả Hóa Tinh của Hải Tộc cũng đều bỏ mạng dưới một chiêu của y. Cái gọi là uy năng khủng bố của một chưởng kia, cũng có thể thấy được một chút, hiện tại rõ ràng còn muốn để cho mọi người đón một chưởng, cái này so với chịu chết không có gì khác nhau. Nếu tiếp được còn dễ nói, nếu như không địch lại sẽ lập tức thân tử đạo tiêu. Nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu như đối phương đã mở miệng, như vậy những người ở đây cũng là thân bất do kỷ rồi. Nếu như không tiếp, chắc chắn chỉ có một con đường chết! Đối phương sẽ lập tức ra tay giết chết mình. Nếu như đồng ý, có lẽ vẫn có một đường sinh cơ, cũng chưa biết được.
Diệp Thiên Mi nghe vậy, đôi mắt óng ánh lóe lên, bàn tay ngọc ở bên trong tay áo không khỏi nắm chặt lại một chút. Về phần Liễu Minh nghe xong, vẻ mặt không khỏi xanh lại. Với khoảng cách về cảnh giới giữa hắn và Hải Yêu Hoàng, hầu như không có một tia hy vọng nào có thể tiếp một kích của đối phương, trừ phi…
“Hải Yêu Hoàng, ngươi thân là cường giả cảnh giới Chân Đan, hôm nay lại là bá chủ một phương, chẳng lẽ lại muốn dùng loại phương thức này làm chúng ta khó xử hay sao!” Võ Nhan ánh mắt chớp động vài cái sau đó trầm giọng nói với thanh niên áo trắng.
Hải Yêu Hoàng nghe xong, còn chưa mở miệng, Thanh Cầm đứng ở sau lưng đã khẽ cười một tiếng, trả lời một cách khinh thường:
“Yêu Hoàng chưa từng khó xử chư vị, trước đó đã đại nhân đại lượng khai ân, đã cho chư vị một cơ hội. Nhưng bọn ngươi vẫn có ý chống đối, giờ đây còn muốn thế nào nữa?”
“Theo như ta thấy, bệ hạ vẫn nên trực tiếp giết hết đám người này mới thỏa đáng, ngược lại còn giảm bớt không ít phiền toái!” Xích Lý ở một bên sau khi cười duyên một tiếng, đồng dạng nói ra.