Dịch giả: Thiên Quốc
Nghe được tiếng yêu cầu mở ra đại trận hộ thành của lão giả tóc vàng, trưởng lão Thiên Tượng cảnh gần đó khẽ giật mình. Tình huống hiện giờ vô cùng nguy cấp, nếu mở ra đại trận vào thời điểm này chẳng khác mời địch nhân đánh vào bên trong thành. Nhưng y liền quăng sự do dự qua đầu rồi quyết định tuân theo lời lão giả sai bảo. Cấm chế bên trên cửa bắt đầu nhanh chóng mở ra một đoạn dài khoảng mười trượng.
“Ngươi cứ ở đây trấn thủ tường thành.”
Long Ngân Thiền nói xong, thân thể liền nhoáng lên một cái dẫn đầu xông ra ngoài. Phía sau lưng Long Ngân Thiền xuất hiện một chi binh lính khoảng trăm người bám theo, bắt đầu ra khỏi thành Thiên Phượng bay về phía bốn mươi, năm mươi bộ ma thi.
Ánh mắt nhạy cảm của đám người Long gia rất nhanh chú ý tới. Đội quân trăm người kia có khoảng hai mươi người toàn thân phủ một bộ đồ đen che đi hoàn toàn vóc người, chỉ để lộ ra đôi mắt có phần lờ đờ. Long gia luôn chuộng màu vàng nên binh sĩ thường mặc giáp màu vàng, khiến cho hai mươi người mặc đồ đen lẫn lộn vào tạo thành sự chú ý cho mọi người.
“Thì ra họ luôn ở chính chỗ này…”
Lão giả tóc vàng tự thì thào trong miệng nói. Đại trận bên trên cửa bắt đầu khép lại nhanh chóng. Khi Long Ngân Thiền vừa mới bay lên trên không trung liền có một đạo ánh sáng màu xám từ phía sau đại quân Liễu gia phóng ra đánh về hướng Long Ngân Thiền. Long Ngân Thiền thấy vậy nhanh chóng quát lên tế ra một kiện pháp bảo màu vàng. Pháp bảo trên không xoay tròn bị mấy đạo pháp quyết quán thâu vào từ từ phóng lớn lên mấy chục lần giống như mặt trời trên cao, bắt đầu hướng về đạo ánh sáng xám bay đi.
“Vèo” một tiếng!
Một đạo ánh sáng tối chói mắt từ trong tay bóng người màu xám bắn ra va chạm vào pháp bảo màu vàng.
“Phanh” một tiếng vang lên.
Hai kiện pháp bảo run lên bần bật. Tại nơi hai ánh hào quang va nhau kịch liệt phân ra hai phía bắn ngược trở về. Long Ngân Thiền cùng bóng người màu xám đã giao đấu mấy ngày nay nên rất hiểu thực lực cơ bản của nhau. Một kích ngang tay nhanh chóng qua đi, hai phương lúc này bắt đầu tế ra pháp bảo tiếp tục đấu với nhau. Đội quân trăm người đi theo Long Ngân Thiền cũng bắt đầu giao đấu với đám ma thi.
Khi Long Ngân Thiền rời khỏi thành, phía xung quanh bắt đầu leo ra hơn trăm đầu Cổ Ma Thi từ bên dưới lòng đất. Khiến cho số lượng Thiên Tượng cảnh Cổ Ma Thi đã đạt tới hơn hai trăm. Hiển nhiên đại quân Liễu gia vây công lần này muốn đạp đổ thành Thiên Phượng một cách nhanh chóng.
Bóng người màu xám giao đấu với Long Ngân Thiền là một nam tử trung niên mang theo nụ cười nơi khóe miệng đầy vẻ khinh thường. Trong lòng gã biết rõ thực lực cùng lực phòng ngự của những Cổ Ma Thi đạt tới Thiên Tượng cảnh đều không có gì sánh bằng. Đội quân trăm người đi theo Long Ngân Thiền không có quá nhiều cao thủ Thiên Tượng cảnh, với thực lực này căn bản không thể kháng cự lại Cổ Ma Thi. Trong mắt gã, hành động lần này của Long Ngân Thiền chẳng khác châu chấu đá xe!
Đội quân trăm người của Long Ngân Thiền bắt đầu chia làm hai nhánh, hai mươi tên mặc đồ đen từ trong phóng ra, lao vào đám Cổ Ma Thi đang đánh tới. Còn lại tám mươi ma nhân còn lại thình lình tụ lại một chỗ dưới chân tường thành, nhanh chóng tạo thành pháp trận phòng ngự, không hề có ý định chủ động tấn công. Nam tử mặt vuông của Liễu gia có chút kinh ngạc nhìn xuống bỗng dị biến xuất hiện!
Hai mươi người mặc đồ đen gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt nổi lên thứ ánh sáng màu đỏ máu. Thân người bỗng lóe lên thứ ánh sáng màu đen vô cùng chói mắt. Thân thể từ từ nổi lên từng khối cơ bắp làm rách cả bộ quần áo đen bên ngoài, khí tức cũng dần thay đổi.
Chính là Ma Yểm Vệ!
Những người thuộc Liễu gia liền biến sắc mặt. Những người áo đen kia toát ra khí tức vô cùng mãnh liệt, dần dần đạt tới Thiên Tượng cảnh, trong hơi thở cũng mang theo một tia khí tức cổ quái.
“Giết!” Người áo đen cầm đầu phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai mươi người còn lại liền hóa thành một đạo ánh sáng đen tỏa ra xung quanh đánh tới.
Người áo đen cầm đầu lắc nhẹ mình nhào tới Cổ Ma Thi gần nhất. Ánh sáng đen trên người lóe lên, khói xanh bao bọc toàn bộ thân thể, trực tiếp xuyên qua người Cổ Ma Thi.
Phốc xuy!
Thân thể Cổ Ma Thi nhanh chóng mất đi sự cân bằng ngã xuống mặt đất, một mảnh bụi đất theo đó bay lên cao.
Một cái chân cứng rắn của nó không biết từ lúc nào đã bị người áo đen chặt đứt!
Vào lúc Cổ Ma Thi ngã xuống, một người áo đen khác đã như ma quỷ xuất hiện, hai tay như thiểm điện nhắm chuẩn vào phần cổ đánh xuống,
Rắc rắc!
Toàn bộ phần cổ của nó lệch sang một bên, một tiếng nứt xương rõ ràng vang lên. Phần đầu và cơ thể của Cổ Ma Thi dường như chia hai, chỉ còn lại một chút cơ và da đính chúng lại với nhau. Cổ Ma Thi này phát ra thứ tiếng kêu thảm thiết, vùng vẫy hai cái rồi không còn cử động được gì nữa. Cùng lúc đó ở những nơi khác, những người áo đen chia làm từng tổ từ hai tới ba người đối phó với đám Cổ Ma Thi.
Những người áo đen này có thực lực lớn cực kỳ, tốc độ cũng nhanh như thiểm điện. Những Cổ Ma Thi cao lớn trâu bò như một đám đần độn bị họ tiêu diệt nhanh chóng, thương vong đã lên tới hai mươi đầu. Cổ Ma Thi khi thấy những người áo đen đều vung vẩy nấm đấm to lớn, miệng phun ra thứ ánh sáng đen, nhưng tất cả đều chỉ vô dụng trước đám người áo đen.
Tại phía tám mươi người đang tạo thành trận pháp lại như lá chắn ngang cho cả thành Thiên Phượng. Khiến cho đại quân Liễu gia không cách nào vượt qua nửa bước. Một màn này khiến đám người Liễu gia đại loạn, thế công mãnh liệt cũng nhanh chóng chậm lại. Nam tử áo bào xám thuộc Liễu gia khẽ biến sắc, liên tục thi pháp bức lui Long Ngân Thiền. Một tay phất lên cao xuất ra một đạo ánh sáng màu xám đánh lên không trung.
“Lui lại!”
Trong miệng quát một tiếng, hai tay giơ lên bắn ra chi chít ánh sáng đen dung nhập vào bên trong thân thể Cổ Ma Thi. Động tác Cổ Ma Thi dần dừng lại rồi liền quay người lại chạy trốn. Đại quân Liễu gia vây công cũng như thủy triều xuống mà rời đi. Ma Yểm Vệ truy sát ra tới mười dặm rồi, giết thêm được mười đầu Cổ Ma Thi rồi mới lui lại thành Thiên Phượng.
Long Ngân Thiền trên tường thành phân phó đám binh sĩ gia cố thêm để tăng cường lực phòng thủ của thành trì. Hai mươi người áo đen lúc này đã mặc trên người bộ đồ đen khác đang đứng một bên tựa như những khôi lỗi không nói một lời. Lão giả tóc vàng đứng nhìn hai mươi người áo đen mà nội tâm phát lạnh. Hoàng Phủ thế gia đã thống trị đại lục Vạn Ma mấy chục vạn năm, nội tình bên trong quả thực sâu đến không ngờ.
…
Cùng thời điểm đó, tại một chỗ sơn cốc tựa hồ là cứ điểm của Liễu gia.
Lúc này khắp nơi trong đại doanh đều hỗn loạn, dù trên trời hay dưới đất đều tràn ngập ánh sáng của pháp bảo cùng tiếng chém giết không dứt. Một bên là Liễu gia mặc áo bào xám cùng một bên khác từ các thế lực khắp nơi tạo thành thế gia liên quân đang không ngừng tranh đấu. Trong đó có Hoàng Phủ thế gia, Khổng Tước thế gia, Cao Hách thế gia cùng một ít thế gia khác.
Hai bên tạo thành một đám hỗn loạn chiến đấu lẫn nhau khắp nơi.
Nhân số Liễu gia tạm ở thế hạ phong, Hoàng Phủ thế gia cùng liên quân hoàn toàn áp chế về số lượng. Còn Cổ Ma Thi của Liễu gia cũng bị hơn mười tên ma nhân với ánh mắt lờ đờ quấn lấy.
Những ma nhân áo đen kia chính là Ma Yểm Vệ. Ma Yểm Vệ tuy ít hơn Cổ Ma Thi rất nhiều nhưng lại chẳng rơi vào thế hạ phong. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều khiến một Cổ Ma Thi nằm xuống vĩnh viễn. Theo thời gian nhanh chóng trôi đi, ưu thế liên quân hiện lên rõ ràng. Đại quân Liễu gia dần dần rút lui khỏi cuộc chiến.
Ma Yểm Vệ cùng Hoàng Phủ thế gia như từ trên trời rơi xuống xuất hiện khắp tại các chiến trường. Tuy số lượng không quá nhiều nhưng khiến cho Liễu gia bách chiến bách thắng liền bị phản kích thảm trọng.
Bất quá tình huống ở đây đều không thể tới tai Liễu Minh. Hắn và Triệu Thiên Dĩnh đều đang ở Hàn châu. Vì sợ bị người khác phát hiện ra dấu vết mà đã sớm thi triển Xa Hoạn đồ đằng che dấu khí tức của hai người. Một dường thẳng tiến về thành Quảng Hàn. Không biết vì sao đám quân phản loạn Liễu gia không ảnh hưởng quá lớn tới Hàn châu. Có lẽ vì Hàn châu hoàn cảnh không tốt lắm, đất đai lại cằn cỗi nên Liễu gia không có ý định xuất binh tới đây.
Hai ngày sau, hai người Liễu Minh yên lặng tới phụ cận Quảng Hàn thành, đi vào bên cạnh Băng Phong hạp cốc trên sườn núi. Liễu Minh quét ánh mắt qua một vòng liền trầm xuống. Quả nhiên nơi này đều bao phủ một lớp sương mù màu trắng nhưng thậm chí còn có quy mô lớn hơn rất nhiều so với lời nói của Hoàng Phủ Ngọc Phách. Cả tòa núi đều được bao bọc bởi sương mù.
“Nơi này quả nhiên có gì đó.” Triệu Thiên Dĩnh bên cạnh nói.
Liễu Minh nhẹ gật đầu không nói gì. Đôi mắt tỏa ra thứ ánh sáng màu tím, ngưng tụ thành hai đạo ánh sáng màu tím chiếu vào bên trong sương mù. Triệu Thiên Dĩnh nhìn thấy cũng không lên tiếng quấy rầy. Nàng nghiêng nhẹ đầu, ánh sáng màu tím khuếch tán trên tai, bắt đầu thi triển thần thông Đế Thính lắng nghe động tĩnh bên trong. Sau một lúc, ánh sáng trong mắt Liễu Minh dần tiêu tán, lông mày hơi nhíu lại.
“Ta vừa mới thử lắng nghe xung quanh, bên trong sương trắng đầy một mớ hỗn loạn nên không thể nghe ra động tĩnh gì. Ngươi có phát hiện gì không?” Đôi mi thanh tú của Triệu Thiên Diễn cau lại hỏi.
“Ngươi không nghe được gì cũng không có gì lạ. Bên trong sương mù có ma khí lưu chuyển xung quanh. Đã có người thi triển thần thông ngăn cách nào đó.” Liễu Minh gật đầu nói.
“Quả nhiên có kẻ giở trò. Chẳng lẽ thuộc một người trong đám Liễu gia?”
Triệu Thiên Dĩnh biến đổi sắc mặt nói.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, ma khí bên trong sương mù có màu xám giống với ma khí của đám người Liễu gia. Bằng vào những thứ này có thể sơ đoán đám sương trắng do người Liễu gia đụng chân đụng tay. Bất quá việc có người triệu hoán Cổ Ma Thi hay không vẫn chưa thể xác định. Khi chưa thể điều tra rõ ràng tình huống bên trong cũng không thể báo cáo lại với Hoàng Phủ Ngọc Phách. Triệu Thiên Dĩnh cũng suy nghĩ như vậy. Hai người không khỏi liếc nhau một cái.
“Đã đến đây một chuyến vậy tiện thể tiến vào bên trong.” Liễu Minh mang theo vẻ suy tư nói.