Tịch Nhiêu đã sớm tính xong, Bạch Hổ quốc nhất định không thể ở lại thêm, nếu Liên Hạo và Liên Thanh Nhi phát hiện nàng đã khôi phục, ở lại Bạch Hổ quốc liền chỉ có con đường chết.
Thánh Linh đại lục có vô số quốc gia, mà bốn quốc gia có ảnh hưởng lớn nhất cũng là quốc gia có nhiều Linh Sư nhất trong Thánh Linh đại lục.
Đông Thanh Long, Tây Bạch Hổ, Nam Chu Tước, Bắc Huyền Vũ, dám lấy Tứ Tượng Thần Thú làm tên nước, có thể thấy được bốn quốc gia này có thực lực cường thịnh.
Bốn nước thế chân vạc, trong mắt các tiểu quốc không có nước nào mà họ dám tùy tiện mạo phạm.
Bởi vì nguyên nhân Linh Sư, có bốn tổ chức Linh Sư áp đảo hoàng quyền, bốn tổ chức này có địa vị cao hơn bốn quốc gia kia.
Theo thứ tự là Thánh Linh Thần Điện, Nguyệt Quang Thánh Điện, Kim Ô Thánh Điện, Tinh Diệu Thánh Điện, hợp lại tứ đại thánh điện.
Thánh điện được phân bố tại ranh giới của bốn quốc gia, không thuộc phạm vi quản lý của bất kỳ quốc gia nào.
Mỗi Thánh Điện đều có một Linh Sư Học Viện trực thuộc, chiêu sinh các thiên tài từ các địa phương để tăng lên thực lực của mình.
Linh Sư học việc trực thuộc Tinh Diệu Thánh Điện thực lực tương đối yếu kém, là lựa chọn tốt nhất của các nàng, mà Tinh Diệu Học Viện ở Đế đô Thanh Long quốc, nàng và đệ đệ nhất định phải tiến vào học viện tu luyện, phải có lão sư dạy bảo thì mới có thể nhanh chóng trưởng thành!
Chỉ có trưởng thành mới có đủ khả năng đối với kẻ thù tiến hành trả thù điên cuồng được.
Muốn đi đến Thanh Long quốc cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, phải đi qua các dịch trạm.
Loading...
Dịch trạm của bất luận thành thị lớn nhỏ nào đều sẽ có ít nhất các loại linh thú cấp thấp bắt được dùng phương pháp huấn luyện đặc biệt để làm tọa kỵ, số lượng chủng loại nhiều, đây là phương tiện giao thông nhanh nhất giữa các thành thị.
Nhưng giá cả lại đắt đỏ, riêng một cái tọa kỵ rẻ nhất là chó săn liền mất hết của các nàng năm mươi lượng bạc.
Thời điểm này không được đau lòng ngân lượng, Tịch Nhiên đã truyền thụ phương pháp tu luyện Linh Sư cho Tịch Diệu, dù gấp rút lên đường nhưng các nàng cũng phải nắm chắc thời gian tu luyện.
Nửa tháng sau Tịch Nhiêu và Tịch Diệu đã đến đế đô Thanh Long quốc, Thanh Long thành.
Mà tu vi của các nàng, thì một trước một sau đã đột phá tới bát phẩm Linh Sư.
Người bình thường từ Linh đồ tấn cấp lên Linh sư ít nhất cũng phải nửa năm, mà các nàng từ nhất phẩm Linh Đồ lên bát phẩm Linh Sư chỉ vẻn vẹn mất ba ngày, có thể xưng là yêu nghiệt, nếu để người khác biết chỉ sợ kinh ngạc đến cằm rơi đầy đất.
Cùng lúc đó, một nam nhân có khuôn mặt tuyệt thế vô song đi vào lãnh thổ Bạch Hổ quốc, trên tay hắn cầm la bàn cổ khắc mặt quỷ hồn chỉ về hướng đông.
Nàng đã rời khỏi Bạch Hổ quốc
Hắn tới chậm rồi.
Đôi mắt nam nhân tuấn mỹ xẹt qua một chút mất mát, sau đó không lưu luyến chút nào xoay người rời khỏi Bạch Hổ quốc.
Thanh Long thành là đế đô của Thanh Long quốc
So với thành Bạch Hổ càng thêm phồn vinh, các kiến trúc kỳ lạ tạo hình vảy lân trất phong, linh khí so với Bạch Hổ thành nồng đậm hơn mấy lần, trên các đường phố rộng lớn người đi lại hối hả, đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Không biết Thanh Long thành có việc gì trọng đại mà trong nội thành các nhà nghỉ lớn nhỏ đều đã đầy phòng.
Sau khi vào thành, những người đi đường ánh mắt nóng rực nhìn về phía Tịch Nhiêu, bất dắc dĩ nàng mang mạng che mặt lên, dù như vậy vẫn có không ít người nhìn nàng chằm chằm vì đôi mắt màu bạc của nàng.
Nhưng nàng cũng không thể đem đôi mắt cũng che đi, Tịch Nhiêu có chút bất đắc dĩ.
"Lão bản, hai gian phòng." Tịch Nhiêu xuất ra một trăm lượng bạc còn lại đưa cho lão bản.
Nhà nghỉ này đã là nhà nghỉ cuối cùng của thành Thanh Long này, nếu không còn gian nào trống nàng cũng chỉ có thể mang Tịch Diệu vào không gian Giáng Anh để nghỉ ngơi.
Lão bản híp mắt nhìn về phía nàng, tóc đen, áo đỏ, mạng che mặt màu đỏ che khuất dung nhan của nàng, vẻn vẹn chỉ lộ ra đôi mắt màu bạc đặc biệt kỳ lạ.
"Cô nương ngài thật may mắn, chúng ta liền thừa hai gian phòng." Lão bản hoảng hốt trong nháy mắt, liền cười híp mắt nhận bạc, đối với người trước mắt có đôi mắt bạc thái độ liền phi thường hiền lành.
Tịch Nhiêu lặng lẽ thở dài một hơi, không gian Giáng Anh đã bị hủy, linh khí còn lâu mới nồng đậm được như bên ngoài, linh khí còn sót lại muốn ôn dưỡng trọng thương cho Bạch Anh, không phải vạn bất đắc dĩ nàng cũng không muốn tiến vào không gian Giáng Anh.
Lão bản đang chuẩn bị đưa Tịch Nhiêu lên phòng, đột nhiên môt âm thanh thanh thúy mà ngang ngược càng rỡ đã cắt đứt hàng động của ông ta.
"Lão bản, cho ngươi năm trăm lượng bạc, hai gian phòng này cho ta." quăng túi tiền nặng trịch lên quầy vang lên một tiếng cộp.
Năm trăm lượng, so với toàn bộ gia sản Tịch Nhiêu mang trên người còn nhiều hơn,
Tịch Nhiêu quay đầu lại chỉ thấy một vị mang váy đỏ mỹ lệ, vẻ mặt cao ngạo, gương mặt ương ngạnh nhìn lão bản, sau lưng có bốn tên tùy tùng đi theo bảo vệ nàng ta.
Quanh thân nàng ta linh khí ngưng tụ nồng đậm, hiển nhiên là một Linh Tướng, mà bốn tên tùy tùng sau lưng tản mát ra lam quang nhạt, là bốn tên cường giải Linh Tôn.
Linh Sư và Linh Tôn thực lực chênh lệch quá mức rõ ràng, lão bản tự nhiên biết lựa chọn ra sao, thế là ông ta bày ra vẻ mặt tràn ngập áy náy mang túi tiền trả lại, đối với Tịch Nhiêu nói: "Xin lỗi cô nương, các người vẫn là tìm chỗ khác đi."
Không đợi Tịch Nhiêu mở miệng, Tịch Diệu đứng bên liền gấp không nhịn được: "Ngươi sao có thể như vậy" Chúng ta là tới trước mà!"
"Các ngươi tới trước thì đã làm sao? Các ngươi có thể xuất ra giá tiền cao hơn không? Bất quả chỉ là hai con quỷ nghèo mà thôi!" Cô nàng áo đỏ khinh thường nói, đều là từ ngữ nhục nhã.
Hai người các ngươi quần áo cũ kỹ, nhìn thấy được chính là từ nông thôn lên đô thành, còn dám cũng với nàng tranh.
Toàn bộ Thanh Long thành chỉ còn lại hai gian phòng này, nàng cũng không thể ngủ ngoài đường.
Lúc nàng ta nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Tịch Nhiêu thì không thể che dấu được một sự ghen ghét.
Đôi mắt bạc của Tịch Nhiêu hơi trầm xuống một chút, thu lại ánh mắt lạnh lẽo, thầm đè xuống sự xao động của Liên Diệu.
Người kia đã cấp Linh tướng, nếu đơn độc đối đầu nàng còn nắm chắc một phần thắng, nhưng sau lưng còn có bốn tên cường giả cấp Linh tôn bảo vệ, nếu các nàng mạnh mẽ đối đầu, thua thiệt chỉ sợ là các nàng.
Ở Thánh Linh đại lục Linh Sư có địa vị cao nhất, phẩm cấp Linh sư mà cao hoàn toàn có thể nghiền nát Linh sư cấp thấp.
Nàng cũng không có ngu ngốc đến mức lấy cấp Linh Sư đấu với cấp Linh tôn.
Kiểu không có thực lực mà còn muốn cậy mạnh, việc này nàng không làm.
Bất quá, nàng sẽ không nuốt giận vào bụng, nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, bây giờ nàng cực kỳ chán ghét với người đoạt đồ vật của nàng.
Muốn cướp đồ của nàng, không trả giá chút nào sao được?
"Phải không, gian phòng kia liền để lại cho vị tiểu thư này rồi." Tịch Nhiêu nở nụ cười yếu ớt, bàn tay che bờ môi dưới mạn che mặt, đôi mắt bạc bỗng lóe lên một cái, hiện lên một tia đỏ thẫm, nhắm ngay cặp mắt của Dĩnh Nhi
Người tranh đoạt gian phòng đã bỏ đi, nàng khinh thường hừ một tiếng.
"Xem như ngươi thức thời." Lúc Tịch Nhiêu đi ngang qua Dĩnh Nhi liền nghiêng qua một chút, một tia hồng quang nhỏ đến mức không thể nhìn thấy chui vào mắt của nàng ta, trong nháy mắt tinh thần nàng ta có chút hoảng hốt.
"Diệu Nhi, chúng ta đi." Tịch Nhiêu rủ mắt xuống, kéo theo Tịch Diệu quay đầu rời đi khỏi nhà nghỉ kia.
Tịch Diệu quay đầu nhìn lại nhà nghỉ kia, cưỡng chế sự không cam lòng cùng phẫn hận, hai tay nắm chặt, thầm thề trong lòng. Hắn nhất đinh phải mạnh lên, không để cho tỷ tỷ chịu nhục như vậy nữa.