Trên đài trở nên hỗn loạn vô cùng.
Dương Chính quát lớn 1 tiếng, phóng chân lao nhanh lên, người đang ở lưng chừng không, đạp lên vai một binh sĩ, cả người đã phi lên đài cao.
Mấy thân ảnh màu trắng từ hai bên lao tới Dương Chính.
"Vù!" Một người trong số đó cầm nỏ bắn vào hắn ở cự ly gần, đầu mũi tên có màu xanh lục, chứng tỏ có tẩm độc.
Dương Chính vung Nguyệt nhận quét ngang, chặn mũi tên lại, sau đó lại quát to, chém một đao tới trước.
Mấy tiếng la thảm vang lên, mấy thân ảnh màu trắng đều bị chém đứt ngang eo, Dương Chính chỉ dừng lại một thoáng rồi xông thẳng tới chỗ Khải Ác đang đứng.
Nơi này vốn có mấy nữ tử vận khinh sa vừa mới khiêu vũ với quan quân đang nằm.
Nào ngờ bọn chúng đột nhiên tập kích ba vị quân vương, Gia Lý Nặc Lan và Tô Á Tra thân thủ không tệ, đỡ được công kích tự sát này nhưng Khải Ác bất hạnh bị đâm trúng bụng.
Cao thủ vây quanh quân vương nhanh chóng chém những nữ tử đó thành mấy khúc.
Dương Chính gạt bọn binh sĩ bên người Khải Ác ra, lúc này sắc mặt y đã chuyển thành màu xanh lục, một mục sư cung đình đang nỗ lực cứu trị, từ biểu tình của lão cũng có thể thấy ra tình trạng của Khải Ác tịnh không lạc quan.
"Sao rồi?" Dương Chính cúi người xuống hỏi.
Mục sư nhìn thấy Dương Chính, tinh thần cũng trấn định hơn, vội nói:"Vết thương không trúng nơi yếu hại, nhưng trên hung khí có tẩm độc, ta chỉ mang theo một ít dược vật đơn giản, không thể cứu trị được."
Vì quảng trường lúc này đã rất hỗn loạn, mọi người đều không thể rời đi, hiện tại không cách nào đưa Khải Ác vào hành cung để cứu trị.
Lúc này Khải Ác hai mắt đã nhắm lại, hãm nhập hôn mê, Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan cũng vô cùng kinh hãi và giận dữ.
Dương Chính nắm lấy tay Khải Ác, tinh thần dị lực đưa vào tra xét trong cơ thể y, tức thì cảm giác được huyết dịch trúng độc đang lưu chuyển, hắn nhìn mục sư nói:"NGươi tránh ra!"
Hắn thân phận đặc thù, mục sư không dám cãi lại, tức thì lui về sau hai bước, Dương Chính lấy 1 thanh chủy thủ ra, cắt y phục của Khải Ác, vết thương nơi bụng của y đã hình thành một vệt đen kịt to chừng bàn tay, màu đen lan dần ra theo kinh mạch giống như mạng nhện, thoạt nhìn rất kinh người.
Không thể chờ thêm được nữa, Dương Chính vung đao cắt lên vết thương, tức thì máu đen phun ra ngoài.
"Ngài muốn làm gì?" Mấy tên hộ vệ bên người Khải Ác kinh hãi la lên, lúc này máu tươi trên người Khải Ác phun ra ào ạt rất là đáng sợ.
"Câm miệng!"
Dương Chính không ngẩng đầu lên, lật tay đỡ Khải Ác ngồi lên ghế, áp tay vào lưng y, dị lực truyền thẳng vào cơ thể Khải Ác, máu độc tiếp tục phun ra ngoài, thoáng chốc trong diện tích nửa mét trước người Khải Ác đã thấm đẫm máu đen.
Mọi người nhìn thấy đều kinh hoàng, không hiểu Dương Chính rốt cục đang cứu người hay đang giết người.
"Ầm!"
Một hỏa cầu khổng lồ từ trên quảng trường rơi xuống, trực tiếp đập vào kết giới, hoa lửa văng tung tóe, chỉ một đòn này đã khiến cho kết giới gần như muốn sụp.
"Có đại pháp sư hỏa hệ!" Một cung đình pháp sư sắc mặt trắng bệch la lên.
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi. Hỏa hệ pháp thuật xưa nay đều là loại ma pháp công kích cuồng mãnh nhất, nhưng loại ma pháp này cần phải có thiên phú cực cao, hơn nữa còn phải nhờ vào vận khí. Vì "hỏa" là loại vật chất quá mức cuồng liệt và khó khống chế. Pháp sư tu tập Hỏa hệ ma pháp đến đỉnh cao đa số đều chết ngay trong tay mình.
Bất cứ thao khống giả đỉnh cấp của ma pháp nào cũng đều phải trải qua hơn vạn lần thực nghiệm, Hỏa hệ ma pháp cũng không ngoại lệ, hơn nữa đây lại là loại ma pháp thực nghiệm dễ chết người nhất, càng tu luyện đến đỉnh cao thì càng nguy hiểm.
Do đó, Hỏa hệ ma pháp sư chính là đồng bạn của tử thần, người tu luyện thành cấp bậc đại pháp sư hỏa hệ ít ỏi đến đáng thương, nhưng mỗi một người đều thật sự là một cỗ máy giết người.
Nếu để cho họ toàn lực thi triển, đặc biệt là ở những nơi đông đúc thế này thì giết chết hơn ngàn người không phải là chuyện khó.
Lại thêm một hỏa cầu lao tới đập vào kết giới, cả đài cao giống như bị rang trên chảo lửa, hơi nóng táp vào da thịt giống như hơi thở của tử thần.
Người trên đài đều kinh hoảng vô cùng, không ai nguyện ý liều mạng với một Hỏa hệ đại pháp sư, đây vốn là chuyện thê thảm nhất trên đời.
Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan quát lớn:"Bọn phế vật các người, mau phái mấy ma pháp sư ra giết hắn."
Nhưng tên pháp sư hỏa hệ này không ngừng đổi vị trí trong đoàn người, căn bản không thể nhìn rõ.
"Pháp sư này tinh thông thuật ẩn thân, hoặc là có một pháp sư khác tinh thông thuật ẩn thân đang giúp hắn, bệ hạ!" Một cung đình pháp sư đáp.
"Phế vật! Phế vật! Ta không cần biết lý do, nơi này có mấy vạn binh sĩ, còn có mấy tên phế vật các ngươi, vậy mà lại để cho thích khách tới gần, còn thúc thủ vô sách. Các ngươi nếu không áp chế hỗn loạn được thì ta giết các ngươi trước!" Tô Á Tra lúc này không còn để ý đến hình tượng quát to.
Mấy vạn binh sĩ, còn có một nhóm ma pháp sư, vậy mà lại để vài tên thích khách làm cho chân tay luống cuống, còn khiến cho một vị quân vương trọng thương, y không bao giờ ngờ được tình huống lại gay go đến thế.
Năng lực yếu kém như thế thì làm sao đối mặt với mấy chục vạn đại quân Thánh Hỏa Giáo? Rắm chó! Đúng là rắm chó!
Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan đều quát lên như sấm, không chỉ vì cục diện hiểm ác mà còn vì phe mình năng lực yếu kém. Điểm này mới thực sự khiến cho họ phẫn nộ.
Dương Chính vẫn cứ áp tay vào lưng Khải Ác, mặt không chút biểu tình nào.
Một người nếu mất 1/3 lượng máu trong cơ thể thì sẽ rất nguy hiểm, nếu như mất quá 1/2 thì chắc chắn phải chết.
Lượng máu của Khải Ác mất đi tuyệt đối nhiều hơn 1/2, lúc Dương Chính lật người y lại thì sắc mặt y cơ hồ trắng như tờ giấy, làn da và đôi môi cơ hồ không phân biệt được, thoạt nhìn giống hệt người chết.
Dương Chính cởi hắc bào phủ lên người Khải Ác.
Dị lực của hắn vẫn còn lưu trong cơ thể Khải Ác, giữ lại sinh cơ cho y, Dương Chính giao Khải Ác cho mục sư:"Trông nom cho tốt, không được loạn động!"
Mục sư vâng vâng dạ dạ, cẩn thận nhìn Khải Ác, lão ta sợ rằng y sớm đã trở thành một thi thể.
"Đem chiếc cung mạnh nhất tới cho ta!"
Thanh âm lạnh lẽo của Dương Chính vang lên, tiếng huyên náo trên quảng trường cũng không thể che lấp được.
Vừa rồi hình ảnh Dương Chính một đao giết chết Độc nhãn quân vương còn in sâu trong tâm trí mọi người nên một tên chiến sĩ tiến giai bên người Tô Á Trá vội đưa cung lớn của mình cho Dương Chính.
Tên này vốn là Bán tinh linh, có thiên phú xạ tiễn của tinh linh, sau lại được thêm tiến giai sư lực, sức lực mạnh mẽ vô cùng, cung của hắn sử dụng tự nhiên cũng hơn xa cung tiễn thông thường, cánh cung làm bằng thép có khảm hoa văn bằng mật ngân, lại dùng gân rắn biển làm dây, sức bắn mạnh mẽ kinh người, cũng cần phải có sức lực mạnh mẽ mới có thể dùng.
Dương Chính cầm lấy Hải xà cung, nhẹ nhàng kéo một cái, tức thì cánh cung căng thành hình mặt trăng, hắn hiển nhiên là không vừa ý nhưng hiện tại đây chính là cánh cung tốt nhất có thể tìm được.
Hắn đưa tay phải ra, Sư lực chiến sĩ vội đưa một mũi tên cho hắn.
Sau khi lắp tên, Dương Chính khẽ nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu đám người hỗn loạn, tròng mắt hắn cũng xuất hiện tử hỏa...
"Thần, đừng để ta bị sỉ nhục! Đừng để địch nhân hát khúc khải hoàn trên người ta!"
Hắn niệm khẽ một câu, thân hình đột nhiên xoay chuyển, bắn ra một mũi tên.
"Vù!"
Trong đám người cách đài cao chừng 100 mét chợt vang lên tiếng la thảm, một người đầu bị trúng tên bay lên mấy mét rồi ngã ầm xuống đất.
"Tên!"
Dương Chính không thèm nhìn về phía đó, đưa tay phải lấy tên.
Sư lực chiến sĩ vội đưa thêm 1 mũi tên.
Dương Chính cầm lấy mũi tên, ngay lập tức lắp cung bắn liền, trên quảng trường lại có thêm một người bị bắn bay lên không.
Lần này không cần Dương Chính lên tiếng, tên chiến sĩ đã đưa thêm 1 mũi tên, Dương Chính lại tiếp tục bắn.
"Tên, ba mũi!"
"Sao?"
"3 mũi tên, nhanh!"
"Dạ..." Sau khi cầm lấy 3 mũi tên, Dương Chính lắp một lượt 3 mũi lên cung bắn ra.
Ba mũi tên giống như có mắt, tìm đúng mục tiêu trong đám người, ba tên bị bắn trúng không kịp la lên đã ngã nhào xuống đất.
Tiễn thuật tinh chuẩn quỷ dị này khiến cho những người trên đài đều trợn mắt há miệng.
Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan tập võ từ nhỏ, cũng thấy qua vô số cao thủ nhưng hôm nay mới phát giác cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, tiễn thuật của Dương Chính đúng là chưa ai thấy qua.
Đây vốn không phải là bắn bừa bãi, vì tên Hỏa hệ đại ma pháp sư đáng sợ đó đã ngừng công kích.
Đương nhiên không phải vì hắn ta ma lực hao tận mà là tiễn thuật của Dương Chính đã uy hiếp đến hắn.
Đối mặt với tiễn thuật quỷ dị này, không một ma pháp sư nào dám đương đầu.
Dương Chính vẫn không ngừng bắn tên, mỗi lần dương cung đều đoạt lấy một mạng người. Tín hiệu tử thần này khiến cho địch nhân sợ hãi vô cùng.
Khi từng tên thích khách bị Dương Chính bắn chết, bọn còn lại ẩn tàng trong đám người bắt đầu sợ hãi, chúng không biết mũi tên đáng sợ đó có phải đang nhắm vào mình hay không, bọn chúng vốn đang mượn thế hỗn loạn để hành động, hiện tại đã bị dọa khiếp, không dám gây ra bất kỳ hành động nào.
Vì chỉ cần loạn động thì chắc chắn là chết.
Thích khách không dám gây thêm hỗn loạn, mấy vạn binh sĩ tập kết trên quảng trường nhanh chóng khống chế được cục diện, dần dần mọi người trở nên yên tĩnh lại.
Nhìn thấy mọi người dần bình tĩnh lại, ai nấy cũng đều cảm thấy sợ hãi và bội phục đối với tiễn thuật kinh người của Dương Chính.