Dịch giả: chickel, khoivt, Hàn Lâm Nhi
Hồ Mị đầy rẫy mưu sâu
Làm đám Yêu Tộc lẫn nhau rình mòLúc này Công chúa Dao Cơ“Ngàn cân sợi tóc” bất ngờ nguy tai.
(andreyquoc)
Xuất hiện dị tượng lớn trong đại điện, lập tức thu hút sự chú ý của tu sĩ yêu tộc ở Vạn Ba cung, thi nhau chỉ trỏ về phía dị tượng, thậm chí còn có vài kẻ tiến lại gần để xem, nhưng bị mười mấy tên thủ vệ bên ngoài quát lui ngay.
Nhưng khiến người ta phải giật mình là cảnh cả bầu trời bị bao phủ bởi huyết sắc kéo dài hơn nửa tháng. Sau một ngày của nửa tháng sau thì cột sáng huyết sắc lại đột ngột biến mất, như chưa hề xuất hiện.
Cùng lúc đó, trong cung điện.
Mê Thiên thần châu đang lơ lửng giữa không trung, vốn có đồ án bảy ngôi sao mờ ảo, giờ đã có sáu ngôi sao đã được phát sáng, từ đó tỏa ra những đám mây có ánh sáng màu xanh, khiến cho cả tòa cung điện bị bao phủ bởi ánh sáng xanh.
Ở phía dưới thần châu chính là Hồ Mị trong trang phục màu hồng nhạt với vẻ mặt nghiêm nghị và trang trọng, đôi ngọc thủ đang vung vẩy liên tục, đánh ra từng đạo pháp quyết về phía thần châu.
Thân thể ả được bao phủ bởi một tầng huyết sắc nhàn nhạt, khí tức phát ra từ thân thể đã cường đại hơn nhiều so với trước.
Gần phía ả khoảng mấy trượng, có một huyết sắc pháp trận vô cùng huyền ảo lớn khoảng vài trượng, bên trong có ba huyết sắc cột đá, trên cột đá có ba bộ hài cốt đã khô héo, dường như đã bị hút khô máu thịt.
Lúc này, Trung niên áo bào xanh Thanh Xà tộc và lão giả áo xám Ảnh Lang tộc đang đứng cách Hồ Mị không xa, hai người đứng cách nhau khoảng mười trượng với vẻ mặt lo lắng.
Đến khi nhìn thấy Mê Thiên thần châu đã được luyện hóa gần xong, mới cùng liếc mắt nhìn nhau với vẻ vui mừng. Ngay vào lúc này, trong miệng Hồ Mị bắt đầu lẩm bẩm, hai tay ngừng bấm pháp quyết rồi hợp lại trước ngực. Phía trên đỉnh đầu của ả, đang lơ lửng một pháp tướng bát vĩ yêu hồ. Đột nhiên pháp tướng bát vĩ yêu hồ khẽ động, chui thẳng vào trong Mê Thiên thần châu. Tiếp đó ánh sáng màu xanh bên trong Mê Thiên thần châu dao động kịch liệt, ngôi sao thứ bảy cũng dần dần tỏa sáng.
Ông!
Bảy ngôi sao đồng thời tỏa ra bảy loại ánh sáng có màu sắc khác nhau, tạo thành một màn sáng giống như cầu vồng giữa không trung. Sau khi xoay một hồi giữa không trung bảy sắc cầu vồng ngưng tụ, hợp thành một vòng xoáy bảy màu.
Sau một khắc, tại một điểm trong không trung chấn động, từ trong vòng xoáy bảy màu dần xuất hiện một cánh cửa không gian màu trắng lớn gần một trượng. Từ cánh cửa không gian tràn ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt.
Hồ Mị khẽ thở, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tái nhợt, có điều trên mặt lại không dấu được thần sắc vui mừng. Sau bao nhiêu năm mưu tính cùng trả giá, đến hôm nay ả mới có thể nắm giữ Mê Thiên thần châu. Hồ Mị nghiến chặt hàm răng, cố gắng không biểu hiện ra sự cuồng hỉ trong lòng.
"Quả nhiên là thành công! Bí pháp Huyết tế của Hồ Mị tiên tử rốt cuộc đã có hiệu quả." Lão giả Áo xám Ảnh Lang tộc thấy vậy thì cười ha ha mà nói.
"Có được điều này là nhờ sự hỗ trợ của hai vị, nếu dùng khả năng của một người thì không thể hoàn thành." Hồ Mị thi lễ với hai người rồi dịu dàng nói ra.
" Tốt, chúng ta đã mở được Thiên Hồ Bí Cảnh thì cũng không cần lãng phí thời gian, giờ đi luôn thôi. Có lẽ bên trong Bí Cảnh còn có cấm chế cần phải phá giải." Ánh mắt Tộc trưởng Thanh Xà tộc lóe lên, nói với vẻ mất kiên nhẫn.
Lão giả áo xám cũng gật đầu đồng ý, sự kích động ẩn hiện trong mắt. Nói xong, hai người này cũng không đợi sự đồng ý của Hồ Mị, thân thể đã hóa thành hai đạo ánh sáng bay về phía thông đạo. Hồ Mị cũng bay về phía cửa động, nhưng ngay khi thân ảnh của Tộc trưởng Ảnh Lang tộc cùng tộc trưởng Thanh Xà tộc biến mất trong thông đạo không gian, thân hình ả ta chợt dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chỉ thấy ả ta nhanh chóng giật xuống từ cổ một chiếc vòng ngọc màu hồng nhạt. Phía trên chiếc vòng ngọc màu hồng nhạt khắc hình Bát Vĩ Hồ Ly rất sống động, cắn đầu lưỡi rồi phun một ngụm máu tươi lên trên vòng ngọc.
Chiếc vòng ngọc màu hồng nhạt phát ra ánh sáng màu máu, lập tức vang lên một tiếng Rắ …ă…c rồi vỡ tan.
Cùng lúc đó, tại một nơi vắng vẻ trong Vạn Ba Sơn, xuất hiện một màn huyết quang nhàn nhạt, nhanh chóng bay về phía xa.
Sau khi làm xong hết thảy, Hồ Mị khẽ lật tay, lại lấy ra một tấm phù lục tỏa ra hàn quang yếu ớt. Bờ môi khẽ nhúc nhích vài lần. Cổ tay trắng run lên, phù lục nổ vang một tiếng, hóa thành một mảng sáng màu vàng rồi tan vỡ. Ngay sau đó, Có hai đạo độn quang màu xám bay tới, nhoáng một cái đã xuất hiện ở cửa, hiện ra trước mắt Hồ Mị hai gã hộ vệ Ảnh Lang tộc một cao một thấp.
"Hai lão già kia đều đã tiến vào?" Hộ vệ dáng lùn ngẩng đầu, thoáng nhìn vào thông đạo giữa không trung, trầm giọng hỏi.
"Vâng, Hùng tộc trưởng, sự tình đằng sau xin nhờ ngươi rồi." Hồ Mị nhu mì nói.
"Chuyện sau khi thành công..." Hộ vệ dáng lùn mở miệng nói, rồi lại nhìn vào ánh mắt Hồ Mị, không chút che dấu ý tứ dâm tà.
"Mị Nhi đã sớm ngưỡng mộ Hùng tộc trưởng từ lâu, chỉ cần ngài giúp hoàn thành tâm nguyện, Mị Nhi tự nhiên sẽ lấy thân báo đáp." Hồ Mị tươi cười nói, uốn éo vòng eo, tỏa ra mùi vị phong tình vạn chủng không diễn tả được thành lời.
Hộ vệ Ảnh Lang tộc dáng lùn còn đang ngây ngất si mê, thì Hồ Mị lại cười thêm một tiếng, thoáng cái, thân thể mềm mại liền chui vào không gian đầy sương mù trong thông đạo.
"Tốt rồi, chúng ta cũng vào thôi." Hộ vệ Ảnh Lang tộc dáng lùn thấy vậy liền thu lại thần sắc, nói với tên hộ vệ dáng cao ở bên cạnh.
...
Cùng thời điểm, tại phía tây núi Vạn Ba, trong sơn cốc yên lặng đầy mây mù lơ lửng quanh năm, mơ hồ có thể thấy bên dưới chân núi một cái sơn động cao hơn người.
Diện tích trong động cũng không quá lớn, chỉ khoảng mấy trăm trượng, gồm một gian đại sảnh bên ngoài, và hơn mười gian mật thất bên trong.
Trong đại sảnh, một thiếu nữ tuyệt sắc đang ngồi trên một tảng đá lớn, xung quanh tụ tập hơn hai mươi tên Yêu tộc tu sĩ mặc trường bào màu trắng đang đứng hoặc ngồi.
Những người này nam có nữ có, người cao nhất tu vi cũng chỉ tới cấp Chân Đan mà thôi.
Thiếu nữ mặc cung trang có một mái tóc dài như thác, thả tán loạn sau lưng, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không che dấu được dung nhan tuyệt thế của nàng chút nào mà ngược lại còn làm cho người ta có cảm giác ôn nhu hơn nhiều. Thiếu nữ này chính là người đã có duyên gặp mặt với Liễu Minh một lần tại Thượng Giới Phế Tích, Dao Cơ.
Đột nhiên, nàng mở hai mắt ra.
"Cửa vào Bí Cảnh đã mở..."
"Cái gì? Không lẽ Mê Thiên Châu đã bị luyện hóa rồi sao?" Một thanh niên tướng mạo tuấn dật nhướng mày nói.
"Tên Hồ Mị này tuy rằng có tư chất bát vĩ, thế nhưng cũng không được Tộc Trưởng Thiên Hồ truyền thừa, làm sao có thể luyện hóa chí bảo của tộc ta được?" Một thanh niên toàn thân đẫm máu, gương mặt lộ nét mỏi mệt trầm giọng nói.
"Điều này cũng không quan trọng, việc cấp bách bây giờ là mau chóng tìm được những người còn lại trong tộc. Bây giờ chúng ta hãy nghĩ cách về Lạc Thành trước đã, chuyện còn lại nói sau." Dao Cơ lạnh lùng nói.
"Hiện nay phạm vi mấy vạn dặm Vạn Ba Cung đều là người của tộc Thanh Xà và Ảnh Lang rồi, không biết còn bao nhiêu người tộc ta còn sống chạy ra được." Thanh niên mỏi mệt thở dài nói.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều buồn bã.
Dao Cơ cũng hiện nét thương tâm, thế nhưng chỉ trong phút chốc đã khôi phục lại thái độ bình thường, đột nhiên đứng dậy nghiêm nghị nói:
"Ta Dao Cơ thề, sau này nhất định sẽ bắt tên phản đồ dẫn địch xâm phạm Thiên Hồ Nhất Tộc kia phải trả giá!"
Nàng nắm chặt hai tay, móng tay bấm vào da thịt vẫn không biết.
"Thiếu chủ, chúng ta cũng không phải hạng người ham sống sợ chết, càng sẽ không quên mối thù diệt tộc này, chỉ cần chúng ta còn sống một ngày, tất sẽ bảo vệ Thiếu Chủ an toàn." Thanh niên kia nhíu mày lại, bỗng nửa quỳ trước mặt Dao Cơ nói.
Những người còn lại cũng lộ nét kiên quyết, theo sát thanh niên kia nửa quỳ xuống.
"Chư vị đều là người mà các trưởng lão trong tộc liều chết hộ tống ra để sau này có một ngày phục hưng Thiên Hồ Nhất Tộc, nếu gặp phải kẻ địch, nhất định không thể hy sinh vô ích, hiểu không?" Dao Cơ có chút xúc động, chậm rãi nói.
Nhưng đúng lúc này, nơi cửa động đột nhiên xuất hiện một bóng người, một mỹ phụ trung niên bước nhanh tới, đây là một tu sĩ cấp Thiên Tượng, người còn chưa tới mà miệng đã lớn tiếng nói:
"Thiếu chủ, không tốt! Là người của tộc Ảnh Lang và Thanh Xà, chúng ta đã bị phát hiện!"
"Anh trưởng lão, chúng ta chia nhau đi, ngươi dẫn bọn họ theo Thiên Hồ Phi Xa rời khỏi đây. Người mà Huyết Đồ Thánh Vương phái tới chắc cũng sắp đến rồi, nếu gặp thì hãy tới Lạc Thành trước đi, chúng ta sẽ gặp mặt ở đó." Sắc mặt Dao Cơ trầm xuống, không chút do dự nói.
"Thiếu chủ, ngươi..." Trung niên mỹ phụ nghe vậy, sắc mặt quýnh lên.
Hơn hai mươi tu sĩ trẻ của tộc Thiên Hồ cũng đứng dậy, mặt lộ nét căm phẫn, đều không muốn rời đi.
"Anh trưởng lão không cần nhiều lời, hãy làm theo lời ta đi! Mục tiêu của bọn hắn là ta, ta dẫn những người còn lại cầm chân bọn họ, sau đó sẽ có cách rời đi." Dao Cơ cắt lời trung niên mỹ phụ, thân hình lập tức bay ra ngoài động.
"Này..." Trung niên mỹ phụ nhìn bóng Dao Cơ bay xa, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Lát sau nàng dậm chân, quay đầu ngăn lại đám tu sĩ tộc Thiên Hồ đang muốn lao ra.
Lúc này, bên ngoài sơn cốc đang đứng hơn trăm tên tu sĩ tộc Thiên Hồ, thấy Dao Cơ bay ra khỏi động thì đều bay tới, bảo vệ xung quanh nàng. Dao Cơ nhìn mấy trăm chấm đen đang bay tới, vung tay lên, một quyển trục cổ xưa bắn ra, đón gió tăng vụt lên. Ngay sau đó, chỉ thấy trong miệng nàng truyền tới từng đạo chú ngữ khó hiểu, một tay vung lên, pháp lực trong cơ thể liền không ngừng truyền tới quyển trục.
Cùng lúc đó, phía sau sơn cốc, một chiếc phi xa màu trắng dài hơn mười trượng hiện ra, ngay sau đó nó hóa thành một đạo lưu quang màu trắng, bay nhanh về hướng bắc.
Dao Cơ thoáng nhìn qua, trong mắt hiện nét vui mừng, chú ngữ trong miệng cũng nhanh hơn mấy phần. Một khắc sau, một màn hào quang màu trắng sữa từ quyển trục phóng thẳng lên trời, một ảo ảnh Bát Vĩ Hồ Ly lớn chừng trăm trượng hiện ra, tám cái đuôi sau lưng lắc lư một chút rồi tung ra một màn hào quang màu trắng, lập tức hóa thành một màn sáng trắng sữa, lan ra khắp nơi, bao phủ toàn bộ sơn cốc.
Đúng lúc này, tiếng xé gió đã gần tới nơi, mấy trăm đạo độn quang bay tới. Xem quần áo và trang sức thì họ chính là người của tộc Ảnh Lang và tộc Thanh Xà.