Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Không lâu sau, Liễu Minh liền dẫn theo đám người Thanh Cổ đi ra khỏi đại điện, bước về hướng phi thuyền nơi quảng trường.
Lúc này đang là sáng sớm.
"Bái kiến gia chủ." Hơn mười người đệ tử Thanh gia thấy Liễu Minh tới, vội vàng đứng nghiêm trang ngay ngắn, đồng loạt khom người thi lễ với hắn.
Liễu Minh mỉm cười, phất tay để bọn hắn miễn lễ.
Mười mấy người này đa số đều có tu vi Chân Đan, trong đó người có tu vi cao nhất là một nam tử dung mạo đoan chính đứng ngay đầu tiên, đã tới cảnh giới Chân Đan Đại viên mãn rồi.
"Ngươi là Thanh Vũ phải không?" Liễu Minh liếc thanh niên đứng đầu, nhẹ nhàng hỏi.
Người tên Thanh Vũ này là một đệ tử mà đám người Thanh Cổ đã nhìn trúng, khi rảnh rỗi Liễu Minh cũng đã nghe qua tên y, hơn nữa từ xa đã cảm nhận được khí tức của y có phần nội liễm, vì vậy mới có suy đoán như thế.
"Đệ tử đúng là Thanh Vũ, bái kiến gia chủ." Dường như Thanh Vũ không nghĩ tới Liễu Minh lại biết tên mình, nên khi nghe vậy, y liền có chút kích động khom người thi lễ với Liễu Minh.
Ngày thường Liễu Minh cũng trầm lặng, lại ít đi lại trong tộc, thế nên tuy các đệ tử Thanh gia đều cực kỳ sùng bái hắn nhưng cũng rất ít gặp được.
"Không cần giữ lễ tiết, giờ đã không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi." Liễu Minh mỉm cười, phi thân lên phi thuyền, đám người Thanh Vũ cũng vội vàng theo sau.
"Cầu chúc gia chủ thuận lợi bình an." Đám người Thanh Cổ ở lại khom người thi lễ.
Nghe vậy, Liễu Minh cũng chỉ biết cười khổ trong lòng một tiếng, chuyến này đi Trung ương Hoàng thành, họa phúc khó lường, chính hắn cũng chẳng đoán được kết quả sẽ ra sao.
Một lúc lâu sau, phi thuyền liền hiện ra một màn hào quang xanh biếc, rồi hóa thành một đạo cầu vồng bắn về phía xa.
...
Liễu Minh cũng không để ý tới những chuyện nhỏ xảy ra trên đường thế nên sau khi bọn họ rời khỏi Ma Vân Cốc không lâu thì hắn liền đưa quyền khống chế phi thuyền cho Thanh Vũ, rồi đi vào một khoang thuyền tinh xảo trên tầng cao nhất, cả ngày đóng cửa không ra.
Phi thuyền cứ lẳng lặng phi hành như vậy, trên đường cũng không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ thỉnh thoảng dừng lại ở các thành trì mà thôi.
Càng tới gần Vũ Châu, người đi lại trong các tòa thành càng nhiều hơn, hơn nữa còn đi thành từng nhóm, thái độ vội vã, hơn nữa trên người đa số các nhóm đều thêu huy hiệu của các gia tộc, xem ra đều là nhóm tham gia triều cống Trung Ương Hoàng Thành.
Mấy năm gần đây, tuy phản quân Liễu gia đã chiếm được vài châu, thế nhưng xét về tổng thể thì Trung Ương Hoàng Triều vẫn tuyệt đối chiếm thượng phong, vậy nên dù các thế gia khác có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa thì bên ngoài cũng sẽ không vì một lần triều cống mà đắc tội với họ. Cho nên lần triều cống này tuy không quá náo nhiệt, nhưng cũng coi như việc trọng đại trong suốt trăm năm qua.
Cứ đi như vậy hơn nửa tháng, cuối cùng phi thuyền của Thanh gia cũng tới Vũ Châu. Sau khi tiến vào nơi này, bọn họ càng gặp nhiều đội ngũ triều cống hơn.
Lúc này, Liễu Minh cũng chẳng còn tâm tư đóng cửa khổ tu nữa, mà quá nửa thời gian đều đứng ở đầu thuyền, đưa mắt nhìn ra phía xa.
Lại nói tiếp, Vũ Châu không hổ là đại bản doanh của Trung Ương Hoàng Triều, là châu quận phồn hoa nhất trong số ba mươi ba châu của đại lục Vạn Ma, thành trì rất nhiều, dường như cứ cách vài ngàn dặm lại có một tòa thành lớn.
"Tộc trưởng, có lẽ chúng ta sắp tới nơi rồi." Lúc này, Thanh Vũ đang cung kính đứng đối diện Liễu Minh, thấp giọng nói.
Liễu Minh nhìn sang hướng Tây bắc, chỉ khẽ gật đầu, nhưng cũng không lên tiếng.
Vốn dĩ trong mắt các đệ tử cấp thấp, Liễu Minh là người có chút thần bí, hơn nữa từ trước tới nay lại làm người ta có cảm giác hắn luôn nghiêm túc, vậy nên khi Thanh Vũ bị tuyển chọn để đi triều cống với Liễu Minh, y cũng cảm thấy khá bất an.
Thế nhưng trên đường đi tới đây, Liễu Minh cũng chẳng hối thúc y câu nào, hơn nữa thỉnh thoảng còn hướng dẫn y trong việc tu luyện nữa. Bằng tu vi và hiểu biết hiện giờ của Liễu Minh, chỉ cần hắn hướng dẫn qua loa cũng đã làm y được lợi nhiều rồi. Vậy nên cho dù y vẫn cực kỳ kính sợ Liễu Minh nhưng cũng càng hâm mộ hắn nhiều hơn.
Bên cạnh phi thuyền của Thanh gia, đôi khi bọn họ cũng thấy một vài pháp khí phi hành cỡ lớn khác đang cái nhanh cái chậm bay về hướng Tây bắc, đương nhiên cũng là các đội triều cống.
Vù vù...
Chợt một trận tiếng vù vù từ sau truyền tới.
Hai người Liễu Minh sắc mặt khẽ động, quay người nhìn về phía sau thì thấy giữa một đám mây huyết sắc, một chiếc phi thuyền khổng lồ đỏ như máu đang phá không bay tới. Chiếc phi thuyền này dài tới mấy trăm trượng, bên trên có cắm một cây cờ đỏ tươi, hai bên thuyền có hai hàng mái chèo nhìn giống cánh chim. Mỗi khi chúng khẽ vẫy, đám mây máu xung quanh liền bay ra, chiếc phi thuyền lại bay về trước vài trăm trượng. Chỉ mười mấy hơi thở sau, chiếc thuyền màu máu đã vượt qua phi thuyền của Thanh gia, bay về phía trước.
"Gia chủ, nhìn cờ cắm bên trên, không lẽ là..." Thanh Vũ nhìn vào chiếc cờ cắm bên trên, vừa thấy cờ này thêu một đồ án hình khổng tước đỏ rực thì nghẹn ngào nói.
"Đúng vậy, hẳn là đội ngũ cung phụng của gia tộc Khổng Tường." Liễu Minh nhẹ nhàng nói.
Thanh Vũ hít sâu một hơi, quyền thế và địa vị của Tứ đại gia tộc cực kỳ bất phàm, làm cho những gia tộc như Thanh gia bọn hắn luôn luôn ngưỡng mộ.
"Không có gì phải ngạc nhiên cả, chờ mấy ngày nữa, ngay cả Ma Hoàng ngươi cũng có thể gặp được." Liễu Minh lơ đễnh nói.
"Vâng." Thanh Vũ nghe vậy, trong lòng chợt giật mình, vội vàng đáp ứng.
Liễu Minh nhìn theo chiếc thuyền vừa đi xa, ánh mắt chợt lập lòe, không biết đang nghĩ điều gì.
Lại thêm bảy tám ngày nữa, cuối cùng đoàn người của Thanh gia đã tới địa điểm của chuyến đi lần này, Trung Ương Hoàng Triều nằm ở phía tây bắc Vũ Châu. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy cả tòa Hoàng thành này tựa núi nhìn sông, cực kỳ khí thế, chiếm diện tích chừng vạn dặm, tường thành cao ngất, giống như một đầu cự long đang uốn mình che chở cho cả tòa thành. Thấy cảnh này, mặc dù bước chân đã đi mòn Trung Thiên, bơi qua Cửu U, lại đi ngang qua Man Hoang như Liễu Minh cũng không khỏi ngạc nhiên, cảm thấy rung động.
Mấy người Thanh Vũ nhìn cảnh trước mắt cũng phải giật mình.
Trung ương Hoàng Thành này chiếm diện tích rộng lớn, kiến trúc nguy nga, gấp Thanh gia cả vạn lần, hơn nữa độ lộng lẫy cũng không phải một gia tộc bình thường có thể so được.
Bên cạnh Hoàng Thành về hướng bắc, là một dãy núi xanh biếc cao hơn vạn trượng, núi non trùng điệp kéo dài tới mấy ngàn dặm. Hai bên là hai con sông đào bảo vệ thành dài hơn vạn dặm. Ở phía nam, cửa thành mở rộng, kéo dài hơn nghìn dặm. Ở những nơi bí ẩn, cách hơn mười bước đều có thị vệ của Hoàng triều trông giữ.
Cả tòa Trung Ương Hoàng Thành có hai mặt bị chắn bởi nước, một mặt dựa núi, nên chỉ có phía nam thông ra bên ngoài, vậy nên những người tới triều cống cũng chỉ có thể vào theo đường này mà thôi. Kể từ đó, bố cục của Hoàng Thành dễ thủ khó công, có thể nói là tuyệt hảo.
Giờ phút này, đám người Liễu Minh đang đứng trên không trung cách đó mấy trăm dặm, như thế cũng khó có thể nhìn toàn bộ tòa thành.
Cả tòa thành ngoài bức tường này ra bên trong còn hai vòng tròn nữa, chia Trung ương hoàng thành ra làm ba vùng. Tầng ngoài cùng là khu vực rộng rãi nhất, cũng chính là nơi có mật độ người lớn nhất, có thể thấy là san sát các gian hàng mọc lên như nấm, người đi như dệt, tạo thành khung cảnh cực kỳ phồn hoa cho nơi đây. Khu vực tầng hai lại khác với các tòa thành khác của đại lục Vạn Ma, diện tích nhỏ hơn ngoài thành không ít, nhưng kiến trúc lại lớn hơn bình thường nhiều lần, các phủ đệ vây kín tầng bên trong, mỗi một phủ lại vô cùng khí phách, cho thấy thân phận phi phàm của chủ nhân, tuy rằng còn chưa tráng lệ bằng tầng trong cùng, nhưng cũng không phải các thế gia có thể sánh được. Còn tầng trong cùng, đương nhiên là Hoàng thành, chính là Ma Hoàng Cung của Ma Hoàng Hoàng Phủ Ung. Ma Hoàng Cung chiếm diện tích chừng hơn nghìn dặm. Bên trong có vài chục tòa tháp cao vút tới tận mây xanh, xung quanh phủ khói tím lượn lờ, ẩn dấu huyền cơ, làm cho tòa kiến trúc như ẩn như hiện, thần bí hơn nhiều. Còn dưới chân những tòa tháp này lại có những tòa lầu các, mỗi gian không biết có bao nhiêu tòa.
"Cuối cùng đã tới." Liễu Minh nheo mắt nhìn ra xa, quan sát Trung Ương Hoàng Thành miệng thì thào nói. Vừa nhìn, trong đầu Liễu Minh liền hiện ra gương mặt tuyệt sắc khi vui khi giận của Triệu Thiên Dĩnh, tâm vốn bình lặng nay lại gợn sóng.
"Chúng ta hãy vào thành tìm chỗ ở đã." Liễu Minh ho nhẹ một tiếng, kéo đám người Thanh Vũ hoàn hồn trở lại rồi nói.
Nghe vậy, gương mặt Thanh Vũ có chút đỏ lên, ngượng ngùng cười một tiếng, lập tức làm theo đề nghị của Liễu Minh.
Vì vậy, dưới sự điều khiển của hắn, phi thuyền liền chậm rãi đáp xuống mặt đất cách tòa thành chừng vài chục dặm. Sau khi bọn họ rời khỏi phi thuyền, chiếc thuyền liền nhỏ lại, bay vào tay áo Liễu Minh.
Đoàn người phi hành thêm một lát, rốt cuộc cũng tới cổng Nam Thành. Tuy rằng nơi này chỉ có một cổng, thế nhưng đường vào lại rất nhiều, chừng hơn mười lối, mỗi lối đi lại có một số thủ vệ Hoàng thành mặc giáp tím kiểm tra. Thế nhưng dù vậy, nơi cửa vào vẫn có một hàng người dài đang đứng xếp hàng.
Quan sát trang phục thì thấy những người xếp hàng đợi đều là các đội ngũ triều cống Ma Hoàng. Đội ngũ mặc dù dài, nhưng tốc độ vào thành cũng không chậm, không tốn bao nhiêu thời gian, đã tới lượt đoàn người Liễu Minh.
"Các ngươi cũng tới tham gia đại điển triều cống Ma Hoàng bệ hạ phải không? Là gia tộc nào vậy? Hãy báo tên ra đi." Một thủ lĩnh hộ vệ cấp Chân Đan lạnh nhạt nhìn đám người Liễu Minh, đối mặt với tu vi Thiên Tượng cảnh của hắn cũng chẳng chút sợ hãi, ngiêm nghị nói.
Điều này cũng khó trách, dù sao thì các thế gia tới tham gia đại điển đều có thực lực không yếu, hơn nữa đều do trưởng lão cấp Thiên Tượng dẫn đội, thậm chí còn có không ít gia tộc có người dẫn đội là lão tổ Thông Huyền, vậy nên thấy lâu rồi cũng không còn ngạc nhiên nữa.
"Chúng ta là người của Thanh gia thuộc dãy núi Duyên Vân, Tuyền Châu." Liễu Minh mỉm cười, không nói gì mà chỉ lấy ra tín vật gia tộc và khế đất Ma Vân Cốc của Hoàng Triều.
"Ồ, thì ra là gia tộc ở Tuyền châu, mời vào. Dựa vào sắp xếp trong triều thì chỗ ở của mọi người ở Trăn Tân Viên trong nội thành, đây là lệnh bài thông hành, mọi người cầm lệnh bài này tới Trăn Tân Viên, sẽ có người xếp chỗ ở và những việc cần làm khi diễn ra đại điển triều cống." Sau khi thống lĩnh hộ vệ thả thần thức kiểm tra cẩn thận thì khẽ gật đầu, lấy ra một ngọc bài màu tím đưa cho Liễu Minh, đồng thời nói.
Đoạn hướng dẫn này thống lĩnh hộ vệ nói lưu loát một lượt, nhấn mạnh những điểm quan trọng, đoán chừng đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi.