Dịch giả: Tình, tiêukinh
"Hư Ma đỉnh chính là Thông Linh Chí Bảo của Hoàng Phủ thế gia ta. Kẻ được nó lựa chọn làm hoàng trữ thì tất nhiên sẽ liên quan đến huyết thống của Hoàng Phủ thế gia. Thật ra ngươi từ đâu đến, mau mau thành thật khai báo ra!" Hoàng Phủ Ung nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Khởi bẩm Ma Hoàng đại nhân, tại hạ mặc dù là gia chủ của Thanh Gia ở Tàng Châu nhưng thật ra bản thân cũng không phải là người của đại lục Vạn Ma mà là hậu duệ của một vị tiền bối Ma tộc lưu lạc ở một đại lục khác..." Liễu Minh hơi do dự, sau đó hắn đem đám người Thanh gia ra làm lí do thoái thác, một lần nữa nói ra rõ ràng.
Hoàng Phủ Ung nghe Liễu Minh nói xong thì lộ ra vẻ suy tư, sau nửa ngày cũng không nói gì.
"Ma Hoàng đại nhân, Liễu mỗ cũng không phải là cố ý quấy nhiễu tuyển chọn hoàng trữ lần này (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) kính xin Ma Hoàng đại nhân thứ tội." Sắc mặt Liễu Minh biến đối, bỗng nhiên khom người thi lễ một cái.
"Hừ! Có lẽ là ngươi không cố ý nhưng chuyện này đã bị rất nhiều gia chủ nhìn thấy, tuy Bổn Hoàng đã thông báo lần tuyển chọn này không có hiệu quả nhưng vẫn ảnh hưởng lớn đến thể diện của gia tộc Hoàng Phủ." Hoàng Phủ Ung hừ lạnh một tiếng, nói ra.
Liễu Minh thần sắc trì trệ, không có nói tiếp.
"Việc đã đến nước này mà ngươi lại là chồng tương lai của Dĩnh nhi, nể mặt Dĩnh nhi nên ta tạm thời ghi nhớ lần nhiễu loạn tuyển chọn hoàng trữ này của ngươi. Từ hôm nay trở đi ngươi hãy ở lại bên trong Hoàng thành đi, một tháng sau đi theo quân đội Hoàng thành tiêu diệt phản quân Liễu gia. Nếu ở trên chiến trường có thể lập được nhiều công lao thì ta sẽ miễn xá lỗi lầm lần này của ngươi." Hoàng Phủ Ung lạnh lùng nói.
"Vâng." Liễu Minh chớp mắt, ôm quyền đáp ứng.
"Tốt rồi, ngươi lui xuống đi." Hoàng Phủ Ung khoát tay áo, đứng chắp tay, không hề nhìn Liễu Minh.
Liễu Minh đồng ý, bước nhanh ra khỏi Khôn Tâm điện.
Sau khi họ Liễu rời đi, nhìn qua cửa lớn Khôn Tâm điện chỉ còn một mình Ma Hoàng đứng bên trong. Lúc này khuôn mặt của y không biểu lộ chút cảm xúc nào, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Ngươi cảm thấy lời nói của kẻ này có mấy phần đáng tin?" Hoàng Phủ Ung chợt mở miệng hỏi.
"Kẻ này tâm tính hơn người, nhìn khuôn mặt của hắn thì không thể tra ra được bất cứ manh mối nào tuy nhiên thần hồn của hắn thì có một chút chấn động nên vẫn lộ ra một chút sơ hở. Ta đoán rằng lời nói của kẻ này có tới sáu phần là nói dối."
Không gian sau lưng Hoàng Phủ Ung bỗng nhiên lay động, sau đó có một bóng người màu đen lăng không hiện ra. Toàn thân kẻ này được bao phủ bên trong sương mù màu đen, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ chỉ có thể nghe được âm thanh lạnh lẽo từ trong màn sương truyền ra. Kẻ mặc áo đen này tản mát ra một loại khí tức lạnh lẽo nhưng không ngờ cũng là một đại năng Thông Huyền hàng thật giá thật. Hoàng Phủ Ung cười nhạt một tiếng, xoay người lại nhìn bóng người màu đen.
"Gần đây bí thuật Tâm Linh Phong Bạo của ngươi đã tiến rất xa, chỉ sợ đã vượt qua Chiêm Thiên trưởng lão rồi." Hoàng Phủ Ung thản nhiên nói.
"Ngươi đã phát hiện tiểu tử kia có vấn đề vì sao không động thủ lưu giữ hắn lại?" Bóng người màu đen không vì được Hoàng Phủ Ưng khen ngợi mà cao hứng, lời nói của kẻ này trước sau như một vẫn luôn luôn lạnh lùng.
"Ngày đó kẻ này bị Hư Ma Đỉnh mang đi, ngay lúc đó ta đã cảm ứng được khí tức của hắn vô cùng giống với Hoàng Phủ Thiên." Ánh mắt Hoàng Phủ Ung chớp lên, mở miệng trả lời.
"Cái gì! Ngươi chắc chắn chứ?" Hắc bào nhân ảnh kinh hãi.
"Lúc đầu ta còn chưa thể khẳng định nhưng vào lúc chứng kiến hắn sử dụng Chân Ma quán thể thì Chân Ma Ấn Ký rõ ràng đã hiện ra trên trán của hắn. Ấn ký này có bảy phần tương tự so với Hoàng Phủ Thiên. Theo lời hắn nói thì có thể kẻ này chính là hậu duệ mà Hoàng Phủ Thiên lưu lại bên ngoài. Không chỉ sở hữu huyết mạch thuần khiết mà thần thức hay tu vi cũng đều thuộc hạng thượng thừa cho nên mới bị Hư Ma Đỉnh chọn trúng." Sắc mặt Hoàng Phủ Ung khẽ thay đổi, nói ra.
"Biết như vậy vì sao ngươi còn để hắn rời đi?" Hắc bào nhân ảnh cảm thấy có chút khó hiểu.
"Không biết có phải trời đất đưa đẩy hay không nhưng dù sao hắn cùng Dĩnh nhi đã là vợ chồng trên danh nghĩa. Ta từng nghe Ngọc Phách nói qua Dĩnh nhi đối với hắn không phải là không có cảm giác. Ban đầu ta đã mắc nợ mẫu thân của Dĩnh nhi rất nhiều nên việc nay xem như là làm vì Dĩnh nhi đi. Tạm thời giữ lại mạng sống của hắn, hơn nữa Hoàng Phủ Thiên mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy rồi, hiện tại đã có chút manh mối nếu như cứ bắt lấy tên Liễu Minh này chỉ sợ muốn tìm thấy Hoàng Phủ Thiên đã khó lại càng khó hơn." Hoàng Phủ Ung thở dài, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nói.
"Đại nhân mưu tính sâu xa." Hắc bào nhân ảnh thấp giọng nói.
"Tên Liễu Minh này xuất hiện ở đây chỉ sợ là do Hoàng Phủ Thiên bày mưu tính kế. Ngươi chịu vất vả một chút, âm thầm theo dõi tên kẻ này, tận lực tìm ra tung tích của Hoàng Phủ Thiên. Mặt khác nếu hắn thật sự là hậu duệ của Hoàng Phủ Thiên thì lúc đó quyết định cũng không muộn." Âm thanh lạnh như băng của Hoàng Phủ Ung vang lên.
"Vâng." Hắc bào nhân ảnh đáp ứng, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
Hoàng Phủ Ung đứng chắp tay nhìn về phía của đại điện, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh. Bỗng nhiêu y nhớ tới gì đó liền phất tay một cái, một đạo ánh sáng tím từ trong tay áo bay ra lơ lửng trước người. Ánh sáng nhạt đi lộ ra một chiếc đại đỉnh màu tím cao hơn người hắn. Không nói cũng biết đây chính là Hư Ma Đỉnh.
Hoàng Phủ Ung thấp giọng niệm động vài câu chú ngữ, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Trên mặt đỉnh một hồi ánh sáng màu tím lưu chuyển, sau đó hiện ra hình ảnh của một cuốn sách màu tím, đúng là Phong Ma Sách. Ở phía cuối không ngờ lại có hai chữ viết rất to 'Liễu Minh'. Ánh sáng màu tím từ trong mắt Hoàng Ưng Phủ lóe lên bắn ra hai đao ánh sáng tím vào bên trên cuốn sách. Ánh sáng của cuốn sách bên ngoài hai chữ to Liễu Minh cũng chỉ dao động một chút chứ không có bất kỳ dị tượng nào. Sắc mặt Hoàng Phủ Ung buông lỏng, bỗng nhiên mở miệng phun ra một ngọn lửa màu tím bao bọc phần đuôi Phong Ma Sách lại, hai chữ Liễu Minh ở phần đuôi bống cháy hừng hực.
Hai chữ Liễu Minh bên trong ngọn lửa màu tím cũng từ từ bị luyện hóa, màu sắc cũng trở nên ảm đạm rồi biến mất. Trong mắt Hoàng Phủ Ung hiện lên vẻ hài lòng, lập tức đánh ra một đạo pháp quyết, sau đó đại đỉnh màu tím cũng như ngọn lửa hóa thành một đạo ánh sáng tím bao vào thân thể của y. Thân ảnh Hoàng Phủ Ung cùng lúc trở nên mơ hồ rồi bỗng nhiên biến mất vô tung vô ảnh.
Sau khi Liễu Minh rời khỏi Khôn Tâm Điện thì nhoáng cái liền hóa thành một đạo hắc quang bay ra khỏi hoàng thành. Hắn đã đến hoàng cung mấy lần, lần này rời khỏi đây đường đi đều đã thông thạo, sau một lát Liễu Minh đã xuất hiện trong Trân Tân Viên.
Trong Trân Tân Viên, tiếng người huyên náo tối hôm trước sớm đã không còn, cả khu vườn đều vắng lặng, dường như không có bất cứ ai ở đó. Liễu Minh nhoáng cái đã hạ xuống trong tiểu viện mà Thanh gia cư trú.
“Là...là gia chủ đã trở về”
Liễu Minh vừa hạ xuống, Thanh Vũ đã lao ra từ một căn phòng, nhìn thấy hắn thì mừng rỡ hô lên một tiếng, người của Thanh gia nghe tin cũng ào ào chạy ra. Mọi người thấy hắn trở về đều lộ vẻ vui mừng.
“Gia chủ, đại điển đã kết thúc hai ba ngày rồi, người đã đi đâu mấy ngày nay không có tin tức gì, khiến chúng tôi khổ sở chờ đợi ở đây.” Thanh Vũ nhăn nhó nói.
“Mấy ngày nay ta có việc gấp phải rời khỏi đây, không kịp liên lạc với các ngươi.” Liễu Minh thấy bọn Thanh Vũ còn ở đó, trong lòng thở phào, bình tĩnh nói.
Việc liên quan đến Hư Ma Đỉnh đương nhiên hắn sẽ không nói ra. Liễu Minh quay lại khiến người của Thanh gia cũng yên tâm hơn.
“Nguòi đã quay lại là tốt rồi, mấy ngày nay các thế gia đã rời khỏi đây gần hết, chúng ta lúc nào thì trở về?” Thanh Vũ lại hỏi.
Trung ương hoàng thành tuy phồn hoa, bọn Thanh Vũ tuy có đại thu hoạch nhưng trước vẻ sâu không thể lường của thế lực nơi đây cũng cảm thấy rất câu thúc, không được tự tại như khi ở trong tộc, cho nên ai cũng muốn mau chóng trở về.
“Lần này ta trở về là muốn nói rõ với các ngươi chuyện này, ta đã được lệnh của triều đình theo đại quân tiêu diệt nghịch tặc Liễu gia cho nên không thể cùng các ngươi trở về ngay, ngươi cầm vật này giao cho Thanh Cổ trưởng lão, bảo y tiếp tục quản lý gia tộc.”Liễu Minh nói xong liền đưa một lá truyền âm phù màu xanh và một vòng tay trữ vật cho ThanhVũ.
Trong vòng tay trữ vật là một ít thiên tài địa bảo hắn tìm được trong mấy nơi như Ma Uyên, vốn dĩ hắn định lấy ra dùng dần theo sự phát triển của Thanh gia nhưng hôm nay kế hoạch có thay đổi, hơn nữa Thanh gia cũng đã đi vào quỹ đạo, không bằng đưa ra trước thì hơn.
Bọn Thanh Vũ thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau. Liễu Minh tuy có cống hiến rất lớn với gia tộc nhưng đại bộ phận thời gian đều không ở trong tộc khiến bọn họ cũng có chút nói không nên lời.
“Cẩn tuân phân phó của gia chủ.” Thanh Vũ nhận lấy hai vật kia rồi nói.
Trên đường về rất ít khả năng có nguy hiểm, nhưng ta cũng ban cho ngươi lá Bàn Ma Phù này, phù lục này có thể gia trì pháp lực, khiến ngươi trong thời gian ngắn có thực lực của tu sĩ Thiên Tượng, có điều nó chỉ có thể kích phát ba lần, ngươi hãy dùng cho thỏa đáng.” Liễu Minh lại lấy ra một lá phù màu xám trắng đưa cho Thanh Vũ.
“Đa tạ gia chủ.” Thanh Vũ mừng rỡ nhận lấy phù lục rồi cúi người hành lễ với Liễu Minh.
Người của Thanh gia đều nhìn Thanh Vũ với vẻ ngưỡng mộ, có điều y vốn là kẻ mạnh nhất trong số bọn họ, cho nên cũng chẳng có ai ghen tị.
“Đúng rồi, ngươi nói với Thanh Cổ, đã có ta đi ứng chiến thì trong tộc không cần phái người tham gia thế gia liên minh nữa, việc này ta sẽ nói rõ với triều đình.” Liễu Minh lại dặn dò.
“Vâng, ta nhất định chuyển lời tới Thanh Cổ trưởng lão.” Thanh Vũ gật đầu nói.
Liễu Minh lại dặn dò vài câu rồi bọn Thanh Vũ liền rời khỏi Trân Tân Viên, bay ra khỏi hoàng thành. Liễu Minh nhìn bóng bọn họ rời khỏi, đã có Bàn Ma Phù, chắc trên đường cũng không đáng lo.
Hắn lại nhìn về phía hoàng cung, giây lát sau lại lắc đầu rồi lắc mình một cái đã xuất hiện trong phòng của mình. Đại môn “Két” một tiếng liền đóng lại. Mấy ngày nay đầu óc liên tục căng thẳng, cần phải nghỉ ngơi một chút.
Lúc này trong một bí cảnh ở Ma Hoàng cung. Nơi này non xanh nước biếc, cây xanh hoa cỏ kín cả sườn đồi, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Trong một dãy núi có một mặt hồ phẳng như gương rộng mấy nghìn mẫu, ở giữa hồ có một đình bát giác hình dáng cổ xưa treo lơ lửng, chính là bí cảnh do Hoàng Phủ Ngọc Phách mở ra.
Lúc này Triệu Thiên Dĩnh và Hoàng Phủ Ngọc Phách đang ngồi đối diện nhau cùng thưởng trà.
“Lần này tuy đại điển chọn người kế vị có chuyện ngoài ý muốn nhưng trung ương hoàng triều đã có thể thuận lợi kết minh với tam đại thế gia, xem ra cuộc phản loạn này cũng sẽ mau chóng chấm dứt. Đây đều là nhờ ngươi dùng Thủy Kính Thuật ghi lại tội ác của Liễu gia.” Hoàng Phủ Ngọc Phách bỏ chung trà xuống, mỉm cười nói với Triệu Thiên Dĩnh.