Tại một động phủ phía sau hậu sơn, nhìn qua thì không có gì đặc biệt, rêu mọc xanh um, dây leo phủ kín. Nhưng bên trong lại cực kỳ xa hoa, cung vàng điện ngọc, trân bảo khảm đầy. Hơn nữa còn có trận pháp bảo hộ, thi thoảng lại ánh lên quang mang kim sắc.
Một trung niên nam tử mặc lam y, khoảng chừng ba mươi, diện mạo tuy trẻ nhưng mắt chứa đủ thương tang, sâu thẳm. Toàn thân hắn như một cây tiêu thương vươn mình thẳng tắp, vững chãi như bàn thạch. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một bức thạch điêu trên tường.
Lúc này, bỗng nhiên có một bóng người bước vào, nhìn trung niên nam tử cung kính nói:
- Viện trưởng, người đã đưa đến đại điện.
Nam tử trung niên thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn người mới tới, nhàn nhạt nói:
- Ừ! Ngô Trung, làm tốt lắm, tìm người chữa trị cho bọn hắn, sau đó bảo Tư Thần xin lỗi bọn Hoàng Thiên a.
Nét mặt của người kia thoáng ngạc nhiên, thắc mắc hỏi:
- Xin lỗi sao! Viện trưởng, lai lịch của Tư Thần người cũng biết…
Nam tử trung niên mặt đanh lại, hừ lạnh nói:
- Hừ! Ngươi nói cho hắn biết, hắn không muốn chết thì mau mau xin lỗi, nếu không cha hắn cũng không bảo vệ được hắn.
Ngô Trung kinh hãi, rốt cục lai lịch của mấy tên tiểu tử kia là gì mà Viện trưởng khẳng định như thế, thậm chí hắn có thể nhận thấy ngay cả Viện trưởng cũng có phần e ngại.
Viện trưởng nhìn vẻ mặt của Ngô Trung, khẽ thở dài giải thích:
- Ngươi có để ý thấy cây bổng của tên Trác Mộc đó có gì đặc biệt không?
Ngô Trung càng thêm mơ hồ, Viện trưởng im lặng một hồi, sau đó nói ra bốn từ:
- Là Đả Thần Bổng.
- Cái gì?... Đả Thần Bổng… vậy tên Trác Mộc đó là…
Ngô Trung triệt để kinh sợ, lắp bắp nói. Viện trưởng ánh mắt sâu thẳm, khẽ gật đầu:
- Đích thị là Đả Thần Bổng, tiểu tử Trác Mộc đó là tôn tử của Lâm Thanh Phong tiền bối, tên thật của hắn là Lâm Anh Vũ.
Ngô Trung mất hơn nửa ngày mới ổn định lại được tinh thần, thầm kêu may mắn vì chưa làm gì gây tổn hại đến Trác Mộc. Lâm Thanh Phong là ai chứ, là một trong bảy chí cường giả trên Nguyên giới đó. Lão chỉ cần búng một ngón tay cũng đủ giết hắn rồi.
- Vậy còn tên Hoàng Thiên thì xử lý như thế nào?
Viện trưởng nghe tới cái tên Hoàng Thiên thì mí mắt khẽ giật giật vài cái, nói:
- Cũng thả hắn đi, hơn nữa, nói tiểu Vân nhà ngươi mau xin lỗi hắn đi.
Ngô Trung nghe vậy thì nheo mắt, có chút bất mãn. Hoàng Thiên khi nãy đã đánh Bạch Tư Thần gần như tàn phế, hơn nữa con trai hắn cũng suýt nữa bị thương, vậy mà bây giờ Viện trưởng lại bắt con trai hắn phải xin lỗi, thực quá khó để chấp nhận.
- Viện trưởng, Hoàng Thiên chính là kẻ đả thương Bạch Tư Thần, sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế?
- Ngươi có biết tại sao vừa nãy ta nhận ra lai lịch của Trác Mộc mà vẫn để cho hắn bị đánh không?
Ngô Trung im lặng không nói, hắn quả thực cũng đang thắc mắc như thế.
- Là vì có người ngăn không cho ta can thiệp vào trận đấu của lũ nhóc.
Ngô Trung trong lòng dâng lên kinh đào hãi lãng, so với khi biết được Trác Mộc là cháu của Lâm Thanh Phong còn kinh ngạc hơn gấp bội. Tu vi Viện trưởng như thế nào hắn là người rõ nhất, gần như đã đi đến đỉnh cao, vô hạn tiếp cận chí cường giả, có thể nói dưới bảy đại chí cường giả, lão tuyệt đối nằm trong top mười người mạnh nhất, thế nhưng vẫn bị người ta ngăn cản.
- Việc này ngươi không nên biết quá nhiều, chỉ cần biết nếu ngươi khiến tên nhóc Hoàng Thiên có mệnh hệ gì thì cả Nguyên giới cũng không có ai cứu nổi ngươi đâu.
Ngô Trung trầm mặc một hồi, cố gắng trấn áp nỗi sợ trong lòng, cuối cùng mở miệng nói:
- Ta hiểu rồi, vậy ta đi đây.
Viện trưởng im lặng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
oOo
Bên trong đại điện, Hoàng Thiên bình tĩnh quan sát xung quanh. Trác Mộc bên cạnh đã phục hồi được đôi chút, miễn cưỡng đi lại được. Hàn Lâm tuy vết thương đã được xử lý nhưng vẫn như cũ hôn mê.
Phía bên kia, tên thanh niên đứng đó như đang đợi điều gì, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn Hoàng Thiên mà nở nụ cười độc ác. Bên cạnh hắn, đám người Bạch Tư Thần đều đã tỉnh lại, nhìn chằm chằm bọn Hoàng Thiên, ánh mắt tràn đầy sát ý không hề che giấu.
Ngay lúc này, một nam tử trung niên bước vào đại điện, đích thị là người đã đưa bọn hắn tới đây.
Tiếu ý trên khuôn mặt của tên thanh niên càng đậm, hắn biết rõ lai lịch của Bạch Tư Thần. Bọn Hoàng Thiên dám đánh hắn thành ra như thế, ắt sẽ phải chịu những hình phạt tàn khốc nhất. Thế nhưng người trung niên nam tử đột nhiên nói:
- Chuyện lần này cả hai bên cùng có lỗi, nhưng nhóm Bạch Tư Thần có lỗi trước, các ngươi mau xin lỗi Trác Mộc cùng Hoàng Thiên đi.
Tên thanh niên không dám tin vào tai mình, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn nam tử trung niên, vội mở miệng:
- Cha! Hoàng Thiên dám xem thường quy tắc, đánh bị thương đám người Tư Thần, sao lại bắt Tư Thần xin lỗi?
- Hừ! Không phải đám các ngươi đả thương Trác Mộc cùng Hàn Lâm trước sao?
Nghe phụ thân từ đầu tới cuối đều thiên về phía Hoàng Thiên, tên thanh niên có chút bất mãn:
- Bọn hắn dù sao cũng chỉ là học viên lớp hạ đẳng. Cha đừng quên Bạch Tư Thần là ai.
Bốp!
Nam tử trung niên bốc lên nộ hỏa, vung tay tát một cái vào mặt con trai, quát lớn:
- Câm miệng, ta nói xin lỗi thì mau xin lỗi đi.
- Hừ! bảo ta xin lỗi hắn, đừng hòng!
Tên thanh niên nói lớn, liền quay đầu bỏ đi. Đám người Bạch Tư Thần cũng đi theo, riêng Bạch Tư Thần còn liếc về phía Hoàng Thiên, gằn giọng nói:
- Chuyện này còn chưa xong đâu.
Hoàng Thiên im lặng không nói, Trác Mộc cười cười:
- Phải! Chuyện này chưa xong đâu.
Cáo từ nam tử trung niên, mấy người Hoàng Thiên trở về ký túc xá. Mọi thứ lại trở về bình thường, Hoàng Thiên ngày thì lên lớp nghe giảng, tối về hoặc luyện kiếm, hoặc lĩnh ngộ bên trong Vũ trụ hỗn độn, cũng có khi đi dạo cùng Thiên Phương.
oOo
Bên trong Vũ trụ hỗn độn, Hoàng Thiên đang hì hục làm cái gì đó, đầu tóc rối tung, quần áo trên người đều rách nát tả tơi đến thê thảm.
Bùm!
Tờ giấy trong tay Hoàng Thiên bất chợt nổ tung, khiến hắn văng đi như tên bắn trong không gian, khó khăn lắm mới ổn định lại thân hình, nhăn nhó nhìn mấy tờ giấy còn lại trong tay, hắn chửi thầm:
- Mẹ nó! Lại thất bại nữa rồi.
Hóa ra hắn đang thực hành chế tác Phong Nguyên phù. Đây là một loại linh phù rất đơn giản, ngươi chỉ cần vẽ ra phù văn, sau đó truyền Nguyên lực vào trong, nếu như Nguyên lực không phá tan vật dẫn là đã coi như thành công rồi.
Thế nhưng nói ra thì dễ, khi làm mới thấy khó khăn như thế nào. Nguyên lực vốn là thứ không ổn định, đầy tính bạo loạn, vật dẫn lại thường là giấy vàng, rất dễ bị phá hủy. Do đó, khi vẽ phù văn cần phải cực kỳ chính xác, không được phép có chút sai sót nào.
Phong Nguyên phù xét về công dụng gần như không có, tuy nhiên, để có thể chế tạo được nó, ngươi phải thành thạo tất cả các bút pháp cơ bản về chế tác linh phù.
Chính vì điều này nên Phong Nguyên phù trở thành loại linh phù phổ biến được dùng trong lĩnh vực giảng dạy chế tác linh phù. Điều này giống như một đứa trẻ chưa biết chữ, nếu muốn đọc sách hay viết sách thì đầu tiên nó phải học chữ trước, chỉ khi biết đọc biết viết, nó mới có thể làm những việc khác.
Chế tác Linh phù quan trọng nhất là sự chính xác, chỉ khi ngươi vẽ ra phù văn một cách hoàn hảo thì mới được coi là thành công. Mà để có thể chính xác, không còn cách nào khác ngoài việc tập luyện.
- Lần thứ sáu lăm rồi, sao lại khó như vậy chứ?
Hoàng Thiên khuôn mặt nhăn nhó, cắn răng lấy ra tờ giấy vàng khác, lại tiếp tục vẽ.
Một tờ… hai tờ… năm tờ… mười tờ...
Liên tục thất bại, Hoàng Thiên vẫn không bỏ cuộc mà càng quyết tâm hơn. Cứ mỗi lần thất bại, hắn lại dừng lại vài phút, phân tích kỹ càng, muốn xem rốt cục là sai chỗ nào. Thời gian không ngừng trôi qua, phù văn hắn vẽ ra ngày càng trở nên chính xác và hoản hảo hơn, nhưng thủy chung vẫn chưa một lần thành công.
Mãi cho tới lần thứ tám mươi hai, linh phù trong tay hắn sau khi được truyền nguyên lực vào thì khẽ ánh lên sắc hồng sau đó vụt tắt, linh phù hoàn hảo không tổn hao gì.
- Ha ha! Rốt cục cũng thành công.
Sung sướng thở mạnh ra một hơi, Hoàng Thiên nằm vật ra, lơ lửng trong không gian.
Chế tác phù lục này quả thực rất mệt, nếu không phải hắn có tinh thần lực cực độ biến thái, cùng với Nguyên lực gần như vô hạn thì có lẽ vẽ ra được hai ba chục lần đã kiệt sức rồi. Dù là thế nhưng hắn vẫn cảm thấy quá sức, cơ thể cảm thấy hư thoát, tinh thần lực cũng gần như kiệt quệ.
Đột nhiên trong đầu hắn như lóe lên gì đó, vội vàng mở mắt ra, hắn lẩm bẩm:
- Khoan đã, chỗ đó… dường như Nguyên lực còn có thể lưu chuyển qua đường khác thì phải.
Vội vàng lấy ra một tờ giấy vàng trải ra trên hư không, chu sa bút trong tay vung lên một cách thuần thục, từng nét phù văn đỏ thẫm hiện rõ trên giấy vàng.
Mới nhìn qua, phù văn không có gì khác so với trước, nhưng nếu quan sát thật kỹ, dễ dàng nhận thấy trung tâm của phù văn có một nét rất lạ, tựa như trở thành cầu nối, khiến cho phù văn trở nên cân đối đến đáng sợ.
Hoàng Thiên mỉm cười, thử truyền Nguyên lực vào trong phù.
Uỳnh!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, Hoàng Thiên bắn đi như lưu tinh, hai bàn tay cơ hồ máu thịt bầy nhầy, quần áo trên cơ thể hoàn toàn tan nát, thất khiếu đều bị chấn cho rỉ máu, cực kỳ thể thảm.
Long châu trong cơ thể ngay lập tức xoay tròn, một cỗ lực lượng kỳ lạ lan tràn khắp cơ thể, chữa trị vết thương cho hắn, tốc độ hồi phục nhanh đến biến thái, cơ hồ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Thế nhưng cũng phải mất hơn nửa canh giờ, hắn mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.
Nhớ lại uy lực vừa rồi, hắn không khỏi kinh sợ. Khi nãy hắn mới chỉ truyền một phần Nguyên lực vào đã mạnh mẽ như thế, nếu như truyền toàn bộ vào thì sẽ kinh người đến mức nào đây.
Nhớ lại phù văn khi nãy, hắn lại tập trung suy diễn, mỗi lần nghĩ ra gì đó, hắn liền chỉ ngón trỏ vẽ lên không trung. Thời gian trôi qua, không biết hắn đã thử bao nhiêu lần, rốt cục trên môi cũng nở một nụ cười.
Trong tay hắn liền xuất hiện tờ giấy thứ tám mươi tư, chu xa bút uyển chuyển lưu loát, từng đường phù văn ẩn hiện mập mờ. Đường nét của phù văn giống hệt với lần thứ tám mươi ba, chỉ khác là hai bên lúc này có thêm hai dấu chấm rất nhỏ, khiến cho người ta có cảm giác thật hoàn mỹ.
Dồn Nguyên lực lên hai tay, hắn cẩn thận truyền vào, hai dấu chấm đột nhiên đều xoay tròn chuyển động lên, một cỗ hấp lực mạnh mẽ xuất hiện, Phong Nguyên phù như một cái động không đáy điên cuồng cắn nuốt Nguyên lực của hắn.
Phù văn trên giấy đều sáng rực lên, mơ hồ nhìn thấy hỏa diễm ngũ sắc.
Quá trình diễn ra hơn một phút, sau đó mới dừng lại, ánh sáng trên Phong Nguyên phù cũng mờ dần rồi vụt tắt. Hoàng Thiên cầm phù trong tay, bề ngoài không có gì khác biệt, thế nhưng hắn rất rõ ràng, một khi kích phát tấm phù này, tu sỹ dưới Nguyên đan không chết cũng tàn phế.
- Lại có thêm một lá bài bảo mệnh a! Dù là Nguyên đan tu sỹ, đấu không lại thì ta nổ chết ngươi.
Nở một nụ cười thỏa mãn, hắn ý niệm khẽ động, liền ly khai khỏi không gian Vũ Trụ Hỗn Độn.