Thiên Phương buông tay Hoàng Thiên, hóa thành một đạo cầu vồng kinh thiên, hướng về phía bầu trời mà đi.
- Hừ! muốn chạy.
Quân Thiên Thương nhìn về phía Thiên Phương bay đi, khóe môi nở một nụ cười tà dị, biến mất tại chỗ. Bên cạnh hắn lão giả tên là Ma Đạo Tử cũng cười khằng khặc, hóa thành một đám tà khí bay theo.
Hoàng Thiên trong lòng loạn cả lên, hắn từ lâu đã mơ hồ nhận ra được thân phận của Thiên Phương không đơn giản. Càng biết rằng nàng bây giờ đang gặp nguy hiểm sinh tử, nhưng hắn lại có cảm giác vô lực không làm được gì.
Bất giác hai bàn tay hắn khẽ siết chặt, lần đầu tiên từ khi hắn bước chân lên con đường tu tiên, hắn cần bản thân mạnh mẽ hơn, hắn muốn bản thân mạnh mẽ hơn, hắn muốn biến cường.
- Đến người ngươi quan tâm mà ngươi còn không bảo vệ được thì ngươi tu tiên để làm gì? Để làm gì?
Từng câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu hắn, hai mắt bắt đầu đỏ lên lộ ra sự điên cuồng, cùng khao khát.
Ngay lúc này, toàn bộ đại địa đột nhiên ầm ầm chấn động, bầu trời toái diệt, phong vân biến sắc, cả đất trời đều tối sầm lại.
Giữa tinh không, bên ngoài ba mươi ba tầng trời, Thiên Phương giờ phút này hai mắt lóe lên sát ý. Cách nàng không xa, Quân Thiên Thương cùng Ma Đạo Tử đang nhanh chóng đuổi tới. Nhìn thấy Thiên Phương không bỏ chạy nữa, bọn hắn cũng dừng lại, giữ một khoảng cách nhất định với nàng.
- Chủ Thượng a! Theo ta về đi thôi.
Quân Thiên Thương mỉm cười, nhìn về phía Thiên Phương nói. Sắc mặt hắn có vẻ bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ rất dễ nhận ra được trong ánh mắt còn có một tia kiêng kỵ.
- Các ngươi còn xứng gọi ta là Chủ thượng.
Thiên Phương hừ lạnh, sát ý trong mắt càng tăng, dường như nàng rất hận hai kẻ trước mắt này. Theo lời nói, Thiên Phương tay phải nâng lên đặt tại mi tâm khẽ miết một cái, một đạo ấn ký lam sắc liền xuất hiện, ánh lên hào quang chói lòa.
Cả cơ thể nàng đều sáng rực lên, như vừa giải khai phong ấn nào đó, làm cho cơ thể nàng như có như không tỏa ra từng trận uy áp khủng bố. Phong ấn vừa khai, tay phải nàng nháy mắt nâng lên, hướng phía hai người Quân Thiên Thương khẽ nhấn một cái.
Dưới một cái nhấn này, cả bầu trời cũng trở nên u ám, một cái bàn tay lớn phảng phất từ hư vô lăng không xuất hiện, thẳng đến hai người Quân Thiên Thương mà đi. Không gian ầm ầm toái diệt, bầu trời đổ vỡ.
Vô số mảnh vỡ không gian văng đi tứ tán, tạo ra những khe hở đen ngòm, từng luồng không gian loạn lưu tràn vào, mang theo những đạo thiên lôi khủng bố, như muốn phá tan trời đất.
Hai người Quân Thiên Thương sắc mặt đại biến, vội vàng tìm cách chống đỡ. Quân Thiên Thương ánh mắt âm độc, lại có chút gì đó không cam lòng, nhìn Thiên Phương hét lớn:
- Thiên Phương! Ngươi năm đó chứng đạo thành Hoàng thất bại, đạo thương nghiêm trọng liệu còn phát huy được mấy thành tu vi? Năm đó ngươi ỷ vào tu vi mạnh mẽ, trấn áp ta trở thành thủ hạ của ngươi, nỗi ô nhục đó, Quân Thiên Thương ta hôm nay sẽ trả lại toàn bộ. ha ha!
Quân Thiên Thương ngửa mặt lên trời mà cười một cách điên dại. Dưới đại thủ ấn đánh tới, hắn không lui mà tiến, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, mãnh liệt chém về phía bàn tay.
Dưới nhát chém này, thanh trường kiếm trong tay hắn rung lên, một đạo kiếm quang huyết sắc theo trường kiếm phóng ra, dùng tốc độ không thể nào hình dung, phá tan bầu trời mà đến.
Bốn phía không gian bao phủ bởi huyết quang, nhiễm đỏ cả trời xanh, đối kháng với đại thủ ấn của Thiên Phương.
Một tiếng nổ rung trời, vang lên khắp Nguyên Giới khiến đất trời quay cồng, phong vân cuốn ngược.
Thủ ấn phạt thiên, kiếm quang trảm địa cùng lúc va vào nhau, phát ra hào quang chói lòa như thiêu đốt tất cả vạn vật. Mà tại vị trí va chạm, không gian trực tiếp toái diệt, từng luồng không gian loạn lưu như phong bạo cuốn qua, thậm chí còn xuất hiện từng đạo bổn nguyên chi lực, chấn động khắp thinh không.
Bên trong Nguyên Giới, tuy không trực tiếp hứng chịu, nhưng năng lượng dư ba lan qua cũng khiến mặt đất chấn động mãnh liệt, vô số sơn mạch nhất tề nát bấy, thậm chí có những dãy núi kết cấu kém vững chắc, trực tiếp bị chấn tan thành tro bụi.
Đại thủ ấn cùng kiếm quang va chạm sau cùng ầm ầm phá toái. Thiên Phương thu tay, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt, thậm chí trên khóe môi cũng đều chảy ra một vệt máu tơi. Hiển nhiên nàng đã bị thương. Khẽ đưa tay lau đi vết máu, nàng nhìn về phía Quân Thiên Thương tràn đầy kinh ngạc, nói:
- Huyền tiên thượng giai đỉnh phong.
- Ha ha! Chính xác, không ngờ phải không, ngươi hôm nay nếu chỉ có chút thực lực này thì nên theo ta trở về đi thôi.
Quân Thiên Thương cười lớn, trong lòng càng là vui mừng, Thiên Phương này hiển nhiên là Đạo thương không khỏi, nếu không một đạo kiếm quang của hắn cũng không thể đối kháng được đại thủ ấn.
- Quả nhiên hắn cho các ngươi rất nhiều lợi ích.
Thiên Phương sắc mặt âm trầm, khẽ nói.
- Nhiều lời làm gì, ngươi hôm nay chạy không thoát.
Quân Thiên Thương sắc mặt lạnh đi, trường kiếm trong tay ánh lên quang mang rực rỡ, như có hàng vạn luồng ma khí vờn quanh.
Bên cạnh hắn, Ma Đạo Tử cũng cười khằng khặc, trong lòng bàn tay có một phiến ma cốt, tỏa ra nồng đậm ma khí, một cỗ khí thế tà ác nhất thời tràn ngập khắp không gian. Phiến ma cốt trong tay hắn không ngờ lại huyễn hóa thành một cái cự đại ma đầu, thẳng tới Thiên Phương mà đi.
Ông...!
Trước thế tới của đối phương, Thiên Phương hóa thành một luồng sáng, cầm trong tay một chiếc vòng tay màu bạc, quang huy sáng rọi bốn phía.
Dưới sự thúc động của Thiên Phương, vòng tay nhanh chóng biến hóa, trở thành một cây trường tiên. Cây tiên này phi mộc phi kim, có hai mươi mốt mặt, mỗi mặt lại có bốn đạo phù văn. Tổng cộng có tám mươi tư đạo phù văn phong cách cổ xưa, giống như được hình thành một cách tự nhiên vậy.
Tên của nó là Đả Thần Tiên.
Thiên Phương vung Đả Thần Tiên lên, trời đất lúc này dường như cũng hỗn loạn theo. Đả Thần Tiên đi đâu, không gian đổ vỡ đến đó, một tiên đáng sợ tới mức cực hạn đánh về phía Quân Thiên Thương cùng Ma Đạo Tử.
Trong Nguyên Giới, tất cả mọi tồn tại đều rung động trong lòng, có một loại bản năng sợ hãi trời sinh, mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng tất cả đều run sợ không thôi, sự run sợ đến từ sâu trong linh hồn.
Bên ngoài ba mươi ba tầng trời, Thiên Phương có thêm Đả Thần Tiên, lực chiến tăng lên gấp bội, khí thế mạnh mẽ ép tới, khiến cho hai người Quân Thiên Thương không thể không lui bước tránh đi mũi nhọn. Bọn hắn biết rõ cây Đả Thần Tiên này cực kỳ đáng sợ, nào dám đối kháng trực tiếp.
Nhưng mà tốc độ của Thiên Phương quá nhanh, liên tục ép tới, Đả Thần Tiên trong tay phóng ra, đánh cho cả bầu trời cũng đều phải nổ tung, thời gian cũng phải đọng lại.
Quân Thiên Thương chật vật khó tả, hắn tu vi tuy nói đã đạt tới Huyền tiên thượng giai đỉnh phong, nhưng vẫn như cũ không thể làm gì được Thiên Phương có trong tay Đả Thần Tiên.
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ không cam lòng, hắn trước kia bị nữ nhân này đè dưới chân, vì cái gì bây giờ vẫn là như thế, hắn không cam, tuyệt không cam.
- Cực Đạo Hoàng Khí sao? ta cũng có!
Vừa dứt lời, hắn liền đánh ra một đạo pháp kỳ lạ, Tiên khí trong cơ thể xuyên thấu qua hai bàn tay của hắn, bắn ra hai chùm quang mang sáng chói. Âm thanh ông ông giống như những gợn sóng điếc tai, như muốn xé nát cả tinh không chiến trường.
Mà trên tay của hắn lúc này có hai đoạn đoản côn. Không! Chính xác hơn là một thanh trường côn bị gãy làm hai.
Quân Thiên Thương khẽ cắn răng, hai tay nâng đoạn đoản côn lên, ép chúng hợp thành một thể.
Ông! Ông!
Từng tràng âm thanh vang đi khắp tinh không, vạn luồng tiên quang cùng lưu chuyển, một luồng khí thế như không thuộc về thế giới này chợt xuất hiện.
Trường côn rốt cục hợp thành một thể, toát ra từng trận khí tức cổ xưa, từng đạo phù văn huyền ảo uốn lượn quanh thân khiến nó càng thêm thần bí.
Như Ý Bổng.
Cầm trong tay Như Ý Bổng, Quân Thiên Thương niềm tim tăng mạnh, vung lên đối kháng Thiên Phương.
Đương...!
Tiên âm chói tai vang lên, Cực Đạo Hoàng Khí va chạm lẫn nhau, thinh không như tan vỡ, ngàn vạn tiên quang sáng chói bao phủ khắp bầu trời.
Đúng lúc này, bên phía Ma Đạo Tử cũng xuất hiện một luồng sáng khủng bố, lao về phía Thiên Phương mà đánh xuống, tất cả mọi vật chất cản đường đều nổ tung, chiến trường trở thành một mảnh tro tàn bao phủ.
Ma Đạo Tử không ngờ cũng có Cực Đạo Hoàng Khí.
Keng...!
Đương...!
Thiên Phương lấy một địch hai, hiển nhiên rơi vào thế hạ phong.
Hai kiện Cực Đạo Hoàng Khí, không phải là thứ mà nàng có thể chống lại đấy. Liền bị bức lui ngược ra ngoài hơn trăm dặm, đứng sừng sững trên bầu trời, Đả Thần Tiên phát ra quang huy mờ ảo, chắn ở ngang người.
Nàng tuy yếu thế, nhưng vẫn tràn ngập ngạo ý, khuôn mặt lạnh như băng không nói một lời, nhìn về phía hai người Quân Thiên Thương.
- Thiên Phương ngươi hôm nay không thoát được. Ha ha!
Quân Thiên Thương không để Thiên Phương có cơ hội nghỉ ngơi, Như Ý Bổng lại vung lên, trực tiếp đánh tới. Trận chiến hôm nay không đơn giản là chiến đấu, mà còn là sự trả thù của hắn, trả lại tất cả những nỗi ô nhục mà đối phương đã từng gây ra cho hắn.
Tiên quang ngợp trời, đó là một mảnh tinh không mênh mông, là một vùng tinh không do đạo pháp, tiên quang, tiên âm hỗn loạn hóa thành.
Hoàng Thiên thần sắc có chút mờ mịt, mãnh liệt mà ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hắn không biết Thiên Phương hiện tại thế nào, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng.
Thiên địa run rẩy, phong vân cuốn ngược. Càng tại Huyết Sắc Chi Lâm, như có cuồng phong quét qua, huyết sắc sương mù lan tràn ra ngoại vi, bao phủ tất cả đám tân học viên. Khiến tất cả mọi người đều mất đi phương hướng, tạo nên từng trận hỗn loạn.
Hoàng Thiên trong lòng tuy có lo lắng, nhưng cũng không giải quyết được gì. Đang muốn thi triển thân pháp nhanh chóng rời khỏi, bỗng nhiên có cảm giác nguy cơ ập tới, tóc gáy dựng ngược cả lên. Một đạo tử sắc hàn sát phá không lao về phía hắn kèm theo thanh âm:
- Hoàng Thiên, chạy đi đâu?