Khải giáp màu đen, đầu đội mũ sắt. Một bộ giáp phục rất tầm thường, nhưng ở vào hoàn cảnh đặc biệt này lại khiến cho Cẩu Thủ trở nên cực kỳ chói mắt.
Chói mắt, không phải vì ánh sáng, mà là vì uy thế siêu phàm của nó, là hào quang của sức mạnh siêu cường, một sức mạnh có thể áp chế bất cứ tồn tại nào đối đầu với nó.
- Xung Thiên Chiến Giáp?
Thời khắc ngay sau, cả ba tên Truyền Thuyết cường giả sắc mặt tái đi, không nhịn được mà kêu to một tiếng.
Xung Thiên, hai chữ có lẽ đối với người ngoài không có quá nhiều ấn tượng, nhưng đối với Đại Việt lại có tầm ảnh hưởng to lớn đến không thể nào tưởng tượng nổi.
- Tam tải tiềm long thế vị tri,
Nhất triêu phấn khởi đại thi vi.
Kim tiên phá lỗ thiên thanh chấn,
Thiết mã đằng không cổ tích kỳ[1].
Một đời Thiên Vương, một đời thần thoại bất hủ. Cẩu Thủ mấy khi trở nên nghiêm túc cực kỳ, âm thanh đại chấn.
Nó nhìn thoáng qua chiến giáp trên thân, như nhớ về một thời ký ức đã xa, một thời đại của thần thoại đại chiến, của tháng năm anh hùng nở rộ.
- Việt điện kiền khôn lưu vĩ tích,
Ân giao thảo mộc thức dư uy.
Chi kim từ vũ tùng phong động,
Do tưởng đương niên đắc thắng quy.
Gió thổi lông tóc tung bay, Phong Thiên Lạc Địa điên cuồng khiêu vũ.
- Vốn còn không muốn dùng nó quá sớm, nhưng các ngươi đã không biết điều, vậy cũng đừng trách bản tiên hầu ra tay quá ác.
Cẩu Thủ như hoá thân thành một vị chiến thần, phá thế mà qua. Âm thanh của nó khiêu động có quy luật, âm vang trùng điệp bốn góc trời.
Đang khi nói chuyện, thân hình nó đã phiêu dật tiêu thất. Tới khi xuất hiện trở về, đã đứng ở trước mặt con thuồng luồng. Một nụ cười lạnh nhạt, chiến kích phá ra ngân hà, oanh oanh khủng bố.
Cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức một tồn tại Truyền Thuyết như thuồng luồng, nắm trong tay Cực Đạo Hoàng Khí cũng chẳng thể là đối thủ, bị một kích này đánh cho máu tươi bật dài.
- Súc sinh… Chớ có ngông cuồng.
Nhưng, nó mạnh, không đồng nghĩa với việc ba vị Thuyền Thuyết này sẽ yếu. Bọn hắn ở Đại Việt coi như không phải cường giả đỉnh tiêm, nhưng cũng là đại nhân vật có số, há lại có thể bị một con khỉ áp chế thế này.
Chỉ thấy trên đường lui bước, thuồng luồng thuỷ quái không chút chậm trễ tế ra Linh Quang Thần Cơ nỏ, một kéo, một buông, tuôn ra một tiễn phản kích.
Bản thân là Cực Đạo Hoàng Khí, uy lực tuyệt nhiên kinh thiên động địa. Dù là Cẩu Thủ có Xung Thiên Chiến Giáp hộ thân cũng không dám cứng đầu ngạnh kháng, một bên lui bước, một bên đả ra Phong Thiên Lạc Địa kích, phá giải tiễn thần.
- Xung Thiên Chiến Giáp bao nhiêu năm vẫn bị lưu giữ ở Việt Điện, không người có thể lấy. Chiến giáp này của ngươi hẳn chỉ là bản phỏng chế chứ?
Phút giây kinh ngạc qua đi, ba tên cường giả Truyền Thuyết rốt cục lấy lại được bình tĩnh trong lòng. Lão Đà càng có kiến thức hơn người, chẳng mấy chốc đã có thể suy đoán ra lai lịch của chiến giáp của đối phương.
- Ha ha… Thông minh. Nhưng phỏng chế thì lại thế nào, đồ vật trong tay bản hầu là quá đủ để đánh với các ngươi rồi.
Cực kỳ kiêu căng và ngạo mạn, Cẩu Thủ sau khi đón đỡ một tiễn của thuồng luồng vẫn lành lặn không chút tổn hao nào. Khi nghe lão Đà suy đoán về lai lịch chiến giáp thì chợt cười lớn, bộ dáng không chút nào để ý.
- Vậy còn phải xem xem, ngươi có thể phát huy mấy phần sức mạnh của nó.
Lần nữa bị Cẩu Thủ xem thường, ba tên cường giả Truyền Thuyết làm sao không giận cho được. Chỉ là giận thì giận, sắc mặt bọn hắn cũng trở nên nghiêm túc cực kỳ. Hiển nhiên, chiến lực của Cẩu Thủ đang bày ra hoàn toàn có thể uy hiếp đến tính mạng của từng người bọn hắn.
- Tên nhóc xem cho kỹ, Phong Thiên Lạc Địa không đơn giản như ngươi từng tưởng tượng.
Một cái âm thanh dạy dỗ truyền ra, khiến không ít người biến hoá. Nhưng rung động lớn nhất có lẽ vẫn là Cố Sở, bởi vì tên nhóc trong lời nói ấy chính là chỉ lão.
Một con khỉ miệng còn hôi sữa, gọi một vị Chí cường giả là tên nhóc, còn buông lời chỉ dạy, quả thực nực cười quá đỗi.
Nhưng chẳng có ai cười, bởi vì Cẩu Thủ đã ra tay rồi. Chỉ thấy nó hơi ngẩng cao đầu, giương lên chiến kích. Giáp sắt trên thân lấp lánh hào quang, tuôn ra từng sợi hào quang hư ảo, đan vào nhau tạo thành một cái bóng người to lớn.
Thân cao mười trượng, giáp mũ chỉnh tề, trong tay nắm kích, khí tức của hắn không mãnh liệt, nhưng thần thánh không thể nào tả nổi, cao cao không thể nào với tới.
Đó, là uy thế mà chỉ có Thiên Vương trong thần thoại mới có.
Hư ảnh Thiên Vương xuất thế, doạ cho lão Đà cùng Thuồng Luồng sợ vãi cả linh hồn, công kích đang chuẩn bị đánh về phía Cẩu Thủ cũng phải ngưng lại, có chút thoái ý trong lòng.
Dù như thế nào, bọn hắn cũng không nghĩ tới con khỉ mặt chó này có thể triệu hồi ra hư ảnh của Thiên Vương. Đó là một tồn tại mà dù là hư ảnh, bọn hắn cũng không dám có lòng đắc tội.
- Đầu trọc, hôm nay bản hầu mời ngươi ăn đầu tôm chiên nước mắm.
Cẩu Thủ đang trong giao chiến, nhưng vẫn không quên hướng tiểu hoà thượng buông lời cợt nhả.
- Ta mới không ăn cứt.
Bên dưới, tiểu hoà thượng nghe vậy thì rất là bất mãn, rướn cổ hô to.
- Cứt? Cứt cái tiên sư tổ bà nhà các ngươi, ta giết chết đám súc sinh các ngươi.
Một lời, chẳng khác nào mồi lửa châm ngòi. Tôm tinh như điên như dại chửi điên chửi loạn, bỏ qua cả việc đại chiến với Cao Vô Cầu, cắm đầu cắm cổ đánh về phía hai tên vô sỉ này.
- Ha ha… Con sâu cái kiến. Đưa đầu cứt ra đây.
Cẩu Thủ cười to, nắm lấy Phong Thiên Lạc Địa mà phóng tới. Hư ảnh khổng lồ chớp mắt cũng động theo, mang theo uy thế bàng bạc to lớn, doạ cho tất cả mọi người hãi nhiên thất sắc.
- Để ta cho ngươi biết, thế nào là Phong… Thiên… Lạc… Địa.
Thiên có ba mươi ba tầng trời ta phong, địa có mười tám tầng đất ta phách - Phong Thiên Lạc Địa.
Một chiêu kích này được người sáng tạo ra, mục đích chính là để chống lại càn khôn tạo hóa, phong thiên kích địa.
Năm đó Cố Sở lần đầu tiên thi triển ra một chiêu này, đã có thể dùng tu vi Vấn Đỉnh điên phong đối đầu với Bạch Chấn Long Quy Nguyên bước thứ nhất, đủ để thấy uy lực của nó mạnh mẽ đến mức nào.
Nay Cẩu Thủ thân có Xung Thiên Chiến Giáp bảo vệ, sức mạnh tiềm tàng to lớn không thể nào tưởng tượng, thi triển ra thì còn mạnh mẽ đến mức nào? Có lẽ, đánh bại Truyền Thuyết cường giả không phải là chuyện khó.
Quả nhiên, khi âm thanh nó vừa ra, Phong Thiên Lạc Địa kích liền biến. Phù văn phiêu miểu, kích ý sôi trào, tựa như một đầu hung thú hồng hoang trên đà thức giấc.
Chiến giáp tuôn trào sức mạnh ngày càng mạnh mẽ, qua chiến kích mà thể hiện ra uy năng của mình. Dưới đường kích đi, mảng trời xé rách, sóng năng lượng mãnh liệt lan tràn.
Phong Thiên, đem bầu trời trấn áp. Toàn bộ không trung lập loè phù văn hùng vỹ, thần quang hoá lao tù đem thinh không đông cứng. Vẫn là gầm trời đó, nhưng lòng người mơ hồ ẩn hiện cảm giác thiên kia thấp xuống, tựa như bị sức mạnh tột cùng đạp xuống.
Phía bên kia, lão Đà và thuồng luồng càng là há hốc mồm, nhịn không được mà trở nên run rẩy. Tại sao lại như vậy, tại sao một chiêu kích lại có thể buông ra uy năng khổng lồ đến thế. Chẳng lẽ…
Nghi vấn, chỉ mãi là nghi vấn. Bọn hắn rốt cục cũng không thể nào trơ mắt nhìn được nữa, đồng thuận ra tay đánh về phía thân hình Cẩu Thủ. Bọn hắn biết, nếu còn không ra tay ngăn cản Lạc Địa, chỉ sợ tôm tinh chẳng còn mạng sống.
Chỉ thấy lão Đà giơ tay, gậy gỗ xuất thế. Một cú vung ngược lên trời, đem không gian dọc đường đểu đánh nổ tan thành tro bụi.
Thuồng luồng càng không kém cạnh, bắt đầu toàn lực phát huy ra sức mạnh của Linh Quang Thần Cơ, thần tiễn xé trời.
- Vút… Phanh… Phanh…
Âm thanh như là tận thế, khiến cả bầu trời đều có cảm giác vỡ tan, trùng xuống. Cẩu Thủ sau một cú Lạc Địa va chạm với cả ba tên Truyền Thuyết thì hơi yếu thế, bị đánh lui về nửa dặm về sau.
Chỉ là, nó không những không kinh sợ, mà còn nhạt cười.
- Cảm giác ấy… bao lâu rồi mới lại trở về. Các ngươi, rất tốt.
Một tiếng cười nhè nhẹ, nhưng cũng khiến cho nội tâm của cả ba đại cao thủ run lên. Cứ như, đối diện với bọn hắn không phải là một con khỉ, mà là một vị thần thoại bất tử, một vị chiến thần từng quân lâm thiên hạ vậy.
- Bất kể ngươi là ai, cường đại đến mức nào. Dám có ý đồ bất chính xông vào Đại Việt, đều đừng hòng sống sót.
Ba vị cường giả bị Cẩu Thủ áp chế, nhưng lại chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại càng tỏ ra đoàn kết. Bọn hắn biết Cẩu Thủ mạnh, nhưng càng biết được nếu nó xâm nhập vào Đại Việt sẽ gây ra biến cố to lớn đến mức nào.
- Hừ… vậy phải xem xem các ngươi có thể phát huy mấy phần sức mạnh của cha ông mình.
Cẩu Thủ hừ lạnh nói ra, lần nữa mang theo trường kích đối chiến. Dọc đường nó đi, cương phong gào thét, sông núi rung chuyển, uy thế không thể nào tưởng tượng.
Cả ba vị cường giả càng thêm giận, hoá thành ba luồng kim quang chói mắt, phân biệt ba phương hướng đánh về phía kẻ thù.
Bắt đầu lâm vào ác chiến, không gian chung quanh trực tiếp nổ nát, sóng loạn lưu điên cuồng.
Cẩu Thủ bị người quần chiến, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh cực kỳ. Thậm chí dưới rất nhiều công kích cường đại của đối thủ, nó chỉ vung ra một tay ra liền có thể phá giải.
Cảnh tượng như thế này cực kỳ chấn động lòng người, quả thực không khác gì diệt thế đại chiến.
Cẩu Thủ mới đầu còn hơi bị yếu thế, nhưng sau đó dường như đã thích ứng với sức mạnh cường đại này, khống chế Phong Thiên Lạc Địa kích càng thêm thuần thục.
Chỉ thấy nó một cước đá bay thuồng luồng, sau đó thuận thế kích thương lão Đà, khiến cho hai vị cường giả đều bay đi ra ngoài ngàn dặm.
- Năm đó bản hầu cùng chủ nhân tung hoành thiên hạ, trên chiến Thương Sinh, dưới diệt hắc ám, tiên tổ của các ngươi còn chưa sinh ra tại thế đâu. Vậy mà hôm nay một đám nhóc con lại dám đối bản hầu bất kính, quả là muốn chết.
[1] Tam tải tiềm long thế vị tri,
Nhất triêu phấn khởi đại thi vi.
Kim tiên phá lỗ thiên thanh chấn,
Thiết mã đằng không cổ tích kỳ.
Việt điện kiền khôn lưu vĩ tích,
Ân giao thảo mộc thức dư uy.
Chi kim từ vũ tùng phong động,
Do tưởng đương niên đắc thắng quy.
Dịch:
Rồng nấp ba năm ai biết chi
Vùng lên một sớm tỏ thiên uy.
Roi vàng phá giặc, trời rung động,
Ngựa sắt đè mây, chuyện cổ kỳ.
Đất Việt non sông, thành tích kể,
Cõi Ân cây cỏ diệu công nghe,
Thông reo, gió thổi nơi đền miếu,
Tưởng thấy Thiên Vương đại thắng về.
Sáng tác Cao Bá Quát - Vũ Đình Liên dịch.