Dịch giả: aiemk46nhat2
Triệu Thiên Dĩnh nghe Liễu Minh nói vậy liền tức giận đến nỗi không nói nên lời, hai mắt trợn tròn.
Nàng đứng ngây người tại chỗ một hồi lâu, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại rồi không thèm nhìn Liễu Minh lấy một lần mà dậm chân hóa thành một đạo tử quang chói mắt bay trở về trong ngọn núi bên kia sơn cốc.
Liễu Minh nhìn dõi theo đến khi bóng nàng biến mất khỏi tầm mắt rồi cũng quay đầu trở về mật thất của mình.
Hắn đứng lặng người trong phòng một lúc lâu, trên khuôn mặt có vẻ rất áy náy, thở dài một tiếng.
Tự nhiên lại xảy ra chuyện hoang đường thế này, thú thật là chính hắn cũng không biết phải xử lý sao mới phải.
Trong suốt chặng đường đi tới tháp Ma Uyên này, hắn mơ hồ còn có vài phần tán thưởng tính cách thẳng thắn của nữ tử Ma tộc có dòng dõi hoàng gia này, chỉ có điều thân phận cũng như địa vị của hai người có cách biệt quá lớn nên quan hệ giữa hắn và nàng cũng chỉ có thể đến mức này mà thôi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn cũng không thể nghĩ ra cách giải quyết nào nên chỉ có đành chấp nhận lắc đầu, gạt chuyện này sang một bên, khoanh chân ngồi xuống, hắc khí cuồn cuộn tuôn ra ngoài cơ thể, thân hình hắn dần dần chìm vào trong ma khí.
Nhờ có dược lực của Thăng Tiên đan gia trì nên tu vi hắn có tiến bộ lớn, tuy vậy vẫn cần có bỏ thêm một chút thời gian củng cố mới được.
Cứ như vậy qua ba ngày ba đêm, hắc khí trong mật thất mới thu lại, Liễu Minh chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt trở nên rất rạng rỡ.
Lúc này, không chỉ pháp lực của hắn thâm hậu hơn không ít, mà ngay cả cường độ thân thể hắn cũng theo đó mà mạnh mẽ thêm vài phần.
Trong mắt hắn ánh lên vẻ vui mừng, chợt hắn nhấc một tay lên, hoàng quang lóe lên trong lòng bàn tay rồi một viên Động Thiên Sơn Hà Châu xuất hiện, thần thức hắn lập tức tiến vào thăm dò bên trong.
Ở bên trong không gian, Hoàng Phủ Ngọc Phách vẫn nằm im bất động, không hề có dấu hiệu nào cho thấy nàng sắp tỉnh.
Liễu Minh nhướn mày, Hoàng Phủ Ngọc Phách đã hôn mê khá lâu rồi, thương thế trên người đã khôi phục từ lâu, pháp lực trong cơ thể nàng cũng đã tràn đầy rồi mà đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, quả thực là có gì đó không bình thường.
Nhưng với loại tình huống này hắn cũng không có cách giải quyết nào cả nên đành phải tiếp tục chờ thôi.
Sau khi rút thần thức khỏi Sơn Hà Châu, Liễu Minh lại đảo một tay, một đống đồ nhỏ liền xuất hiện trên mặt đất trước mặt, nhìn kỹ thì thấy đó là bốn cái pháp khí trữ vật có hình thù không đồng nhất và vài món pháp bảo.
Những thứ này chính là đồ của đám người Liễu gia do hắn nhặt nhạnh về.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua những thứ trước mắt một lượt, khuôn mặt không khỏi trở nên rạng rỡ, vì chưa tính tới bốn cái pháp khí trữ vật, chỉ riêng mấy món pháp bảo này đều là thứ cực kỳ trân quý, có giá trị rất lớn.
Đầu tiên, hắn cầm thanh trường thương màu đen của Liễu Tung Dương lên, ngón tay vuốt khẽ lên thân thương vài lần, một tay khác bấm niệm thần chú rồi giương lên đánh một dạo pháp quyết vào thân thương.
Một lát sau, hắn buông trường thương xuống, lại cầm chiến giáp màu đen có cánh lên, tiếp tục đánh một đạo pháp quyết vào đó.
Khoảng thời gian sau đó, hắn lần lượt kiểm tra hết một lượt những món pháp bảo ở bên ngoài này xong rồi không khỏi tỏ ra mừng rỡ.
Liễu Minh hít một hơi thật sâu rồi để những món pháp bảo này qua một bên, sau đó lại lần lượt lấy đồ trong từng cái pháp khí trữ vật ra ngoài, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã bị lấp đầy bởi đủ loại bảo quang lấp lánh từ những thứ này.
Mặc dù hắn hiểu rộng biết nhiều, hơn nữa cũng đã đoán được phần nào, nhưng rốt cuộc vẫn bị những thứ trước mặt làm cho giật mình.
Chỉ tính riêng số lượng ma tinh mà Liễu Tung Dương và ba tên Thiên Tượng cảnh mang theo trên người thôi cũng đã vô cùng dọa người rồi, đặc biệt là Liễu Tung Dương, lão này phải giàu có gấp mấy lần Liễu Minh hiện giờ.
Những tài liệu trân quý khác thì lại càng vô số kể, trong đó có một phần hẳn là các thiên tài địa bảo do đám người Liễu gia vơ vét được ở khắp nơi sau khi tiến vào Ma Uyên, trong đó có vài thứ quý giá không kém Ma Tủy Toản cực phẩm và Thanh Ma Kim mà hắn tìm được khi trước.
Ngoài những thứ này ra còn có không ít ma khí, ma bảo phẩm cấp không thấp, mặc dù không có tác dụng đối với hắn, nhưng đối với ma nhân Chân Đan cảnh hoặc thậm chí Thiên Tượng cảnh bình thường đều là những bảo vật vô cùng trân quý.
Về phần những thứ như đan dược, điển tịch ma công thì không đáng kể.
Nghĩ đến đám người Liễu gia là hậu duệ của Sóc Phong hoàng triều, đã chờ đợi những ba vạn năm, vạch ra đủ trăm phương ngàn kế chuẩn bị đầy đủ tiến vào vùng đất Ma Uyên này nhưng rốt cuộc tất cả lại về tay hắn, nếu như Liễu Hồi Phong biết được thì chắc sẽ tức đến thổ huyết mất.
Chỉ cần hắn mang những bảo vật và tài liệu quý giá này về Thanh gia, thêm vào những điển tịch thượng cổ về ma công, đan đạo, trận pháp kia nữa, thì chỉ cần một ngàn năm thôi, hắn tin chắc có thể gây dựng Thanh gia trở thành một thế lực không thua gì tứ đại gia tộc quyền thế hiện giờ.
Liễu Minh miễn cưỡng kiềm chế nỗi vui sướng trong lòng xuống, bình tĩnh trở lại, sau đó lần lượt phân loại những thứ trên mặt đất ra và thu lại.
Chẳng mấy chốc mặt đất lại trở nên trống trải, chỉ còn lại vài thứ, đó là thanh ma thương màu đen, chiến giáp màu đen có cánh và mười hai cái vòng tròn màu đen, chính là Cấm Ma Hoàn.
Thoạt tiên Liễu Minh cầm mười hai cái Cấm Ma Hoàn lên, sau khi quan sát một lúc liền gật đầu.
Mười hai cái Cấm Ma Hoàn này hắn tìm thấy trong pháp khí trữ vật của Liễu Tung Dương, trên bề mặt chúng không có dấu vết cho thấy đã từng bị luyện hóa, chắc hẳn là Liễu Tung Dương mới tìm được ở trong tháp Ma Uyên, cũng như Triệu Thiên Dĩnh.
Uy lực của Cấm Ma Hoàn hắn đã được Triệu Thiên Dĩnh cho chứng kiến rồi, quả thật không phải chuyện đùa, chỉ với mười hai cái Cấm Ma Hoàn này mà một mình Triệu Thiên Dĩnh đã có thể vây khốn ba tên tộc nhân của Liễu gia vốn có pháp lực hơn xa nàng, uy năng của bảo vật này vốn không cần phải bàn cãi thêm nữa.
Liễu Minh lật tay lấy ra thêm ba cái Cấm Ma Hoàn khác, chính là ba cái hắn lấy được ở đại lục Trung Thiên ngày trước.
Hắn cười khẽ một tiếng rồi phất tay đánh ra một luồng hắc khí cuốn lấy tất cả mười lăm cái Cấm Ma Hoàn thu vào trong cơ thể.
Chờ sau khi hắn luyện hóa hết mười lăm miếng Cấm Ma Hoàn này, thì uy lực của chúng chắc chắn sẽ vượt xa khi chỉ có ba miếng trước đó.
Sau đó, ánh mắt hắn chuyển sang thanh ma thương màu đen và chiến giáp màu đen còn lại.
Vừa rồi hắn đã kiểm tra, hai kiện bảo vật này đều là pháp bảo cấp bậc động thiên, có điều chưa hoàn toàn luyện thành, chỉ là hai thứ bán thành phẩm mà thôi, sau khi dung luyện cũng chỉ có thể dùng để làm thứ giúp Sơn Hà Châu tiến giai, có điều làm vậy có chút đáng tiếc.
Một lát sau, hắn lắc đầu, lật tay thu hai thứ này lại.
Có dung luyện hay không thì cứ chờ sau khi rời khỏi nơi này, đến lúc tế luyện Sơn Hà Châu rồi tính.
Nghĩ được vậy, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Sau khi thu hai kiện pháp bảo lại, hắn bỗng nhớ ra một điều, một tay vung lên, hai nửa vòng tròn gãy màu đen xuất hiện trên bàn tay, đây cũng là thu hoạch lớn nhất của hắn chuyến này, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn.
Cái vòng này giờ đã gãy làm đôi, nhưng vô số hoa văn chạm khắc bên ngoài nó thoạt nhìn vẫn có vẻ cực kỳ huyền diệu.
Hắn quan sát cẩn thận hai khúc vòng tròn trong tay, ánh mắt không ngừng lóe sáng, một hồi lâu sau hắn cắn răng một cái, phất tay đánh một đạo pháp quyết chui vào trong hai khúc Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn.
Kết quả trên bề mặt hai khúc vòng tròn màu đen lập tức có ngũ sắc điện hồ xuất hiện, hai khúc dồng loạt phát ra một tiếng "Oành", trong nền của ngũ sắc điện hồ, những đường vân trên vòng tròn xuất hiện ánh sáng kỳ dị, trở nên vô cùng mỹ lệ!
Đồng thời, Liễu Minh chỉ thấy lòng bàn tay nhói một cái, tức thì có cảm giác không thể cầm nổi vòng tròn ngũ sắc này nữa.
Phốc một tiếng, hai khúc vòng gãy bỗng bay khỏi tay hắn rồi xoay tít trên không trung.
Uy lực của Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn này hắn đã từng được chứng kiến ở đỉnh tháp Ma Uyên rồi, mặc dù giờ nó đã bị hỏng, nhưng bên trong nó vẫn còn một chút Cửu Thiên Thần Lôi thuần khiết có uy năng không nhỏ, nếu hắn có thể sử dụng được chúng thì thực lực hắn sẽ tăng thêm một bước nữa.
Nhất là giờ khi hắn đang ở đại lục Vạn Ma, Cửu Thiên Thần Lôi gần như có thể khắc chế được mọi loại ma khí.
Nhưng đúng vào lúc này, ngũ sắc điện hồ trên Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn lóe lên, bỗng tán loạn ra, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn lại trở lại thành hai khúc vòng gãy màu đen rơi từ trên không trung xuống.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, hắn lại phất tay đánh ra vài đạo pháp quyết vào hai khúc vòng gãy nhưng chúng vẫn tiếp tục rơi xuống đất không hề phản ứng lại chút nào, mà ngũ sắc điện hồ ở bề mặt chúng cũng không hiện ra nữa.
"Làm sao lại thế này? Rõ ràng ta có thể cảm ứng được bên trong chúng vẫn còn ẩn chứa lực lượng của Cửu Thiên Thần Lôi..."
Hắn nhướn mày, cắn răng nắm hai khúc vòng gãy vào tay, pháp lực trong cơ thể không ngừng truyền vào trong hai khúc vòng này nhưng chúng không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Sau đó, hắn không ngừng thử vài cách khác, thậm chí đánh liều đem Cửu U Ký Thần Thuật học được ở chỗ Phi Lô ra thử nhưng vẫn không có tác dụng gì.
"Không còn cách nào khác rồi, đành phải mạo hiểm một lần thôi!"
Sắc mặt hắn biến đổi một hồi, bỗng hắn cắn răng phất tay tế ra sáu viên Sơn Hà Châu, chúng bay lượn một vòng quanh người hắn rồi hóa thành một màn sáng dày hơn trước gấp mấy lần.
Sau khi làm xong việc này, mười ngón tay Liễu Minh mới bắt đầu chuyển động tựa như bánh xe, kim quang ở ngực lóe lên, Thiên Lôi phù ấn hiện ra rõ rệt, hắn lại lật tay bắn ra hai đạo điện hồ màu vàng to bằng ngón tay quấn lấy hai khúc vòng gãy.
Nếu Càn Khôn Ngự Lôi hoàn là pháp bảo lôi thuộc tính, vậy thì dùng Thiên Lôi thuật thử nó xem sao, có điều hắn không dám chắc, chỉ là có linh cảm vậy thôi nên trong lòng hắn không khỏi hơi thấp thỏm.
Hắn không hề dám khinh thường lực lượng của Cửu Thiên Thần Lôi còn dư lại trong hai khúc vòng gãy này, ngộ ngỡ hắn làm cho lực lượng của thần lôi bùng nổ ra thì không biết với thực lực hiện giờ của hắn có ngăn cản được hay không.
Trong ánh mắt lo lắng của Liễu Minh, điện hồ màu vàng nổ đùng đoàng chui vào trong hai khúc Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn rồi chẳng mấy chốc biến mất tăm tích.
Hắn nhướn mày, mười ngón tay không ngừng chuyển động, lại hai đạo điện hồ màu vàng lớn hơn bắn ra quấn lấy hai khúc Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn nhưng chúng vẫn tiếp tục biến mất, cứ như đá đáp xuống biển vậy, như thể chẳng mấy chốc chúng đã bị hút đi mất.
Liễu Minh hơi do dự, nhưng lại tiếp tục cắn răng, Chân Đan hai màu trắng đen trong cơ thể bắt đầu chuyển động, phù văn Cửu Thiên Thần Lôi đột nhiên lớn lên.
Một khắc sau, ở mỗi lòng bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một đạo ngũ sắc điện hồ, đây chính là Cửu Thiên Thần Lôi chân chính, chúng lóe lên rồi chia ra quấn lấy hai khúc vòng gẫy.
Một hồi tiếng nổ vang phát ra!
Linh văn trên bề mặt hai khúc vòng gãy sáng rực lên một lần nữa, tiếp đó từng đạo ngũ sắc điện hồ xuất hiện bên trong lôi hoàn, phẩm chất lôi quang rất cao, màu sắc tinh khiết hơn cả luồng Cửu Thiên Thần Lôi trong cơ thể Liễu Minh, đồng thời chúng phát ra một loạt tiếng nổ kịch liệt như có cả ngàn con chim cùng hót vang.
"Quả nhiên là vậy!" Sắc mặt Liễu Minh mừng rỡ, nhưng rồi hắn lại trầm ngâm một lát rồi há miệng phun hai đạo tinh huyết vào hai luồng ngũ sắc điện hồ trong lòng bàn tay để sáp nhập vào trong hai khúc vòng gãy.
Tinh huyết thuận lợi chui vào trong hai khúc vòng gãy khiến chúng khẽ run lên.
Liễu Minh mừng rỡ, bỗng một khắc sau đó, dị biến phát sinh!
Từng đạo Cửu Thiên Thần Lôi trên hai khúc vòng gãy truyền dọc theo hai đạo ngũ sắc điện hồ ở lòng bàn tay hắn truyền ngược trở lại, quấn quanh người hắn với một tốc độ không thể tưởng tượng được.
Từng đạo Cửu Thiên Thần Lôi lượn vòng khắp nơi trên cơ thể hắn, bề mặt cơ thể lập tức xuất hiện những vết nứt vỡ, máu tươi bắn tung tóe, chỉ chớp mắt, toàn thân Liễu Minh đã đầm đìa máu tươi.