Dịch giả: quyle019
Cự kiếm màu lam cũng không dừng lại một chút nào mà tiếp tục chém xuống, tựa hồ Pháp Bảo Xỉ Luân màu đen kia giống như không khí, không hề tạo nên một chút trở ngại nào cả. Chỉ thấy ánh sáng màu lam chợt lóe, ánh kiếm màu lam bao phủ thân ảnh đại hán râu quai nón.
"Vèo" một tiếng, đại hán râu quai nón còn chẳng kịp hét thảm một tiếng, thân thể vốn cứng rắn có thể so với Pháp Bảo bị mạnh mẽ chém thành hai nửa từ đầu xuống đến chân, bộ chiến giáp màu đen kia cũng không thể ngăn trở kiếm quang chút nào. Máu tươi từ thân thể bị chém thành hai khúc văng khắp nơi, ngay sau đó bị hàn khí làm đông lại, rơi xuống phía trên mặt đất, phát ra một tiếng nổ "Bùm".
Tiếng động này giống như tiếng trống đánh vào lòng mọi người, khiến cho thân thể mỗi người ở đây đều run lên. Trong khoảnh khắc người mặc áo bào màu xanh này vẫy tay một cái, vậy mà đã giết chết hai Ma Nhân tồn tại Thông Huyền ngay tại trận. Mọi người ở đây đều là tồn tại đứng đầu đại lục Vạn Ma Đại Lục, cũng đã gặp không ít trường hợp, nhưng một màn máu chảy đầm đìa trước mắt này cũng khiến họ có phần không thể tưởng tượng được.
Từ khi nào trên Vạn Ma Đại Lục lại xuất hiện một nhân vật khủng bố như vậy chứ!
Trong lòng Cao Hách Duệ, Khổng Tường Vũ cực kỳ run sợ, ánh mắt khi nhìn Liễu Minh lộ ra một tia hoảng sợ.
Liễu Minh vung tay lên, ánh kiếm màu lam chợt lóe rồi biến mất chìm vào trong tay áo, sau đó nhẹ nhàng khoát tay áo với Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ, ý bảo bọn lão đứng ở một bên đi. Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ biến sắc, vội vàng dẫn những người còn lại, ngoan ngoãn đứng ở một bên đại điện. Đối diện với thực lực tuyệt đối, bọn họ cũng không muốn tự làm mất mặt mình.
Giờ phút này ở trung tâm đại điện, chỉ có hai người thanh niên mặc áo bào xám Liễu gia cùng với lão già tiều tụy sau lưng gã là đang đứng ngây người ở đó. Liễu Minh chậm rãi đi đến trước mặt thanh niên mặc áo bào xám, cách vài trượng rồi dừng lại, ánh mắt nhìn vào đánh giá một chút thanh niên mặc áo bào xám. Trong mắt thanh niên mặc áo bào xám hiện lên vẻ bối rối, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ trấn định trên mặt.
"Không tồi, tuổi của ngươi còn trẻ mà tâm tư cẩn mật như vậy, có thể phán đoán không sai chút nào suy nghĩ của đám người Hoàng Phủ Ngọc Phách, bọn hắn đang định ngày mai phá vây, hơn nữa đích xác là tính toán đột phá từ phương nam đi ra ngoài." Liễu Minh mở miệng giọng thản nhiên nói.
Nghe thấy tình huống thực tế so với mình đoán trước không có khác biệt gì lắm, nhưng thanh niên mặc áo bào xám lại không cảm thấy cao hứng một chút nào, hai cánh tay buông thõng không khỏi nắm chặt thành quyền, sâu trong ánh mắt hiện lên nét không cam lòng.
"Nhưng có lẽ hình như không phải là ngươi chỉ muốn đối phó với đại quân Hoàng Phủ thế gia? Nếu ta không nhầm mà nói, ngươi đã sớm bày ra đại trận luyện thi thần bí khó lường nào đó ở ngọn núi sau thành phía Nam. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau, ngươi sẽ dẫn tới đại quân Ma Thi quy mô gần trăm vạn, nhất cử hành động thế như chẻ tre giết tới Trung Ương Hoàng Thành." Khóe miệng Liễu Minh nổi lên một tia cười khẽ tiếp tục nói.
Lời vừa nói ra, sắc mặt của đám người Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ đứng hai bên đều đại biến, một hồi rối loạn. Lấy kiến thức lịch duyệt của bọn họ, nghe đến đó, sao còn có thể không hiểu được, trong khi chính mình đang dương dương tự đắc làm sao có thể lợi dụng dư đảng Liễu gia khiến cho gia tộc mình thu được lợi ích lớn nhất có thể, lại đã sớm bị đối phương - một tên Ma Nhân Thiên Tượng cảnh bán đứng.
Thật đúng là có vài phần cảm thấy mỉa mai.
"Nghiệp chướng Liễu Thừa Long, không thể ngờ rằng lòng dạ ngươi hiểm ác như vậy, hối hận lúc trước đã nghe lời mê hoặc của ngươi! May mà có vị tiền bối này nhắc nhở, Cao Hách Duệ ngay đây tạ ơn đại ân của tiền bối!"
"Uổng phí Khổng Tường thế gia ta một lòng giúp ngươi, không thể ngờ rằng ngươi lại lòng lang dạ thú! Khổng Tường Vũ đại biểu Khổng Tường thế gia tạ ơn vị tiền bối này!"
Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ một mặt chửi ầm Liễu Thừa Long lên, trong lời nói lại thoáng biểu lộ ra rằng hai nhà mình chẳng qua là bị Liễu Thừa Long lừa gạt, đồng thời lại nói lời cám ơn đối với Liễu Minh, cố gắng kéo gần quan hệ hơn. Khổng Tường Vũ thì càng hơn nữa, đem việc Liễu Minh mới đánh chết tộc nhân mình ném lên tận chín tầng mây. Liễu Minh đối với việc này tất nhiên là cũng nhắm mắt làm ngơ, ánh mắt cưới như không cười nhìn thẳng mặt Liễu Thừa Long.
Liễu Thừa Long tựa hồ không có nghe được lời nói của hai người Cao Hách Khổng Tường, nhìn lên trần nhà, đột nhiên vẻ mặt hiện lên một tia điên cuồng rồi cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn đầy vẻ bất kham cùng tự giễu.
"Trước kia ta cũng gặp qua không ít người thông minh, nhưng mà người đa mưu túc trí như ngươi vẫn là lần đầu tiên gặp được, đáng tiếc...." Liễu Minh nhìn thanh niên mặc áo bào xám, ánh mắt lộ ra một tia tiếc hận, nhưng rất nhanh trở nên lạnh lùng.
"Thiếu chủ, thừa dịp lúc này, đi nhanh lên!"
Lão giả tiều tụy ở một bên mở miệng hét to một tiếng, thân thể đánh tới Liễu Minh, trong tay lóe ra ánh sáng màu đen, xuất hiện một pháp bảo hình quạt lông màu đen, đột nhiên vỗ về phía Liễu Minh. Một đạo cột lửa tối đen từ chính giữa bắn thẳng ra, trong khoảnh khắc hóa thành biển lửa màu đen cao hơn trăm trượng cuồn cuộn bay về phía Liễu Minh, trong chớp mắt đã bao phủ Liễu Minh vào trong đó. Xung quanh biển lửa màu đen là một hồi khuấy động điên cuồng, một cỗ khí tức cực nóng giống như khiến cho hư không sôi trào thổi quét ra bốn phương tám hướng, ở trong đó ẩn chứa một tia lực lượng Pháp Tắc Thiên Địa.
"Phần Hải Ma Diễm!" Cao Hách Duệ buột miệng nói ra.
Cùng lúc đó, thanh niên mặc áo bào xám cũng không liếc mắt nhìn lão già tiều tụy một lần nào, thân hình tức khắc hóa thành một đạo ánh sáng bắn ra ngoài, bay về phía quang màn màu đen trên bầu trời đại điện. Đồng thời chẳng biết lúc nào trong tay gã đã có thêm một thanh trường kiếm màu xám, một đạo kiếm quang u tối từ trên thân kiếm bắn ra, bổ thẳng về phía quang màn màu đen. Nhưng vào lúc này, bên trong hắc diễm cuồn cuộn, bỗng nhiên từ giữa phân ra làm hai, một đạo ánh sáng màu lam chợt lóe hiện ra, cũng là một thanh quái kiếm màu lam.
Ở giữa không trung bổ ra một nhát, một đạo ánh kiếm màu lam rất lớn bắn ra, mang theo mảng lớn hàn khí màu lam, nguyên bản biển lửa màu đen quay cuồng kịch liệt xung quanh tiêu tán không còn trong nháy mắt. Thế như uy thế của ánh kiếm màu lam vẫn không hề suy giảm, chợt lóe lên chém lên người lão già tiều tụy, tốc độ cực nhanh, quả thật đã đạt đến mức độ rợn người, lúc này khoảng cách với lão giả tiều tụy phóng xuất ra ma diễm còn không bằng một nhịp hô hấp, thậm chí cả bảo vật hộ thân của lão giả cũng không kịp tế ra.
Ánh sáng màu lam chợt lóe đi qua, lão giả tiều tụy cùng đại hán râu quai nón giống hệt nhau, thân thể cùng với chiếc quạt lông màu đen trong tay dễ dàng bị chém thành hai nửa, cũng trực tiếp đông thành khối băng, thần hồn cũng không bay ra được. Nhưng hành động của lão già cũng không phải là không có chút hiệu quả nào, thanh niên mặc áo bào xám nhân cơ hội này đã bay đến quang màn màu đen lúc trước, kiếm quang màu xám phát ra trùng điệp chém lên trên quang màn màu đen.
"Ầm" Một tiếng trầm đục, kiếm quang màu xám vỡ vụn ra, nhưng nơi mà quang màn màu đen bị đánh trúng cũng kịch liệt dao động.
Sắc mặt thanh niên mặc áo bào xám vui vẻ, đang muốn tiếp tục công kích, nhưng ngay lúc này, phía trên quang màn màu đen hiện ra một đoàn mây đen, ngay sau đó, một đạo Lôi Điện màu đen cỡ khoảng cái chén ăn cơm từ giữa bắn thẳng ra, trực tiếp bổ trúng lên người thanh niên mặc áo bào xám.
Thanh niên mặc áo bào xám bất ngờ không phòng ngự, bị Lôi Điện màu đen bổ vào ngực, trên ngực lập tức hiện ra một miệng vết thương đáng sợ sâu thấy cả xương, lập tức "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, từ giữa không trung rớt xuống. Tiếp theo ánh sáng màu lam chợt lóe, cổ cùng thân thể thanh niên mặc áo bào xám đã tách rời, mỗi thứ một nơi, rơi cách nhau mấy trượng, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ không cam lòng.
Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ thấy Liễu Minh đối với lời nói của mình vẫn nhắm mắt làm ngơ, mà trong lúc đó lại chỉ phất tay đã giết chết hai người, trong lòng lại càng trở nên lạnh giá. Người trước mắt đã tự xưng là đại diện cho Hoàng Phủ thế gia, mà lúc này bọn lão lại đang thương nghị bàn việc mưu phản, làm sao trong lòng lại không sợ hãi cho được.
Ánh mắt Cao Hách Duệ nhìn lên trên thân quái kiếm màu lam trong tay Liễu Minh, tinh quang trong mắt chợt lóe, lập tức vội vàng cúi đầu, trong lòng đột nhiên run rẩy.
Nếu như hắn không nhìn lầm, quái kiếm màu lam kia nhất định là một kiện Huyền Linh Chi Bảo chân chính, mà người mặc áo bào màu xanh lại dễ dàng kích hoạt vật ấy, hơn nữa uy lực cực đại, chỉ sợ tu vi đối phương đã tới cảnh giới cao hơn rất nhiều so với cảnh giới Thông Huyền. Trong lòng Cao Hách Duệ chua sót khôn kể, nếu sớm biết trước Hoàng Phủ thế gia có sát thần như này trợ lực, có cho thêm mười lá gan y cũng không dám chống lại.
Sau khi Liễu Minh chém giết ba người Liễu gia, sắc mặt mỉm cười thả lỏng, chỉ là hiện tại hắn đang được bao bọc trong màn sáng màu xanh, đương nhiên là đám người Cao Hách Duệ không nhìn thấy biến đổi trong ánh mắt của hắn. Hắn phất tay phát ra một cỗ hắc khí, thu lại trữ vật pháp khí trên thân ba người Liễu gia, sau đó quay người nhìn về phía đám người Cao Hách Duệ. Thân thể mấy người Cao Hách Duệ cứng đờ, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, không biết người trước mắt này sẽ xử lý bọn hắn như thế nào.
"Bọn ngươi nghịch mưu tạo phản, tội không thể tha cho, vốn dĩ quả thật là ta muốn chém giết hết các ngươi. Nhưng mà Hoàng Phủ Thiên Dĩnh bệ hạ khoan hồng độ lượng, không muốn tăng thêm giết chóc, nể mặt mũi của nàng, nên ta cho cho các ngươi một con đường sống." Liễu Minh lạnh giọng lạnh lùng nói.
"Tiền bối, không biết là chúng ta phải làm điều gì mới được tha mạng?" Đám người Cao Hách Duệ đều là những lão yêu quái thành tinh, làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của Liễu Minh, vui mừng nói.
Liễu Minh mỉm cười, trong miệng lẩm bẩm, phất tay đánh ra một đạo hắc quang, triệu hồi ra một Ma Ảnh Vô Thường.
"Các ngươi lấy bổn mạng tinh huyết nhỏ vào trong Ma Ảnh Vô Thường này, hơn nữa thề trước tâm ma, từ nay về sau hiệu trung với Triệu Thiên Dĩnh, sau đó đi tới ngoại vi thành Yến Phong, đầu hàng Hoàng Phủ Ngọc Phách, thì ta sẽ tạm thời tha cho các ngươi một mạng." Hắn thản nhiên nói.
Cao Hách Duệ, Khổng Tường Vũ nhìn về phía Ma Ảnh Vô Thường kia, trong đầu nháy mắt hiện ra những miêu tả có liên quan đến lời thề này, trong lòng đều rùng mình. Hai người xa xa liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng cười khổ không thôi. Tình hình trước mắt, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác nữa. Lập tức hai người cùng các trưởng lão phía sau lần lượt đi đến bên cạnh Ma Ảnh Vô Thường, từng người lập nhiều lời thề.
"Tốt lắm, theo theo nên làm như thế nào, cũng không cần ta nói nhiều nữa chứ." Liễu Minh phất tay xua tan Ma Ảnh Vô Thường kia đi, cánh tay còn lại vung lên đánh ra một đạo pháp quyết, trận pháp cấm chế màu đen trong đại điện tiêu tán không còn.
Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ nào dám có ý kiến khác, sau khi chắp tay thi lễ với Liễu Minh thì vội vàng rời khỏi đại điện. Ánh mắt Liễu Minh đảo qua đại điện, phất tay phát ra một cỗ hắc khí, thu lại thi thể Liễu Thừa Long cùng hai đại năng Thông Huyền của Liễu gia, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất khỏi đại điện.
Sau khi Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ đều tự trở lại trong đại quân, lập tức hạ lệnh thu thập quân đội, đình chỉ công kích với Yến Phong thành. Binh lính hai nhà tuy rằng có chút không hiểu tại sao, nhưng cũng rất nhanh làm theo chỉ thị, nhanh chóng rút về quân doanh.
Trong đại quân Khổng Tường thế gia, gần ba mươi vạn đại quân đều triệu hồi, xếp hành thành một phương trận cỡ lớn trên không trung quân doanh. Đại quân Liễu gia đang phát động thế công ở phía nam trông thấy đại quân hai nhà Cao Hách, Khổng Tường bỗng nhiên rút về không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhưng mà chỉ bằng không đến mười vạn binh lực của Liễu gia này, căn bản không thể tạo thành được uy hiếp đối với thành Yến Phong, mặc dù không có phân phó của Liễu Thừa Long cùng hai vị Thông Huyền, bọn hắn dưới sự phân phó của những thống lĩnh khác cũng tạm thời đình chỉ tiến công.