Chỉ thấy trên bầu trời nhanh chóng vọt xuống mười mấy đạo thần hồng, quang huy chói lọi. Đặng Dung dẫn theo cháu mình và nhóm người của Không Ấn môn bay xuống, dừng cách đoàn người của Hoàng Thiên ước chừng hai mươi mét.
Lai giả bất thiện, sự xuất hiện của bọn hắn khiến cho đoàn người Hoàng Thiên đều dừng bước, mỗi người một thái độ nhìn qua.
Trái ngược với vẻ căng thẳng và lo lắng của lũ trẻ, Cố Sở thần sắc như không, nhưng bên trong lại tràn đầy lạnh lẽo. Lẽ dĩ nhiên, lão đối với đám người này từ lâu đã không có chút thiện ý nào.
Đầu tiên là đắc tội Hoàng Thiên, sau đó lại đả thương Cố Anh, mỗi một hành vi đều để cho lão khó lòng mà nhẫn nhịn. Nếu chẳng phải vì Hoàng Thiên không tính toán, lại thêm đang ở địa phận Khương Gia, lão đã sớm tìm bọn chúng tính sổ. Nên nhớ, lão cũng không phải hạng người tốt lành gì.
Thật không nghĩ, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Lão nhẫn nhịn, bọn chúng lại được đà lấn tới. Trước là viết thư khiêu chiến, bây giờ là tới chặn đường, quả thực ngông cuồng.
Bên kia, đám cao tầng Khương Gia cũng chẳng vui vẻ gì, thậm chí còn có vài người nhìn đám người Đặng Dung mang theo tia bất mãn.
- Con rùa rụt cổ, ngươi chẳng phải rất hống hách sao, bây giờ lại muốn bỏ trốn?
Có ông nội cùng với nhóm cường giả Không Ấn môn trợ trận, Đặng Đạt Đa vốn đã kiêu căng lúc này đây càng thêm ngông cuồng. Hắn đến Cố Sở và cao tầng Khương Gia cũng không thèm nhìn, mà chỉ thẳng mặt Hoàng Thiên quát lớn.
Tiếng quát của hắn để cho rất nhiều người biến sắc. Đám thiên kiêu Cố Gia giận giữ, đám cao tầng Khương Gia lo âu, còn Cố Sở chính là sát ý. Tất cả bọn họ cảm xúc không giống nhau, nhưng lại cùng có chung một suy nghĩ, rằng hôm nay lại có thêm một kẻ chọc phải sát thần.
Kỳ lạ thay, nhân vật chính của câu truyện là Hoàng Thiên lại lãnh tĩnh đến lạ thường. Hắn không nhìn Đặng Đạt Đa, mà một mực chăm chú về phía đám người Không Ấn môn.
Ký ức bất chợt ùa về, sát khí đã lâu ngủ say trong hắn lúc này bỗng nhiên thức tỉnh, cuồn cuộn dâng trào. Bởi trên thân của nhóm người đó, hắt phát hiện ra một tầng khí tức vô cùng quen thuộc. Là khí tức của đám cao thủ Hoá Linh đã ám sát hắn tại Học Viện Thiên Nguyên hồi mới vào khảo thí.
Suýt nữa mất mạng, ấn tượng của hắn đối với đám người này cực kỳ xấu. Nếu chẳng phải sau đó nghe tin bọn chúng là sát thủ của tứ đại lục phái tới để ám sát nhân tài Thiên Nguyên, chỉ sợ hắn đã sớm lên kế hoạch trả thù. Thật không nghĩ bẵng đi mười mấy năm, hôm nay lại gặp được đồng môn của chúng. Nhìn thoáng qua thực lực mấy tên này, địa vị hẳn không thấp.
- Còn dám bơ ta. Mẹ nó tên phế vật.
Đem theo khí thế hưng sư vấn tội mà tới, vậy mà vẫn bị Hoàng Thiên xem thường, Đặng Đạt Đa quả thực giận điên. Chẳng qua, hắn vẫn còn chút lý trí, chỉ dám đứng cách xa mà chửi mắng.
- Phiền phức!
Hoàng Thiên vốn đang chìm trong dòng suy nghĩ làm sao để tính sổ với đám người kia, khi nghe thấy Đặng Đạt Đa nói thì trầm xuống, vung tay cách không một tát.
Tiện tay tát, nhưng lại là một tát khiến quỷ thần đều phải sợ hãi. Chỉ nghe va chạm vang lên, và tiếng phun ra của máu đỏ. Ánh sáng phòng ngự của Long Lân Giáp chỉ kịp loé lên, nhưng rồi chẳng đến nửa giây liền kéo nhau đổ nát.
- Phốc!
Bàn tày hư ảnh cứ thế vỗ vào mặt Đặng Đạt Đa, răng môi lẫn lộn. Cái cổ mới bình phục được đôi phần, lúc này triệt để vẹo sang, thảm thiết ghê người.
- Đạt Đa…
- Muốn chết.
Những tiếng quát đồng loạt vang lên. Đặng Dung lo lắng chạy lại đỡ cháu của mình, thần sắc giận dữ cực độ. Dĩ nhiên, hắn không thể nào tin được Hoàng Thiên lại quyết đoán đến vậy, không nói hai lời liền ra tay.
Lửa giận, luôn là thứ khiến cho con người ta mất đi sự kiểm soát của lý trí. Chỉ thấy hắn một tay đỡ cháu mình, một tay hướng về phía Hoàng Thiên mà vỗ.
Không chỉ đơn giản là cách không khống vật, mà là mượn nhờ sức mạnh của thiên địa để công kích, cực kỳ doạ người. Lực lượng thiên địa mênh mông, đè ép cho Hoàng Thiên sắc mặt đều đỏ rặng, khí huyết tuôn trào.
Cũng may là hắn không phải chịu đựng quá lâu, Cố Sở đã tiến lên ngăn cản lại. Hai cỗ sức mạnh Quy Nguyên dạt dào, thoáng chốc va chạm rồi bùng nổ ra sóng chấn động, đánh dạt tất cả mọi người ra ngoài.
- Cố Sở, ngươi thật sự muốn can thiệp vào chuyện này?
Trông thấy Cố Sở ra tay, lửa giận của Đặng Dung càng thêm thịnh, uy hiếp nói ra. Hắn từ hơn ngàn năm trước đã bước vào Quy Nguyên, nội tình so với bất cứ ai càng thêm thâm hậu, Cố Sở vừa mới bước vào vài năm đã muốn đối đầu với hắn, quả là không biết trời cao đất rộng.
- Bớt nhiều lời. Mục đích của các ngươi tới lão phu còn không biết hay sao, muốn đánh nhau liền đánh, không đánh liền cút cho ta.
Cố Sở lẽ dĩ nhiên sẽ không sợ Đặng Dung, lạnh lùng mà nói. Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay lão giương ra chỉ vào mặt đối phương, lập loè sát khí.
Lời nói tràn đầy bá đạo cùng xem thường, lấy người bình thường còn không bình tĩnh nổi chứ đừng nói tới kẻ vốn cao cao tại thượng như Đặng Dung. Chỉ thấy hắn bế Đặng Đạt Đa đưa cho cháu gái, sau đó quay lại nhìn Cố Sở mà gằn:
- Được… nếu ngươi đã muốn chết thì cũng đừng trách ta.
Không cần phải nói, cường giả bậc này một khi đưa ra quyết định đều rất quyết đoán. Lời còn chưa nói xong, chưởng kình của Đặng Dung đã phá không mà tới.
Oành!
Cứ cho là chưởng kình tầm thường, nhưng khi va chạm cũng mang theo sức mạnh khó lòng hình dung nổi. Đài các chung quanh chớp mắt tan tành, dặm đất cũng toác ra, sâu hoắm.
Cố Sở không phải là dạng người dễ chịu thiệt thòi, phá giải một chưởng của đối phương xong liền chuyển mình về thế phản kích. Phong Thiên Lạc Địa trong tay run lên, tựa hồ hoá thành thần long cuốn tới, mang theo sức huỷ diệt kinh thiên động địa.
- Oanh!
Thiên kinh địa chấn, phạm vi huỷ diệt phút chốc kéo ra gần chục dặm thiên không. Hư không đổ vỡ, một luồng lực lượng từ nơi khác bỗng nhiên lăng không xuất thế, chặn lấy công kích của thần long, nháy mắt đánh ra năng lượng nghịch chiều, khiến cho cả Cố Sở và Đặng Dung đều phải dạt sang hai phía, sát khí doạ người.
Khương Tử Diệp chẳng biết tự lúc nào đứng giữa bọn họ, đối mặt với năng lượng cuồng loạn vẫn phong kinh vân đạm, nhàn nhạt liếc nhìn hai người mà nói:
- Hai vị, nơi này là Khương Gia, không phải nơi để các ngươi đánh nhau.
Không cần phải nói, Khương Tử Diệp này phận nữ, nhưng quyền uy tuyệt đối không tầm thường. Chưa kể tới hậu thuẫn Khương Gia đằng sau, thì một thân tu vi chí cường cũng tuyệt đối dẫm trên thiên hạ. Dù cho là Đặng Dung cũng phải nhượng bộ năm phần:
- Tử Diệp, không phải ta muốn gây chuyện, mà là bọn chúng quá phách lối.
Cố Sở phía bên kia lành lạnh cười, khí thế chưa hề giảm bớt, nói ra:
- Phách lối? Các ngươi đánh trọng thương cháu ta, còn hướng về người của ta khiêu chiến, không phải là phách lối?
Người khác e ngại Khương Tử Diệp, nhưng lão lại không. Chưa nói Khương Gia lần này nợ ân tình của lão và Hoàng Thiên, thì cùng lúc đối đầu hai vị chí cường giả đối với lão cũng không là gì. Nên nhớ năm đó tại Thiên Nguyên Thẩm Phán, lão một mình đấu ba mà vẫn còn sống sót chạy trốn.
- Nếu không phải trước đó hắn ra tay ác độc với Đạt Đa, Côn nhi đã không tìm tới gây chuyện.
Đặng Dung đương nhiên không để cho bản thân mình yếu thế, lành lạnh mà nói. Ngưng lại một lát, hắn lại tiếp tục:
- Ngươi vừa rồi cũng thấy đấy, vừa rồi Đa nhi mới chỉ nói một hai câu, hắn liền ra tay nặng như vậy. Có xem ai ra gì chăng?
Một lời này đương nhiên là nói với Khương Tử Diệp. Hắn tuy rằng có trợ lực, nhưng nơi này chung quy vẫn là địa phận Khương Gia. Muốn gây khó dễ Hoàng Thiên, đương nhiên phải tranh thủ được sự ủng hộ của chủ nhà.
- Chuyện của lệnh tôn ta cũng có nghe nói qua, là Khương Gia thất trách, chắc chắn sẽ cho Đặng Dung huynh một câu trả lời thích đáng. Nhưng vị tiểu huynh đệ này là khách quý của Khương Gia, chỉ cần hắn còn bên trong lãnh địa của chúng ta, ai cũng không được đụng vào hắn.
Khương Tử Diệp đương nhiên biết dụng ý của Đặng Dung, nhưng biết thì lại thế nào.
Thân là người lãnh đạo tối cao của siêu cấp cự đầu, nàng không chỉ có chiến lực mạnh nhất, mà kinh nghiệm đối nhân xử thế cũng phải hơn người. Dù bây giờ nhất thời không đưa ra được biện pháp giải quyết triệt để, nhưng cũng phải biết đưa ra lựa chọn nào chính xác. Mà xét cả về lợi ích cùng tín nghĩa, Khương Gia quả thực không thể nào không đứng về phía Hoàng Thiên.
- Hừ… hắn là khách quý của Khương Gia, phải chăng so với chúng ta càng thêm tôn quý?
Khương Tử Diệp nhất quyết bảo vệ Hoàng Thiên, Đặng Dung giận giữ là điều tất yếu. Tiểu tử kia là khách quý nên không thể động, có khác gì nói thân phận của bọn hắn trong mắt Khương Gia chẳng là gì, ai muốn động liền động hay sao.
- Ta không có ý đó. Người tới làm khách Khương Gia, ai cũng như ai, đều nhận được đãi ngộ quý trọng và bảo hộ. Việc của lệnh tôn là chúng ta có lỗi và sẽ bù đắp, nhưng không đồng nghĩa với việc các vị có thể gây bất lợi cho khách nhân khác.
Khương Tử Diệp vẫn không hề tỏ ra nhượng bộ, khôn khéo nói ra.
- Ngươi…
Đặng Dung giận đến xanh mặt, nhưng lại chẳng thể phản bác được điều gì. Lập trường của Khương Gia quá rõ, hoàn toàn đứng về bên phía Hoàng Thiên. Hôm nay dù hắn có muốn gây chuyện, cũng khó lòng mà thành.
- Tử Diệp tiền bối, thật ra mọi chuyện cũng không giống như ngươi nghĩ.
Đúng lúc này, Đặng Côn bỗng nhiên bước ra nói lớn. Hắn trước tiên chắp tay về phía Khương Tử Diệp sau đó là đám cao tầng Khương Gia, cực kỳ lễ phép.
Hành động này của hắn khiến cho đám người không hiểu, Khương Tử Diệp thì nhếch mi mà nhìn, tựa hồ muốn nhìn thấu xem hắn có ý gì.
- Ngày trước đệ đệ của ta bị đánh cho liệt giường, là bọn hắn có lỗi. Ta vì đệ đệ mà nóng giận mất khôn, khiến cho người không liên quan bị liên luỵ, cũng là có lỗi. Như vậy cả hai bên đều sai, cũng đều đã trả giá cho việc làm của mình, cho nên sự việc coi như hoà.
Đặng Côn tiếp tục nói, ánh mắt đảo qua một vòng.
Lời này để cho phân nửa mọi người cười lạnh trong lòng. Nếu như lời của hắn là đúng, vậy bọn hắn hôm nay hùng hổ chạy tới nơi này làm gì? Đến chào tạm biệt chắc.
Đặng Côn làm sao nhìn không ra suy nghĩ của bọn họ, nhưng vẻ mặt không quá nhiều biến hoá, gật nhẹ đầu mà nói:
- Chuyện đó đã qua, đương nhiên sẽ không tính toán nữa. Còn hôm nay ta tới đây mục đích không phải để gây chuyện, mà là muốn khiêu chiến hắn.
Lời hắn vừa xong, ánh mắt rời khỏi đám cao tầng Khương Gia, đặt tại trên người Hoàng Thiên. Khoé môi hắn cong lên, lộ ra tia trào phúng khinh thường, nhưng càng nhiều hơn là sự đắc ý:
- Con rùa rụt cổ. Có dám cùng ta đánh một trận?