Ma Thiên Ký

Chương 257: Luyện thi thuật và tụ hội



Dịch giả: provkl1102

Biên: nila32

“A, chắc sư điệt đã biết, sau khi ngươi quan sát Lưu Ảnh Bích không lâu, bức vách kia đã không hiện thêm dị tượng nào nữa.” Ngạn sư thúc nhìn chằm chằm vào Liễu Minh sau đó chậm rãi nói ra.

“Điều sư thúc vừa nói Liễu mỗ cũng không cách nào giải thích rõ ràng. Nhưng ngày đó lúc đệ tử rời đi, Lưu Ảnh Bích vẫn hoàn toàn bình thường cơ mà. “ Liễu Minh điềm nhiên trả lời.

“Ân, ta cũng nghe đồng tử nói lại chính xác như vậy. Xem ra việc này quả thật không có quan hệ quá lớn với ngươi. Phân nửa là trôi qua nhiều năm như vậy, năng lượng bên trong Lưu Ảnh Bích rốt cục trở nên khô cạn. Thật là đáng tiếc, xem ra bổn tông vẫn là vô duyên với truyền thừa chính thống của Lục Âm tổ sư!” Ngạn sư thúc nghe vậy liền trở nên đăm chiêu, nhẹ thở một hơi.

“Có thể là đệ tử chúng ta tư chất không đủ, cho nên mới không cách nào vừa ý tổ sư gia.” Liễu Minh nghe đến đó nội tâm khẽ buông lỏng, bèn lên tiếng phụ họa một câu.

“Cứ cho là như vậy đi. Bất quá ta lần này bảo ngươi lưu lại, cũng không phải vì thế, mà chủ yếu là bởi Minh Cốt Quyết mà ngươi tu luyện. Ngươi có biết người truyền thụ công pháp đó cho ngươi chính là môn hạ đệ tử của ta không?” Ngạn sư thúc bỗng nhiên cười cười mà hỏi.

“Cái gì? Nguyễn sư thúc chính là đệ tử thân truyền của lão nhân gia người?” Liễu Minh nghe đến đó không khỏi hoảng sợ.

“Ngươi nếu đã tiến giai Ngưng Dịch Cảnh liền có thể gọi hắn một tiếng 'Nguyễn sư huynh'. Đệ tử này của ta lúc còn trẻ vô cùng si mê Minh Cốt Quyết, vì vậy đã từng lập chí muốn dùng dùng công pháp này bồi dưỡng một gã Linh Sư cho bản tông, thậm chí không tiếc hoang phế việc tu luyện của chính mình. Nếu không bây giờ cũng không đến nỗi sinh tử không rõ. Bất quá sự xuất hiện của ngươi cũng đã chứng công lao, tâm huyết của hắn là không uổng phí.” Ngạn sư thúc chậm rãi kể lại.

“Đệ tử vẫn luôn cảm kích đại ân truyền thụ công pháp của Nguyễn sư huynh chỉ là không biết tình hình huynh ấy hiện tại ra sao?” Liễu Minh nói.

“Hắn còn đang bế sinh tử quan, chỉ cần trước khi hết thọ nguyên có thể tiến giai thành công Ngưng Dịch Cảnh trung kỳ, coi như đã tìm được đường sống từ trong cái chết. Mặt khác, lão phu muốn hỏi ngươi một chuyện. Ngươi từ khi trở thành Linh Sư có lẽ đã hiểu phần sau Minh Cốt Quyết căn bản không có cách nào tu luyện dược nữa, đối với công pháp chủ tu sau này đã có lựa chọn tốt hay chưa?” Ngạn sư thúc bỗng nhiên thay đổi chủ đề.

“Cái này…. Đệ tử vừa mới tiến giai vì thế vẫn chưa có thời gian tìm được công pháp hợp ý.” Liễu Minh tự nhiên không có nói thật, trả lời như vậy.

“Ân, nếu là như vậy, Minh Cốt Quyết của ngươi vốn mang thuộc tính thiên âm, vô cùng có lợi với việc tu luyện công pháp của Luyện Thi cùng Âm Sát nhất mạch. Như vậy đi, ở đây ta có một bộ Luyện Thi bí thuật muốn tặng cho ngươi. Chỉ cần gắng sức tu luyện một chút, nói không chừng về sau đối với ngươi sẽ có chút chỗ tốt đấy. Nhớ kĩ, pháp quyết này quyết không thể cho người thứ hai nhìn thấy, nếu không đừng trách sư thúc trở mặt vô tình.” Ngạn sư thúc suy nghĩ một thoáng, rồi nói ra một câu làm cho Liễu Minh giật mình không thôi.

Tiếp theo lão liền khẽ run tay áo, phóng ra một khối ngọc giản đen sì.

"Ngạn sư thúc, cái này là..."

Liễu Minh theo bản năng nhẹ nâng cánh tay bắt lấy ngọc giản đang bay tới, nhưng vẫn không hiểu sao lại có ý muốn hỏi lại một chút.

“Tốt rồi, lão phu hơi mệt, hôm nay nói đến đây thôi. Liễu sư điệt, ngươi lui xuống trước đi.” Ngạn sư thúc căn bản không cho Liễu Minh cơ hội hỏi thăm đã hạ lệnh trục khách sau đó nhanh chóng nhắm hai mắt.

Liễu Minh thấy vị Hóa Tinh Kỳ cường giả này rõ ràng không muốn nói nhiều hơn nữa, tự nhiên không dám hó hé gì thêm, lập tức thi lễ, xoay người đi ra khỏi đại điện.

“Sư thúc, người thực sự muốn làm như thế sao?” Ngay tại lúc thân ảnh Liễu Minh biến mất khỏi cửa đại điện, không gian cạnh bên cây cột phía nhau bỗng nhiên chấn động một cái, một đạo nhân ảnh cũng liền theo đó hiện ra.

Đúng là người lúc trước đã ly khai – chưởng môn Man Quỷ Tông, không biết bằng cách nào đã lặng yên quay lại nơi này.

“Ngươi cũng biết tuy rằng ta còn có hơn một trăm năm thọ nguyên, nhưng cũng nên sớm chuẩn bị một chút. Nếu không vạn nhất, thời điểm ta buông tay mà đi, đầu Lục Mao Thiết Thi kia sẽ không có người điều khiển. Ta thật không muốn lại để cho một đầu Luyện Thi do chính tay mình bồi dưỡng mấy trăm năm, cuối cùng rơi vào kết cục giống như Man Lực Quỷ Vương.” Ngạn sư thúc im lặng chốc lát sau đó chậm rãi trả lời.

“Sư điệt tự nhiên biết rõ chuyện đó, nhưng tại sao lại chọn Liễu sư đệ? Hắn dù sao mới vừa tiến giai Ngưng Dịch cảnh, tu vi hãy còn nông cạn? Có hay không nên tìm những người khác!” Chưởng môn Man Quỷ Tông chần chờ hỏi lại.

“Hừ, ta còn lựa chọn nào khác hay sao? Ngoại trừ ba gã đệ tử vừa mới tiến giai, những người khác nếu không phải tuổi tác đã lớn thì đều mang tư chất trung bình, căn bản không có cách nào để ta truyền thụ độc môn Luyện Thi chi thuật. Đó cũng là lí do tại sao lão phu lúc trước chỉ thu nhận một mình Nguyễn sư đệ của ngươi làm đệ tử thân truyền, chỉ tiếc hắn cũng không quá hăng hái với việc tu luyện, đến bây giờ lại rơi vào cảnh không rõ sống chết, ta cũng không thể đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người hắn. Về phần Cao Trùng, hắn với ngươi vốn đều tu luyện Hóa Huyết nhất mạch trấn tông công pháp, cùng Luyện Thi nhất mạch của ta khác nhau một trời một vực, vì vậy không có cách nào tu luyện Luyện Thi chi thuật, nếu không cũng là một lựa chọn không tồi!” Ngạn sư thúc hừ một tiếng nói.

“Hổ thẹn, đứa nhỏ Cao Trùng này đích thật là kỳ tài ngút trời trong tu luyện công pháp của Hóa Huyết nhất mạch, nếu không sư điệt lúc trước đã lập tức đề cử để lão nhân gia người thu hắn làm môn hạ rồi.” Chưởng môn Man Quỷ Tông nghe vậy, có chút lung túng nói.

Ngạn sư thúc cũng không để ý tiếp tục nói:

“Về phần Dương Càn mà nói, tuy rằng Luyện Thi chi thuật cùng công pháp chủ hắn của hắn tương đối phù hợp, nhưng ta và ngươi đều rõ ràng thân phận chân thật của đứa nhỏ này, cho nên ta cũng không thể truyền thừa độc môn chi thuật của mình cho hắn. Kể từ đó, lựa chọn khả dĩ nhất cũng chỉ còn lại đứa nhỏ Liễu Minh kia mà thôi. Kẻ này chẳng những tuổi đời còn trẻ lại mang trong người tinh thần lực cường đại phi thường, hơn nữa công pháp chủ tu của hắn lại là Minh Cốt Quyết, cơ hồ không chút bài xích đối với truyền thừa độc môn của ta. Khuyết điểm duy nhất đại khái chính là tư chất Ba Linh Mạch của hắn mà thôi, không biết trong tương lai có thể tiến thêm một bước hay không. Bất quá hắn nếu như có thể dùng tư chất đó để tiến cấp Linh Sư, nghĩ đến cũng không phải chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài, cũng đáng để lão già này hy vọng một chút.”

"Nghe sư thúc nói như vậy, Liễu sư đệ quả thật chính là lựa chọn thích hợp nhất. Bất quá sư thúc vì sao không nói rõ việc này trước khi truyền thụ khẩu quyết cho hắn." Chưởng môn Man Quỷ Tông suy nghĩ một hồi bèn cười khổ một tiếng sau đó lại hỏi một câu.

“Ta cùng Liễu sư điệt tiếp xúc không nhiều lắm, vốn chưa hiểu rõ tính tình cùng nhân phẩm của hắn vì vậy tự nhiên sẽ không lập tức đồng ý phó thác Lục Mao Thiết Thi cho người mình chưa tin tưởng.

Cũng may ta còn có thời gian, vốn không cần phải vội, trước mắt phải xem lĩnh ngộ của hắn đối với Luyện Thi thuật ra sao rồi mới có thể tính tiếp.” Ngạn sư thúc thản nhiên nói.

“Cách làm của sư thúc thật là lão luyện, sư điệt tự thẹn không bằng. Bất quá sư thúc lúc trước truyền âm để ta trở lại, khẳng định có chuyện quan trọng thương lượng phải không?.” Man Quỷ Tông chưởng môn gật gật đầu, rất nhanh xếp sự tình của Liễu Minh ra sau, thần sắc nghiêm nghị hỏi dò một câu.

“Gọi ngươi trở lại, là muốn ngươi đi với ta một chuyến để gặp mặt chưởng môn cùng những lão gia hỏa của các tông môn khác. Đại chiến không lâu sau này quan hệ đến sự tồn vong của chư tông Đại Huyền, mấy nhà chúng ta vì thế không thể không thương thảo lại kỹ càng một phen.” Ngạn sư thúc khẽ thở dài, ngưng trọng nói ra.

"Sư điệt đã minh bạch." Chưởng môn Man Quỷ Tông nghe vậy ngược lại không có cảm thấy quá ngoài ý muốn, lập tức lên tiếng đáp ứng.

Tiếp theo hai người liền nhanh chóng rời khỏi đại điện, trực tiếp khu vân bay nhanh về hướng thành trì ở trung tâm.

Cùng một thời gian, Liễu Minh dưới sự hướng dẫn của một gã đệ tử Man Quỷ Tông, đã đến một gian nhà đá yên tĩnh.

Nơi đây chính là chỗ ở tạm thời trong thành của hắn. Sau khi cho phép gã đệ tử kia lui đi, hắn mới tiến vào nơi ở của mình. Nơi này rộng hơn rất nhiều so với chỗ ở của đệ tử bình thường hơn nữa bên trong bàn ghế giường chiếu đều được trang bị đầy đủ. Ngoài ra xung quanh còn được bố trí cấm chế ngăn cách, khiến hắn không khỏi tấm tắc hài lòng.

Ngay lúc Liễu Minh chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Việc này khiến hắn có chút giật mình, bèn bước ra mở cửa phòng.

Chỉ thấy người đứng chờ sẵn là một gã thanh niên trên mặt mang tấm che màu bạc, đúng là Dương Càn!

"Liễu sư đệ, ta dẫn ngươi đi gặp mấy người, không biết có hứng thú không?"

"Hẹn gặp?" Liễu Minh tự nhiên mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Đúng vậy, chính là những người cùng tiến giai Linh Sư với chúng ta trong mấy năm này của những tông môn còn lại. Sư đệ có lẽ cũng từng gặp qua bọn hắn trong quá trình tham gia bí cảnh trước đây.” Dương Càn mỉm cười trả lời.

"A, vậy lần này mục đích gặp mặt là..." Liễu Minh nghe vậy lập tức hiểu ra nhưng trong lòng còn có một tia nghi hoặc.

“Ha ha, chủ yếu là để mấy người mới chúng ta biết nhau một chút, mặt khác bọn họ cũng tiện tỷ thí một chút.” Dương Càn không chút do dự trả lời.

"Ta hiểu. Đi, chúng ta lên đường đến đó thôi." Liễu Minh nghe vậy làm sao còn không hiểu bèn cười khẽ đáp ứng.

"Rất tốt, ta biết ngay sư đệ sẽ không bỏ qua việc này mà." Dương Càn nghe vậy, biểu hiện vô cùng mừng rỡ.

Tiếp theo hai người bay lên trời, bay nhanh về một một hướng khác trong thành.

Giây lát công phu sau, một tòa cung điện loại nhỏ liền xuất hiện ở trước mắt, hơn nữa phía trước còn có một bình đài rộng chừng trăm trượng, nằm giữa khu vực của hai tông môn.

“Liễu sư đệ, chính là chỗ này, chúng ta xuống đi.” Dương Càn nói một câu, sau đó liền mang theo Liễu Minh đáp nhanh xuống dưới.

Một lát sau, hai người Liễu Minh đã đến khu vực bên trong cung điện.

"Hặc hặc, Dương huynh, sao lại đến trễ như vậy?" Trong cung điện đã có mấy người đang nói chuyện với nhau quanh một cái bàn hình chữ nhật. Lúc này, một gã thanh niên mặt đen quay đầu trông thấy Dương Càn, lập tức đứng dậy mừng rỡ đón chào.

Thanh niên này, chính là người mà năm đó Liễu Minh tại Bí Cảnh đã từng hợp tác qua, Vân sư huynh của Cửu Khiếu Tông.

Nghe thanh niên mặt đen nói như vậy liền không khỏi kinh hô một tiếng sau đó đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

“Hắc hắc, ta đến muộn là do còn phải đi mời Liễu sư đệ. Vân huynh gọi lớn như vậy, chẳng lẽ cảm thấy không phục lần thua lúc trước nên muốn khiêu chiến lần nữa hay sao?” Dương Càn lườm lườm thanh niên họ Vân, thản nhiên nói.

Cùng lúc đó, Liễu Minh tranh thủ quan sát mọi người có mặt một lần, quả nhiên phần lớn đều là những kẻ hắn từng gặp qua.

Nữ tử trẻ tuổi lưng mang trường kiếm màu trắng chính là Trương Tú Nương của Thiên Nguyệt Tông.

Đứng bên cạnh nàng là một nữ tử mặc áo vàng với khuôn mặt dịu dàng, sau lưng đồng đạng là hai thanh đoản kiếm màu xanh lá đan xen vào nhau.

Ngoài ra, tại đây còn có một gã toàn thân huyết bào, giống hệt lần trước gặp tại bí cảnh, chính Huyết Tứ sư huynh của Huyết Hà điện.

Một gã thanh niên khác mặc trang phục Phong Hỏa môn, bên hông cắm một cái quạt hương bồ đỏ thẫm, lông mày đỏ, mắt to, cũng có chút quen mặt, hẳn là cũng có đi vào Bí Cảnh.

Cuối cùng là một gã thân hình cao lớn, ánh mặt lạnh như băng đang nhìn hắn chằm chặp, đúng là Cao Trùng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv