Hết tiết học, một đám học viên liền đứng lên di chuyển, chụm năm chụm ba lại trò chuyện, nhưng không có kẻ nào rời đi. Vì bọn họ còn có một tiết học phía sau nữa.
Hoàng Thiên vẫn ngồi tại chỗ, không ngừng lĩnh hội kiến thức mà mình mới học được. Từ phía xa, một đám học viên tiến về phía hắn, mỗi kẻ đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng đều có một đặc điểm chung duy nhất đó là kiêu căng cùng ngạo mạn.
- Lan Nhi sư muội, trưa nay ăn cơm cùng ta nhé!
Bạch Khôi là kẻ dẫn đầu, hướng Lan Nhi mà mở miệng, vẻ mặt nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng đôi mắt lại ẩn giấu đầy ý tứ.
Hoàng Thiên vốn đã không ưa tên này, hắn mấy lần suýt mất mạng dưới độc thủ của đối phương, còn chưa tìm đến tính sổ mà đối phương còn dám mời Lan Nhi đi ăn.
Nhất thời trong lòng hắn khó chịu, cau mày nói:
- Trưa nay nàng đi ăn cùng ta rồi.
Lời nói của hắn chẳng khác nào một cái bạt tai, đánh thẳng vào mặt mũi Bạch Khôi. Đám người phía sau không thoải mái rồi, bọn hắn đều là thiên tài mạnh mẽ, mắt cao hơn đầu. Một kẻ nhà quê mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt bọn hắn.
- Kiêu căng cái gì chứ, không phải chỉ là một cái linh căn khác người thôi sao. Phế vật thì vẫn hoàn phế vật thôi.
Ánh mắt của Hoàng Thiên thoáng qua trên người kẻ vừa nói, trong đôi mắt xẹt qua một tia sát khí. Hắn nhếch miệng cười:
- Ngươi cũng dựa vào cái linh căn đó để vào đây đấy, ta là phế vật thì chẳng khác nào nói ngươi không bằng phế vật sao?
Lời nói có gai, lại không nể nang chút nào khiến cả đám thiên tài đều nhăn nhó. Đây chính là chửi tất cả bọn chúng a.
- Hoàng Thiên huynh dường như rất tự tin về bản thân thì phải?
Điều kỳ lạ là Bạch Khôi lại không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt cười. Miệng nói với Hoàng Thiên nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Lan Nhi, giống như khinh thường nhìn khi nói chuyện cùng hắn vậy.
Hoàng Thiên ngả người tựa lưng vào ghế, liếc xéo qua Bạch Khôi giọng điệu trào phúng:
- Ít nhất thì ta dựa vào bản thân mà đi lên, không giống một số người dát vàng lên mặt, nhưng bên trong toàn là cứt.
Bạch Khôi dù cho tâm tính có tốt đi thế nào đi chăng nữa, nhưng bị chửi tới mức này thì cũng khó mà nhịn nổi. Hắn khuôn mặt giật giật, trán nổi gân xanh, rất muốn một tát vỗ chết tên thiếu niên trước mắt này.
Nhất thời thân thể hắn khuếch tán ra một luồng khí thế đáng sợ, ép thẳng về phía Hoàng Thiên, hiển nhiên muốn hạ nhục đối phương.
Mà đám học viên phía sau đều kinh hãi, cảm giác được một cỗ áp lực vô hình. Thậm chí có vài kẻ thực lực yếu bị ép cho lui mạnh về phía sau. Khí thế này không nhằm vào bọn hắn mà đã mạnh mẽ như vậy, thì áp lực đánh về phía thiếu niên kia phải mạnh đến mức nào chứ.
Kinh sợ qua đi, sau đó là vui mừng hả hê, tên Hoàng Thiên này nãy giờ cuồng ngôn, không coi ai ra gì. Bây giờ chọc phải Bạch Khôi, rốt cục bị người ra tay dạy dỗ.
Thế nhưng sự việc tiếp theo lại không như bọn hắn mong muốn. Chỉ thấy Hoàng Thiên vẫn ngồi im không động, thế nhưng quanh người lại mơ hồ hình thành nên một tràng vực. Hoàn hảo chống lại khí thế của Bạch Khôi.
Trong lòng mọi người nhảy dựng, tên thiếu niên này vậy mà lại có thể chống lại được khí thế của Bạch Khôi, ngang tài ngang sức.
- Rất tốt! rất tốt! Vài hôm nữa là tới Tân sinh luận đạo. Ta rất muốn biết Hoàng Thiên huynh có thể đi đến đâu a? Mong là đừng bị đánh chết quá sớm.
Bạch khôi lạnh giọng nói, vẻ mặt không dễ chịu chút nào, trước mặt nhiều người bị sỉ nhục như thế mà không thể làm gì được Hoàng Thiên.
Lời nói của hắn hàm chứa ý tứ rõ ràng, lại sử dụng từ đánh chết mà không phải là đánh bại, giống như một lời cảnh cáo, cũng ẩn hàm một sự xem thường không hề nhẹ.
Tượng gỗ cũng có ba phần tức giận, Hoàng Thiên rốt cục cũng nổi máu, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà ra tay. Hai mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo, quét về phía Bạch Khôi.
- Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Bạch Khôi cười nhạt, hắn biết Hoàng Thiên rất mạnh, nhưng muốn lấy mạng hắn còn chưa đủ, nhất thời dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn tới:
- Bằng vào ngươi?
Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng, hắn mặc dù tâm tính trầm ổn, nhưng dẫu sao cũng mới có mười sáu tuổi, vẫn có một chút nông nổi của thiếu niên. Bị người khác khiêu khích liên tục như thế, không phẫn nộ mới là lạ.
- Bạch Khôi a Bạch Khôi! Ngươi nghĩ mình là thiên tài sao? Nếu không có Bạch Gia làm hậu thuẫn, ngươi chính là một con chó cũng không bằng. Mười tám tuổi Nguyên đan hậu kỳ rất đáng để tự hào sao? Người khác khen ngươi vài câu, ngươi liền tưởng bản thân là thiên tài sao? Trong mắt ta cũng chỉ là một tên phế vật không hơn không kém.
Bạch Khôi khóe mắt giật giật, nắm đấm siết chặt, tên thiếu niên này lại dám xem hắn không bằng con chó, đây là triệt để xem thường. Hắn thân phận cao cao tại thượng, có bao giờ bị người khác sỉ nhục như thế.
Hắn siết chặt nắm đấm, cố gắng áp chế ý niệm ra tay với Hoàng Thiên. Vì hắn biết đối phương đang cố ý chọc giận hắn, chỉ cần hắn ra tay trước, thì đối phương sẽ nắm được đạo lý, hiến cho hắn bị trừng phạt.
- Ngươi đang khiêu khích ta sao?
Bạch Khôi nghiến răng nói, trên người toát ra sát khí.
- Chính xác, ta chính là đang nói cho ngươi biết, đừng nói là ngươi, mà cả cái gốc rễ mà ngươi dựa vào trong mắt ta chẳng là cái thá gì.
Hoàng Thiên trong cơ thể toát ra hàn khí, Hỗn nguyên đan trong cơ thể đã vận chuyển không ngừng, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Cơ thể hắn bộc phát ra từng đợt Hỗn nguyên lực, mạnh mẽ tới mức như muốn đánh bay tất cả mọi người ra ngoài. Cái khi tức kinh khủng tràn ra khiến cho không ít người biến sắc, vẻ mặt tái xanh khiếp sợ.
- Miệng lưỡi rất lợi hại, ta không cùng ngươi tranh đấu. Đợi đến Tân sinh luận đạo, mong rằng ngươi còn có thể nói được. Uy nghiêm của Bạch Gia không phải một cái đê hèn như ngươi có thể khinh nhờn.
Nói đoạn hắn phất tay rời đi, không muốn ở đây thêm chút nào nữa. Miệng lưỡi đấu không lại đối phương, đánh cũng không được đánh quả thực quá uất ức.
Sự việc xảy ra rất nhanh dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người, khi biết được hai người này mâu thuẫn thì xôn xao. Không ít người tỏ ra hứng thú, thảo luận không ngừng:
- Ha ha! Một siêu cấp thiên tài thành danh từ lâu, một thiên tài mới nổi, cuộc chiến này sẽ rất đặc sắc a.
- Tên thiếu niên kia cũng quá ngông cuồng đi, lại dám đắc tội Bạch Khôi a! Ta nghe nói hắn đã sớm có thể đột phá Hóa linh cảnh nhưng vẫn một mực áp chế, rèn nên Nguyên đan hoàn mỹ nhất a.
- Là thật sao? Vậy thì tên thiếu niên kia nhất định phải thua rồi. Hắn tu vi cũng chỉ mới là Nguyên đan trung kỳ, làm sao chống nổi chứ?
Lan Nhi bên cạnh vẻ mặt tràn đầy phức tạp, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, rồi lại nhìn Bạch Khôi đang rời đi. Nàng từ đầu tới giờ im lặng không nói gì, vì nàng có cảm giác mọi chuyện đến mức này dường như xuất phát từ bản thân.
Rốt cục nàng không nhịn được mở miệng, khẽ nói:
- Hoàng Thiên ca ca, thực ra Bạch Khôi sư huynh cũng không xấu như ca nghĩ.
Lời của nàng nhất thời khiến Hoàng Thiên nhíu mày một cái, hắn có thể cảm nhận được giữa nàng và Bạch Khôi có một chút gì đó. Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ Lan Nhi không biết bản chất của Bạch Khôi nên mới nói đỡ, vì vậy hắn mới nói:
- Muội sau này ít tiếp xúc với hắn một chút, loại người như hắn chẳng tốt lành gì.
Lan Nhi không biết nói gì cho phải, đành im lặng ngồi xuống, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
Nhìn thấy nàng như thế, Hoàng Thiên cảm thấy nao nao, đang định khuyên bảo thì một tên thiếu niên đi tới, nhìn thoáng qua hai người, cười nói:
- Huynh đệ rất tuyệt, không để cho Bạch Khôi chút mặt mũi nào.
Giọng nói của hắn sang sảng, không kiêng nể điều gì, nhưng lại không có chút kiêu căng lên mặt nào khiến Hoàng Thiên có chút hảo cảm, gật đầu nói:
- Đối với một số tên ngụy quân tử cần gì phải khách khí?
Thiếu niên cười lớn, vỗ bàn cái rầm, nói:
- Nói rất đúng, cái tên đàn bà đó ta nhìn đã sớm không vừa mắt.
Mọi người xung quanh vẻ mặt đều cứng lại rồi, hôm nay rốt cục là ngày gì không biết, ở đâu mọc ra hai cái thiếu niên ngông cuồng. Một kẻ mắng Bạch Khôi là ngụy quân tử, kẻ còn lại kêu là tên đàn bà. Dường như đệ nhất thiên tài của Bạch gia trong mắt của bọn hắn không đáng một xu.
Phía xa xa, Bạch Khôi trán nổi gân xanh, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tung chưởng vỗ nát một cái bàn cho hả giận rồi sau đó quay người rời đi.
Hoàng Thiên liếc mắt, cũng không đề cập đến chuyện này nữa mà quay sang hỏi:
- Còn chưa biết danh tính của ngươi?
Thấy Bạch Khôi rời đi, tên thiếu niên cười tít mắt, đưa tay về phía Hoàng Thiên, nói:
- Ngươi có thể gọi ta là Trần Lôi.
Mặc dù có chút hảo cảm với đối phương, nhưng Hoàng Thiên vẫn thập phần cảnh giác. Hắn có thể cảm nhận được kẻ này tâm cơ cực sâu, vừa nãy là cố ý biểu lộ ra vẻ cợt nhả để chọc tức Bạch Khôi, khiến mâu thuẫn giữa hắn và Bạch Khôi càng thêm khó giải.
Bị đối phương lợi dụng, mặc dù không ảnh hưởng quá nhiều nhưng Hoàng Thiên trong lòng vẫn có chút khó chịu:
- Ngươi là cố ý?
Câu hỏi của hắn rất nửa vời, nhưng Trần Lôi không phải kẻ ngốc, liền hiểu được ý tứ. Không nghĩ rằng Hoàng Thiên có thể nhìn ra được dụng ý của mình, Trần Lôi có chút bất ngờ, cười nói:
- Ta chỉ là nhìn hắn rất ngứa mắt, muốn đuổi hắn đi chỗ khác a. Hoàng Thiên huynh đừng hiểu lầm.
Thấy Hoàng Thiên vẫn chưa có ý nói chuyện, Trần Lôi vẫn như cũ nhiệt tình. Hắn ngồi xuống bàn đối diện, nhìn lướt qua Lan Nhi một cái, sau đó lại nói.
- Ta biết ngươi rất tự tin vào bản thân, nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận, Bạch Khôi tuyệt đối không đơn giản. Cấp độ linh căn của hắn tuy không bằng ngươi, nhưng tu vi đã sớm viên mãn, tùy lúc có thể bước vào Hóa linh cảnh giới. Hơn nữa, ta nghe nói hắn sở hữu huyết mạch Bạch Linh thuần khiết đấy.
Hoàng Thiên gật đầu, hắn chưa bao giờ xem thường đối phương cả. Chưa nói đến thực lực, chỉ riêng khi nãy hắn cố ý khiêu khích như thế mà đối phương vẫn có thể ẩn nhẫn không có ra tay. Há lại là người đơn giản? Tuyệt đối là một người có tâm cơ, không dễ đối phó chút nào.
Bất quá hắn cũng không sợ, từ khi tao ngộ Xương Cuồng, thức tỉnh huyết mạch cùng ngộ ra “Diệt”. Hắn đã hình thành nên một cỗ ý niệm vô địch trong lòng, không thể lay động. Đây không phải kiêu căng tự đắc mà là niềm tin tuyệt đối vào bản thân.
Khẽ nở một nụ cười, hắn nói:
- Cám ơn đã nhắc nhở, ta tự có tính toán.
- Ngươi không có sợ sao?
Trần Lôi sửng sốt một chút, đối phương biết Bạch Khôi mang trong mình huyết mạch Bạch Linh thuần khiết mà vẫn còn tự tin như thế, không có chút kinh sợ nào? Phải biết rằng người có huyết mạch Bạch Linh xưa nay đều vô cùng mạnh mẽ, sở hữu thiên phú thần thông cực kỳ bá đạo, dễ dàng giết chết tu sĩ cùng cảnh giới.
- Sợ liệu có giải quyết được điều gì chăng?
Hoàng Thiên cau mày, không nói đến tính cách của hắn, chỉ riêng việc đối phương hết lần này đến lần khác ra tay ám hại đã đủ để hắn muốn lấy mạng đối phương rồi.
- Ha ha, tính cách của ngươi rất hợp với ta đấy.
Trần Lôi cười ha hả, vỗ vỗ vai Hoàng Thiên, giống như là rất thân thiết vậy.
- Vậy đi, ngươi sau này nếu như có khó khăn gì, cứ đến Trần gia tìm ta a.
Hiếm khi tìm được một người có tính cách phù hợp với mình, hắn liền muốn xưng huynh gọi đệ với Hoàng Thiên rồi.
- Đấy là ngươi nói đấy nhé! Đến khi ta tới mà không ra thì ta đập sơn môn nhà ngươi.
Hoàng Thiên cười hắc hắc, tự trong lời nói của đối phương nắm lấy cái thóp, vẻ mặt có chút đê tiện.
Trần Lôi tự dưng lại nổi da gà, có cảm giác vừa nãy mình lỡ mồm rồi, giống như đã rước một cái đại ma thần vào nhà thì phải.