Dịch giả: Hàn Lâm Nhi, nila32
Sau khi xong việc, Liễu Minh liền cúi đầu nhìn qua vết thương vẫn đang chảy máu ồ ạt nơi ngực, lúc này đã nhuộm đỏ thẫm cả nửa người hắn. Thương thế kia nhìn thì có vẻ đáng sợ, thế nhưng nó cũng không phải là vết thương trí mạng, chỉ làm mất một lượng máu lớn mà thôi. Hơn nữa huyết thuẫn thuật của hắn đã đến cảnh giới đại thành, trong người lúc nào cũng tích trữ một lượng máu huyết lớn, có thể bổ sung ngay lúc này. Hắn thúc giục pháp quyết, sau khi đã dùng huyết thuẫn thuật khôi phục một phần tinh huyết thì lại lấy ra một tấm phù xanh biếc, dán lên miệng vết thương. Tổn thương ở ngực lúc này đã tỏa ra hào quang màu đỏ, các cơ thịt trong đó điên cuồng nhúc nhích, miệng vết thương nhanh chóng đầy trở lại, không hề có máu tươi chảy ra nữa. Liễu Minh hiện giờ, ngoại trừ sắc mặt còn chút tái nhợt thì đã không còn trở ngại gì cả, hắn tiện tay phủ thêm một chiếc trường bào màu xanh rồi quay đầu nhìn về một nơi khác. Trong Minh Ngục, tại một nơi khác, 'Liễu Minh' đã chết đi, vậy mà hai linh sủng của y vẫn chưa biến mất, lúc này Hạt Nhi và Phi Nhi vẫn đang chiến đấu với chúng. Liễu Minh suy nghĩ một chút, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia giật mình. Bản sao của hai đầu linh sủng này cũng là do Hỗn Độn Vãng Sinh Trận biến ảo thành nên trừ khi bị đánh chết, nếu không sẽ không tự biến mất được.
Thân hình hắn động một cái rồi phi thân lướt tới.
Hạt Nhi lúc này đã biến lớn đến mấy trượng, đôi cự ngao trước người giống như một cái kéo lớn, liên tục phát ra công kích mãnh liệt, đồng thời móc câu ở đuôi cũng run lên, vô số đạo hắc tuyến bắn tới, phát ra từng trận tiếng xé gió. Bên kia, Phi Nhi đã biến thành bản thể Phi Lâu, tóc xanh đầy trời giống như tên bắn, miệng cũng liên tục phun ra từng đạo uế diễm màu xám, mạnh mẽ công kích về phía đối thủ. Đối mặt với thế công hung mãnh như vậy, nếu như là yêu thú bình thường có lẽ đã sớm không địch lại, thế nhưng đối thủ của hai linh sủng lúc này lại là bản sao của chúng, cũng mang công kích giống hệt bản thể. Cho nên mặc dù Hạt Nhi và Phi Nhi đã hết sức cố gắng tấn công từng đợt mãnh liệt về phía đối phương, thì vẫn chỉ giữ ở thế hòa mà thôi.
Liễu Minh thấy vậy liền vung một tay lên, một đạo kiếm quang màu tím từ trong tay áo bắn ra, lóe lên một cái liền xuất hiện ở ngay trên đầu 'Cốt Hạt'. Phi kiếm lập tức hóa ra một đạo Tử sắc điện xà quấn quanh kiếm quang màu tím, mạnh mẽ chém xuống. 'Cốt Hạt' dường như cảm giác thấy không ổn, liền phát ra một tiếng kêu đầy sợ hãi Xi.. Xiiii.., móc câu nơi đuôi hóa thành vô số hắc tuyến cản lại công kích của Hạt Nhi, đồng thời hai cái càng lớn phóng ra một lớp hào quang màu bạc, muốn ngăn kiếm quang lại. Kết quả, kiếm quang màu tím chỉ mờ đi một cái rồi lại bất ngờ xuất hiện ở phía dưới 'Cốt Hạt'.
Ánh sáng tím lóe lên!
'Cốt Hạt' không kịp đề phòng, lập tức bị tử sắc kiếm quang chém ra làm hai nửa, thân thể phát ra một tiếng "Răng rắc" rồi máu tươi màu xanh lá ồ ạt chảy ra khỏi cơ thể. Hạt Nhi thấy vậy liền vô cùng vui sướng, trong mắt lóe ra hai tia sáng màu đỏ rồi há miệng phun ra một cỗ hắc khí, bao trùm lên thi thể 'Cốt Hạt', kéo về phía miệng rồi hé môi nhanh chóng cắn nuốt. Liễu Minh thấy thế, trong mắt liền hiện ra một tia kinh ngạc, thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút cũng không nói thêm gì nữa mà quay đầu nhìn lại bên kia. Nơi đó, 'Phi Lâu' dường như cũng nhận ra điều không ổn, trong miệng phát ra âm thanh Xi.. Xiiii.. tràn đầy lo lắng rồi biến ngay thành hình dạng của đồng tử áo xanh. Ngay sau đó hắn kéo chuỗi hạt châu nơi cổ xuống rồi hóa thành chín đồng tử áo xanh giống hệt nhau, bao vây Phi Nhi, trong miệng còn phun ra từng đạo uế diễm màu xám, tóc xanh trên đầu cũng giống như đàn rắn đang uốn éo liên tục, định dùng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt Phi Nhi. Phi Nhi giận dữ, đương nhiên sẽ không để đối phương đạt được mục đích, nó cũng khôi phục thân hình đồng tử rồi cũng hóa thành chín đồng tử cuốn lấy đối phương.
Liễu Minh chỉ cười nhẹ một cái liền vung tay lên, Khổ Luân Kiếm nhanh chóng hóa thành một đạo kiếm quang màu tím, bay đến phía trên 'Phi Lâu'. Kiếm quang kêu lên một tiếng thanh minh rồi cũng chia thành chín đạo kiếm quang rồi lóe lên một cái, bắn về phía chín tên bản sao của Phi Nhi. Chín tên 'Phi Lâu' sắc mặt đại biến, nhanh chóng sử dụng tóc kết thành một tấm lưới màu xanh, định cản kiếm quang đang bay tới.
Kết quả đương nhiên là phí công!
Tấm lưới vừa chạm vào tử sắc kiếm quang đã lập tức tán loạn ra. Một khắc sau, ánh sáng tím chớp động một cái, thanh âm "Phốc Phốc" liên tiếp truyền ra. Trong đó tám tên 'Phi Lâu' đã bị kiếm quang xuyên qua thân thể, chỉ có duy nhất một tên 'Phi Lâu' cuối cùng đã tránh được kiếm quang, thế nhưng lúc này đã bị chín tên Phi Nhi bao vây xung quanh. Vô số uế diễm bắn ra, nhanh chóng bao phủ toàn thân 'Phi lâu', từ trong đó liền truyền tới thanh âm kêu gào thảm thiết rồi im bặt. Lúc này, Liễu Minh khẽ vẫy một tay, chín đạo kiếm quang liền hóa thành một thanh kiếm màu tím bay về tay hắn. 'Phi Lâu' dưới tác dụng của uế diễm, nhanh chóng không còn tiếng động gì nữa. Phi Nhi thấy vậy liền hoan hô một tiếng, lúc này nó cũng giống như Hạt Nhi, há mồm phun ra một lớp hào quang màu xám, cuốn lấy thi thể đã cháy đen trong uế diễm rồi cắn nuốt nhanh chóng. Bên kia, sau khi cắn nuốt thi thể bản sao ‘Hạt Nhi’, quanh người Cốt Hạt lập tức nổi lên hắc khí cuồn cuộn khiến cho thân thể lần nữa khôi phục hình dạng thiếu nữ áo lụa đen, đồng thời trên người của nó còn có một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt bao phủ.
“Hạt Nhi, làm sao vậy?”
Liễu Minh thấy vậy không khỏi biến sắc bèn khẽ nhoáng thân hình, lướt đến bên cạnh Hạt Nhi rồi vận dụng hắc khí nâng đỡ thân thể của nó.
“Chủ nhân, ta không sao…” Hạt Nhi yếu ớt trả lời một câu, đôi mắt nhanh chóng khép lại tiến vào trạng thái ngủ say.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi lo lắng. Đến khi nhìn thấy Phi Nhi sau khi nuốt chửng bản sao của mình vào bụng cũng đột nhiên trở nên uể oải tiếp đó nhanh chóng rơi vào trạng thái ngủ say giống như Hạt Nhi, hắn mới cảm thấy an tâm hơn nhiều. Trước kia, hai đầu linh sủng đã từng gặp phải tình trạng thế này, tám chín phần mười bọn chúng đang chuẩn bị tiến giai. Ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái, Hạt Nhi và Phi Nhi sớm đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong của Hóa Tinh kỳ, lần này lại có cơ hội cắn nuốt một đạo phân thân sở hữu lực lượng không thua bản thể vì vậy nếu có đột phá cũng là sự tình bình thường mà thôi. Vừa nghĩ đến đây, Liễu Minh không khỏi cảm thấy yên tâm phần nào bèn phát tay đánh ra hai cỗ hắc khí thu hồi bọn chúng vào túi Dưỡng Hồn. Tiếp đó, họ Liễu mới triệt tiêu không gian Minh Ngực vây hãm xung quanh để trở lại không gian màu xám. Nào ngờ, hắn vừa hiện thân, cảnh vật trước mắt đột ngột trở nên sáng ngời. Một tiếng vang lớn thình lình truyền đến mang theo ánh lửa vừa thô vừa to bắn nhằm đến phần đầu của hắn. Liễu Minh thấy vậy không khỏi cả kinh, dưới chân khẽ động, thân hình lướt ngang mấy trượng, uyển chuyển tránh thoát hỏa quang xẹt qua trước mặt. Đến khi lần nữa đứng vững trở lại, cảnh tượng hiện ra trước mắt lập tức khiến hắn kinh ngạc. Giờ phút này, không gian màu xám trước mắt không ngừng truyền đến từng cơn chấn động kịch liệt. Vô số ánh lửa đỏ rực liên tiếp bắn ra bốn phương tám hướng. Nơi trung tâm phát ra hỏa quang, có thể nhìn thấy hai đạo hư ảnh Thiên Địa Pháp Tượng cao chừng trăm trượng không ngừng chém giết lẫn nhau.
“Thiên Tượng cảnh!” Liễu Minh nghẹn ngào thốt lên.
Bên trong hư ảnh Thiên Tượng, có thể mơ hồ nhận ra chính là Âm Lưu cùng bản sao hắc ám của y. Tuy Liễu Minh sớm đã đoán được tu vi họ Âm không hề đơn giản thế nhưng tuyệt đối không thể ngờ tới đối phương đã sớm đạt đến cảnh giới Thiên Tượng!
Ầm ầm!
Pháp lực va chạm liên tiếp truyền đến âm thanh long trời lở đất. Một đôi hư ảnh pháp tướng vốn đang dây dưa một chỗ cũng liền theo đó phân tán ngược ra, kéo theo Linh áp kích xạ tứ tán. Liễu Minh thấy vậy không chút chậm trễ bấm niệm pháp quyết, bùng lên hắc khí cuồn cuộn, khẽ điểm một chân thối lui về sau chừng hơn trăm trượng. Giờ phút này, Âm Lưu vốn đang ở trong hư ảnh pháp tướng màu đỏ, nhìn thấy Liễu Minh liền tỏ ra kinh ngạc tiếp đó y mới lần nữa nhìn thẳng về phía bản sao đối diện. Tiếp đó, chỉ thấy họ Âm duỗi thẳng cánh tay, sử dụng chiếc nhẫn màu đen phát ra hào quang rực sáng, tạo thành quỷ vô cùng dữ tợn đột ngột hiện ra mang theo hắc quang cùng hỏa diễm đen kịt bao bọc cơ thể đối thủ vào trong.
Khi Liễu Minh sử dụng thần thức quan sát ngọn lửa màu đen, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch. Ngọn lửa thần bí kia không ngờ lạnh lẽo đến vậy, thần thức chỉ khẽ chạm vào đã khiến cơ thể như muốn đóng băng đến nơi. Bản sao ‘Âm Lưu’ đang đứng trong hắc diễm cuồn cuộn lại bất ngờ rút ra một thanh trường kiếm đen nhánh. Chỉ thấy tay gã khẽ run, vô số bóng kiếm đen kịt đã điên cuồng bổ ra tứ phía mang theo hư ảnh đài sen ẩn chứa kiếm khí nồng đậm. Hoa sen màu đen nhanh chóng xoay tròn khiến cho hàn diễm đen kịt không có cách nào tiếp cận. Bốn tên Quỷ đầu màu đen thấy vậy lập tức rống to một tiếng sau đó bạo phóng thân thể hung hăng lao tới bốn đóa hoa trước mặt.
Xùy xùy xùy!
Đám quỷ đầu chưa kịp chạm đến phần rìa hoa sen đã bị kiếm khí bùng nổ bao phủ vào giữa, chưa kịp kêu rên thảm thiết đã lập tức nổ banh tan xác. Gần như cùng lúc, chiếc nhẫn đá đen trên tay Âm Lưu cũng liền vỡ thành từng mảnh thế nhưng thoạt nhìn y không hề lộ ra vẻ gì đau lòng ngược lại trong miệng không ngừng vang lên chú ngữ đồng thời trong tay chẳng biết lúc nào đã chợt xuất hiện một chiếc khô lâu màu vàng tỏa ra hào quang ngày càng rực rỡ. Sau một khắc, Âm Lưu lập tức dừng lại chú ngữ trong miệng rồi mới vươn tay bóp vỡ vật thể trong tay. Nghe một tiếng “Phanh”, khô lâu màu vàng lập tức trở nên vỡ vụn. Trong chốc lát, hư không màu xám đã kịch liệt trở nên run rẩy. Hư không trên đầu họ Âm cũng liền nứt ra một đạo khe hở cực lớn màu đen mang theo Linh áp mãnh liệt tuôn ra ào ạt. Ngoài mấy trăm trượng, Liễu Minh thấy vậy không khỏi rùng mình. Chỉ thấy bên ngoài cơ thể của hắn nhanh chóng dâng lên hắc quang rực rỡ, thân hình cũng liền khẽ động bay ngược về sau chừng hai trăm trượng mới dám dừng lại cẩn thận quan sát khe hở trên cao. Giờ phút này, vết nứt trên cao không ngừng tách ra làm đôi, thoạt nhìn cực giống con ngươi khủng bố vĩ đại.
“Nộ Ma Chi Mục!” Bên tai Liễu Minh thình lình truyền đến giọng nói La Hầu, tựa hồ có chút kinh ngạc.