- Đại Việt Mộng Thuyết, Tiểu Thủ, xuất thân của ngươi không phải từ Đại Việt hay sao, ngươi hiểu bao nhiêu về “Đại Việt”?
Quan sát mọi người thật lâu, khi trông thấy bọn hắn sắp áp đảo được hai đầu yêu thú, Hoàng Thiên mới thu hồi ánh mắt, có chút mê man nhìn về phía Cẩu Thủ.
Một lời chẳng rõ, nhất là còn nhấn mạnh từ “Đại Việt” cuối cùng, nhất thời khiến cho vẻ bỉ ổi trên khuôn mặt đầu chó biến tan, ngầm trở nên trịnh trọng, chẳng lẽ chủ nhân đã nhìn ra được điều gì?
Lại nhìn Hoàng Thiên thật lâu, trông thấy ánh mắt mịt mờ đó, nó không khỏi thở nhẹ ra vài nhịp, sau đó lắc đầu nói:
- Không biết. Bất đồng thời đại, bất đồng nguyên. Ta là quá khứ, bọn hắn là thực tại, mặc dù giống nhau nhưng chưa hẳn đã là một thể. Đại Việt của ta, cũng là Đại Việt của lão Cuồng, là chân thực, không phải mộng ảo. Còn nơi này, cũng không biết phải nói thế nào cho tốt nữa.
Hoàng Thiên nghe vậy thì gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa. Chân thực hay mộng ảo, quá khứ hay tương lai, đối với hắn cũng không có quá nhiều ảnh hưởng. Bởi mục tiêu duy nhất của hắn lúc này chính là vì Thiên Nhãn, hay đúng hơn là thứ mà Thiên Nhãn có thể giúp hắn nhìn ra.
Lại nghĩ một hồi, theo lời Cẩu Thủ, hắn bất giác nhớ về lão nhân năm đó, người mà hắn từng xem là nửa cái sư phụ, dạy hắn rèn tâm, cho hắn luyện kiếm, giúp hắn thức tỉnh sức mạnh của bản thân mình, Xương Cuồng lão quỷ.
Đều xuất thân từ Đại Việt, lại cùng ngụ tại cấm địa Vạn Thú Sơn Lâm, có khi nào sự tồn tại của nơi này có liên quan tới lão. Thậm chí, việc hắn tiến vào Đại Việt này cũng đều vì lão mà ra, hoặc bị người cố ý sắp xếp từ đầu.
Nếu là thật, quả là một âm mưu đáng sợ.
- Chủ nhân, ngươi nhất định phải tiến vào Thiên Nhãn hay sao?
Hoàng Thiên suy nghĩ thế nào, Cẩu Thủ không biết. Nó chỉ thấy hắn suy tư chẳng nói một lời, trong lòng có chút thổn thức, nhẹ nhàng hỏi.
Thiên Nhãn, nó biết, thậm chí mục đích mà Hoàng Thiên tiến vào nó cũng biết, chỉ là nó cảm thấy không đáng chút nào. Có đôi khi nhìn ra sự thật chưa hẳn đã là chuyện tốt, nhất là khi vì để nhìn ra được sự thật đó, ngươi có thể sẽ phải trả giá cực kỳ đắt, đánh cược cả tính mạng của mình.
Chân Không Ngã năm xưa chính là một ví dụ điển hình nhất. Có những lúc, bị lừa dối lại không đáng sợ bằng việc biết mình bị lừa dối mà không thể làm gì khác, tự an ủi bản thân mình trong vô vọng.
- Ngươi đoán xem?
Hoàng Thiên nhìn nó, khẽ cười như không có chuyện gì, nhưng sâu trong tròng mắt là một sự quyết ý điên cuồng. Tựa như dù trời đất này có sập xuống, hắn cũng sẽ không cau mày tiếp tục mục tiêu của mình.
- Hắn sẽ giết ngươi!
Trông thấy quyết tâm của hắn, Cẩu Thủ có chút giật mình bật thốt lên thành tiếng, sau đó mới phát hiện ra bản thân lỡ miệng, liền ngậm mồm không nói nữa.
Nhưng chỉ nhiêu đó, đối với Hoàng Thiên gần như là câu trả lời rõ nhất, để cho hắn nhìn ra được rất nhiều thứ ẩn tàng.
Hơn mười năm trước, hắn vốn chỉ là một đứa trẻ tư chất tầm thường trên con đường tu đạo, không có bất cứ thứ gì trong tay, may mắn gặp được Vô Phong, Xương Cuồng mà thức tỉnh bản thân, trở thành thiên tài tuyệt thế. Cơ duyên này đối với bao người, đã gọi là cực kỳ khủng bố.
Nhưng chưa dừng tại đó, chẳng bao lâu sau, hắn vì muốn phục sinh huynh đệ của mình mà đoạt tới siêu cấp kinh thư Đại Việt Tâm Linh Huyền Bí điển, tại một nơi mà nó vốn chẳng nên tồn tại, còn được một vị cường giả siêu cấp nhận làm đệ tử, truyền thụ cho hắn kiến thức vô thượng về trận pháp, thậm chí không tiếc mình bao bọc hắn tránh khỏi ác ý của bao người. Đây có còn gọi là khí vận?
Mười năm sau, người kia vì hắn mà chết, hắn cũng vì ông mà điên cuồng, không tiếc nguy hiểm tiến vào nơi ông chôn nhau cắt rốn, hòng phục sinh sư phụ mình. Đó cũng là lý do mà tất cả mọi người nhìn thấy được, ít nhất là cho tới khi tiến vào Đại Việt, bọn họ vẫn một mực nghĩ rằng hắn tiến vào nơi này là vì đề cử của tiểu hoà thượng, tìm kiếm mục đích phục sinh Vương Đình.
Có mấy ai biết được, hắn đã có ý định tiến vào Đại Việt từ rất lâu trước đó, trước cả thời điểm Vương Đình chết. Có lẽ, việc phục sinh Vương Đình chỉ là một cú húc thúc đẩy hắn tiến vào sớm hơn mà thôi.
Mà thứ dẫn dắt hắn lớn nhất, không là gì khác ngoài Đại Việt Tâm Linh Huyền Bí điển. Thông tin mà hắn biết về Thiên Nhãn, cũng chính là cuốn điển tịch này mà ra. Hoặc nói trắng ra là từ hơn mười năm về trước, khi mà hắn thức tỉnh huyết mạch của bản thân mình, hắn đã bị người sắp xếp tiến vào Đại Việt.
Mà Cẩu Thủ vừa rồi nói sẽ có người giết hắn, hiển nhiên không thể là nhóm người có ý đưa hắn vào, mà là người khác. Một người không muốn hắn tiến vào, hoặc đúng hơn là không muốn hắn làm xáo trộn đi trật tự của nơi này.
Là ai? Trong lòng hắn đã tự có câu trả lời cho riêng mình. Vì tại thời điểm nhóm bọn hắn trôi trên Minh Hồ để tiến vào Đại Việt, hắn đã cảm nhận được một đạo khí tức quen thuộc phát ra từ trong hư vô, tràn đầy sát ý. Thật khó để nghĩ, đối phương sẽ xuống tay với hắn thật sao?
Không có ai trả lời hắn cả, chỉ có không gian hư ảo nhẹ trôi, một người một khỉ im lặng trong suy tư, không nói một lời.
Cảm giác làm con cờ, bị người sắp xếp, có bao giờ là dễ chịu. Số mệnh cứ như vậy trêu ngươi, còn yếu, thì còn không do mình nắm giữ.
Bàn tay hắn mở ra, giữa tâm thức như có như không nhẹ bay một chiếc lá, thứ mà năm nào hắn tự mình nắm bắt, cho rằng đó là số mệnh, cho rằng không đưa ra lựa chọn liền có thể vượt qua được, hoá ra, không lựa chọn, cũng chính là một sự lựa chọn.
Nước cờ đầu tiên, hắn thua từ rất sớm.
Nhưng rất nhanh, trên môi hắn nhẹ nở một nụ cười, bàn tay vươn tới khẽ siết vào chiếc lá, nước cờ thứ hai cũng nên được đánh xuống rồi.
…
Bên ngoài Bạch Hạc.
Rừng hoang vạn tuổi, giờ phút này tan tác như vừa mới chịu cuồng phong oanh tạc. Máu tươi thấm đẫm ngấm ra từ rìa Dạ Sát trận, tinh huyết sinh động huỷ diệt không ít sinh vật bên ngoài, đại thụ nổ tán.
- Bạo!
Hàn Lâm giờ này toàn thân đầy quỷ huyết, khí tức càng là tiêu tán không thụ nổi, gần như ngưng tụ được quỷ hình đều là cực hạn. Hắn nhìn về phía lợn yêu tràn đầy sát ý, khoé miệng hô lên một tiếng, cấp tốc bạo nổ Thánh Hoả Tiên Ma, sau đó lui mình ẩn sâu vào trong Lệ Quỷ Mê Ảnh vực.
Mà ngay ở thời điểm chữ bạo vừa ra, nơi xa xôi giữa đại trận, một tiếng răng rắng đanh tai vang lên, kèm theo một đạo ánh lửa đốt cháy hư không truyền tới, kinh thiên vô cùng.
- Gaooo
Toàn bộ hoả vực nổ nát, bạo ra hư không vặn xoắn. Lợn yêu ở giữa trung tâm hứng chịu đến tám phần, hai chân trước gãy nát, đau đớn đến mức rên lên một tiếng thê lương, văng ngược ra bên rìa trận pháp.
Kiếm Ma cực kỳ chuẩn xác xuất hiện đằng sau nó, mang theo một người đẫm máu băng qua một kiếm, toát ra phong thái tất sát cắt ngang đầu nó.
Máu tươi phun ra như lũ cuốn, xối ngập phân nửa vùng cửu u. Lợn yêu mặc dù bị chặt đầu nhưng vẫn chưa chết, Nguyên Thần rên rỉ thoát ra ngoài, cấp tốc cô đọng thành thực thể, há miệng cắn lấy nửa người của Kiếm Ma, nghiến nát, sau đó rống lên điên cuồng:
- Cùng chết với ta đi… bạo…
Dứt tiếng, toàn bộ nguyên thần của nó bỗng nhiên trướng lên vì hội tụ năng lượng quá tải, sau đó nứt ra, nổ lớn. Một âm thanh không thể nào tả nổi rung động phát ra, kèm theo ánh sáng rực rỡ xé tan cả vùng âm u của đại trận, đem toàn bộ mọi thứ trong phạm vi của nó càn quét thành bột phấn.
- Không… Vũ.
Âm thanh thê lương vội vã phát ra từ chút bóng tối sót lại, toàn bộ đại trận phút giây như trùng xuống, Lệ Quỷ Mê Ảnh vực vỡ nát.
Tử Thanh lúc này gần như buông bỏ tất cả chiến đấu, liều mình bay về trung tâm vụ nổ. Nhưng chỉ có thể bắt lấy được tinh diện cùng với một nửa bàn tay của Kiếm Ma còn sót. Máu tươi thấm đẫm bàn tay, cùng với chút nội tạng vỡ dính nhớp vào tinh diện, khiến cho cả thân nàng đều run rẩy mà khóc.
- Tử Thanh, trở về.
Đằng xa, vị trí của Hàn Lâm bị lộ ra vì Lệ Quỷ Mê Ảnh vực tan rã. Trông thấy bạch miêu giờ phút đó đã thoát ra khốn vực, ma trảo điên cuồng vồ len đầu nàng, không khỏi gấp gáp quát, đồng thời di thân mình tới.
- Vút… vút… phanh… Oành!
Nhưng chỉ nghe oanh một tiếng kinh thiên động địa, không gian không biết tự đâu vụt qua hơn mười đạo ánh sáng, nương theo bầu trời mà tới, bất ngờ chém vào trên thân Hàn Lâm, khiến cho quỷ hình suýt nữa nổ tung thành bụi khí.
- Ha ha, anh đẹp trai, đi đâu mà vội vàng?
Một tiếng cuồng cười cực kỳ ngả ngớn thuận thế vang lên, phát ra từ một chiến đội khác đằng sau chiến trường. Sáu người bốn nam hai nữ, vừa nãy ra tay là một cô gái trong đoàn, xinh đẹp động lòng người.
Mà lời nàng còn đang nói, trường thương trong tay lại một lần nữa vung ra, ánh thương nhấp sáng đan dệt tử khí, vút về phía xa nổ tung cuồng bạo, khiến cho Cố Anh đang trên đường cứu trợ Tử Thanh cũng phải ôm máu lui về.
- Không cần cứu, vì các ngươi cũng sắp đi cùng ả rồi.
Ngăn cản Cố Anh thành công, nàng tựa hồ như chẳng có chuyện gì to tát, khinh thường nói.
- Ngươi muốn chết.
Hàn Lâm lần nữa ngưng lại trạng thái quỷ hồn, trông thấy Tử Thanh đã bị bạch miêu đánh chết thì khoé mắt đều căng ra, rống lớn.
Thánh hoả lĩnh vực miễn cưỡng được triệu hồi, tuy rằng rách nát nhưng vẫn như cũ là siêu cường lĩnh vực. Lợi dụng lúc chiến đội kia còn đang xem thường mình, hắn chớp mắt đem lĩnh vực bạo nát lần hai, toàn thân bốc cháy cầm theo búa lớn mà qua, hư không ầm ầm bạo nổ.
- Cẩu vật giãy chết.
Hại chết Tử Thanh, cô gái có chút vui sướng cười ha hả, trông thấy Hàn Lâm còn dám hướng mình ra tay thì không khỏi nhẹ rên, trường thương trong tay lần nữa xuất hiện giữa trời.
ầm ầm
Sau một khắc, tiếng nổ ngập trời bành trướng ra khắp phía. Cô gái vừa nãy còn dương dương tự đắc, lúc này bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết. Bị Hàn Lâm điên cuồng đánh nát nửa thân người, một nửa trên đều bị lửa thiêu cháy khét, đáng sợ vô cùng.
- Đinh Tuyết, súc sinh muốn chết.
Biến cố bất ngờ khiến cho không ít người giật mình kinh hãi. Một tên thanh niên áo trắng ở gần nhất trông thấy Đinh Tuyết bị Hàn Lâm đánh chết thì bạo tẩu, trong tay vung ra huyết xích, chớp mắt triển khai cường kích, kém theo tiếng nổ ầm ầm rung động khắp trời.
Trên mặt đất, hoa lửa tung bay, cuồn cuộn lên từng hồi sóng đất. Hàn Lâm toàn lực đập chết cô gái, liền như nỏ mạnh hết đà, bị huyết xích đánh nổ tung thân xác, không thể không nương theo sóng bụi mà đi, trên đường cuốn lấy tinh diện của Kiếm Ma và Tử Thanh ném về phía Cố Anh và tiểu hoà thượng, sau đó thê thảm kêu lên:
- Chạy!
Lời hắn còn chưa xong, lại một lần nữa bị huyết xích đánh cho nổ tung, Cố Tinh Cực Đạo thạch lộ ra bên ngoài ánh sáng, bị tinh diện thu hồi mất, sau đó rơi vào tay tiểu hoà thượng.