Một tuần sau.
Lễ tết qua đi, trả lại cho đại lục Tuyết Vũ một bầu không khí khẩn trương và căng thẳng, tràn đầy đặc trưng của một địa phương sắp lâm vào đại thế chiến.
Chiến tranh, chưa bao giờ là một điều gì đó tốt đẹp. Không ai thích nó, nhưng nó vẫn diễn ra mỗi ngày. Cứ một giây một phút trôi qua, lại có không biết bao nhiêu người ở ngoài kia ngã xuống, lại có bao nhiêu người gào thét trong điên cuồng.
Không tốt đẹp, nhưng nó lại là con đường ngắn nhất để ngươi đạt được mục đích của mình. Nó là một con đường tắt, một con đường được xây dựng lên từ máu tươi và xác thịt người lính, từ sự cay đắng và khổ đau của muôn vàn dân tộc, tất cả chỉ để phục vụ cho sự tham lam ích kỷ của một tầng lớp con người.
Cũng vì thế mà nói - Chiến tranh là đáng hận, nhưng cũng là đáng thương.
…
Khương Gia, bên trong một toà biệt viện rộng lớn, khí thế nhiếp người. Linh khí bàng bạc, mơ hồ ngưng kết thành sương mù phủ lên bốn phương biệt viện. Mỗi một cọng cây ngọn cỏ đắm chìm trong hơi sương, đua nhau toả ra sinh cơ dạt dào, bừng bừng sức sống.
Loại địa phương này dù chưa thể xưng động phủ tiên gia, nhưng cũng có thể gọi là động thiên phúc địa. Phóng mắt toàn bộ Nguyên Giới, cũng thuộc vào tầm thánh địa tu luyện mà ai ai cũng ước vọng.
Nhiêu đó đủ thấy, người có thể toạ được trong biệt viện này, thân phận tuyệt đối không tầm thường.
- Ha ha, thật không nghĩ tới, vừa đến Tuyết Vũ không lâu đã có kẻ dám ra tay với đệ đệ của ta, thậm chí không thèm nể mặt gia gia, quả là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh mà.
Người nói là một cái thanh niên trẻ tuổi, có lẽ chưa tới ba lăm. Thân cao mét chín, vạm vỡ hơn người. Giọng của hắn ồm ồm như tiếng sấm, mỗi khi phát ra lại khiến màng nhĩ người đau nói. Kết hợp với bộ giáp phục xanh biếc trên thân, tôn lên ở hắn một cỗ bá khí tuyệt luân, đứng trên thiên hạ.
- Xin Đặng Côn công tử bình tĩnh, chuyện này cũng là Đạt Đa công tử có lỗi trước…
Trông thấy người này cười giận, một tên thanh niên Khương Gia đứng bên cạnh nhịn không được mà nói ra, định giải thích cho đối phương biết tường tận sự tình. Nhưng là hắn chưa có hết lời, người kia đã quay phắt đầu, đem đôi mắt lành lạnh đăm đăm nhìn tới khiến lông tơ của hắn đều dựng cả lên, không dám mở lời nữa.
- Đệ đệ ta có lỗi? Ý của ngươi là nó đáng bị như vậy sao?
Gần như áp sát vào mặt tên đệ tử Khương Gia, Đặng Côn cười gằn. Theo lời của hắn, một cỗ khí thế hừng hực xen lẫn sát khí bạo ra, đem đối phương đông đông lui lại mấy bước, vừa giận vừa sợ lắc đầu:
- Không… ta không có ý đó.
Thân là thành viên ưu tú của Khương Gia, vậy mà trước mặt một người trẻ tuổi lại không thể nào tỏ ra thượng vị, thập chí càng thêm khép nép sợ sệt. Nhiêu đó cũng có thể thấy được, thân phận của Đặng Côn này đáng sợ đến doạ người.
Hắn, là cháu đích tôn của chí cường giả Đặng Dung.
Nếu như nói Đặng Đạt Đa là một siêu cấp thiên tài có tên tuổi trên đại lục Nạp Lan, thì Đặng Côn chính là một vầng thái dương rực rỡ. Hắn là một tồn tại không thể vượt qua, càng không thể đánh bại. Một đời thế hệ trẻ Nạp Lan, chính là vì cái tên này mà ảm đạm phai mờ.
- Hừ! Chỉ qua lại vài câu liền ra tay ác độc như thế, thật nghĩ rằng nơi này là Tuyết Vũ liền có thể bắt nạt Đặng Gia chúng ta?
Nhìn qua đệ đệ mình thê thảm nằm trên giường, Đặng Côn lửa giận càng ngày càng khó áp chế, sát khí ngợp khắp không gian của căn phòng. Nếu chẳng phải nơi đây là lãnh địa của Khương Gia, lại thêm gia gia dặn dò thu liễm, hắn đã sớm quậy tung nơi này.
- Vị huynh đệ này, ngươi chắc chắn kẻ ra tay là một tên thanh niên mà không phải trưởng bối?
Đứng bên cạnh Đặng Côn là một cô gái trẻ, cũng chỉ tầm hai tám ba mươi. Khuôn mặt nàng không tính là tuyệt thế, nhưng so với mặt bằng chung thì vẫn có thể xưng mỹ lệ. Nhất là đôi mắt sắc sảo tràn đầy ma mị, kết hợp với thân thể lồi lõm đằng sau bộ y phục ngắn bó sát khiến nàng càng thêm mị hoặc, tuyệt đối có thể khiến bất kỳ tên nam nhân nào cũng phải nổi lên dục hoả.
- Đúng vậy! Hắn là người của Cố Gia, rất trẻ tuổi, thậm chí so với Đạt Đa công tử càng trẻ hơn.
Liếc nhìn thân hình bốc lửa trước mặt, tên thanh niên Khương Gia kia không tự chủ được nuốt nước bọt mấy lần, gật đầu xác định.
- Có thể phá vỡ phòng ngự của Long Lân Giáp, lại chưa tới ba mươi, kẻ này chỉ sợ không tầm thường.
Cô gái sau khi nhận được đáp án, sắc mặt thoáng âm trầm xuống. Không giống như ca ca của mình giận quá mất khôn, nàng ngược lại lại bình tĩnh đến lạ thường.
Long Lân Giáp mặc dù chỉ là một kiện bán thành phẩm, nhưng lực phòng ngự tuyệt đối không thể xem thường. Thậm chí với tu vi của nàng bây giờ, dù toàn lực ra tay cũng không nắm chắc có thể phá vỡ được phòng ngự của nó, chứ đừng nói tới việc tay không huỷ giáp.
Càng quan trọng hơn nữa là, đối phương ngay tại đại điện Khương Gia đánh người, vậy mà Khương Gia từ đầu tới cuối lại không tỏ chút thái độ nào. Thậm chí chỉ tuỳ tiện phái một tên đệ tử tới giải thích qua loa, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Hai điều này hội tụ lại một chỗ, khiến cho nàng bỗng có một chút suy đoán doạ người. Kẻ có tên Hoàng Thiên này, chỉ sợ không hề đơn giản.
- Không thì tầm thường thì lại làm sao? Dám đả thương đệ đệ ta, thì phải có giác ngộ hứng chịu lửa giận của Đặng Côn này. Không lột vài lớp da, bẻ vài cái xương, chúng lại nghĩ Đặng Gia chúng ta dễ bắt nạt.
Nàng suy đoán được, đương nhiên Đặng Côn cũng có thể nghĩ ra. Chẳng qua hắn từ khi xuất đạo đã là ngôi sao sáng rực, một đường hát vang tiến mạnh đạp lên không biết bao nhiêu cái gọi là thiên kiêu, thiên tài, sớm hình thành trong đầu một cỗ kiêu căng và ngạo mạn, làm sao có thể đặt nặng một người không chút tên tuổi trong đầu.
Bất kể là thiên kiêu siêu cấp, hay có chỗ dựa kinh người, chỉ cần đụng tới đệ đệ của hắn đều phải trả giá.
- Người Cố Gia vẫn còn ở đây phải không, nên đi tìm bọn chúng đòi chút công đạo.
Cuối cùng, hắn thậm chí không thèm nhìn tên thanh niên Khương Gia, trực tiếp xoay người rời đi biệt viện. Cô gái ban đầu còn định ngăn cản, nhưng nghĩ nghĩ về tính cách của ca ca thì không khỏi thở dài, lắc đầu bước theo sau.
Ca ca nổi giận như vậy, chỉ sợ đám người Cố Gia phải ăn chút thiệt thòi.
Một góc khác của Khương Gia, linh khí so với khu vực biệt phủ mà ba huynh đệ Đặng Côn ngụ còn đậm hơn mấy phần. Tại bên chóp đá khổng lồ nơi đỉnh thác, bảo thuật tung bay đầy trời, dưới ánh bình minh càng thêm rực rỡ và mỹ lệ.
Là đám người Cố Gia đang cùng nhau thí luyện.
Cố Lệ Yên như một đoá liên hoa nở rộ, đẹp đẽ nhưng không hề yếu đuối. Mỗi một cú vẫy tay nhìn qua rất mềm mại, nhưng uy lực bộc phát ra lại không thể khinh thường, thậm chí không ít lần khiến Cố Anh thiệt thòi mà lui. Cứ cho là Cố Anh áp chế tu vi xuống Hoá Linh để cùng nàng đối chiến, nhưng không thể phủ định nàng mạnh mẽ.
Giống như Hoàng Thiên đã từng nhận xét, có lẽ đệ nhất thiên tài của Cố Gia không phải Cố Anh, mà là Cố Lệ Yên mới đúng.
Đang tại thời điểm mà hai người sắp va chạm lần nữa, một bóng người bỗng nhiên lăng không mà tới, mang theo uy áp cuồn cuộn hàng lâm. Cố Anh còn đỡ, Cố Lệ Yên tu vi kém hơn, vậy mà bị uy áp này đè cho lui mạnh, kinh hãi nhìn về phía bầu trời.
- Ngươi là ai?
Cố Anh cảm nhận lấy khí tức đáng sợ của đối phương, trong lòng kinh nghi là không tránh khỏi, nhưng nhiều hơn là sự giận giữ. Một kẻ không biết tự đâu chạy tới trước mặt bọn hắn thả ra uy áp, lại còn đẩy lùi Cố Lệ Yên, đây hoàn toàn là muốn gây sự.
- Các ngươi là người Cố Gia?
Người tới thần sắc cực kỳ cao ngạo, một vòng quét qua toàn bộ mọi người rồi cuối cùng mới dừng tại Cố Anh, lãnh đạm mở miệng, ngữ khí tràn đầy vẻ bề trên.
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Lai giả bất thiện, trong lòng Cố Anh đã sớm không thoải mái, khi nghe ngữ khí không coi ai ra gì của đối phương thì càng thêm giận.
Hắn dẫu sao cũng là một siêu cấp thiên tài, phóng mắt khắp đại lục Tuyết Vũ này cũng thuộc hàng đỉnh tiêm, đã bao giờ bị người xem thường như vậy? Nhất là khi Cố Gia sinh ra hai vị chí cường giả Quy Nguyên, địa vị của hắn càng thêm kinh người.
- Ha ha, có chuyện gì sao? Mới mấy ngày trước các ngươi đả thương đệ đệ của ta, chưa gì đã quên rồi sao?
Đặng Côn lành lạnh cười, đồng thời đẩy khí thế của mình lên đến cực hạn. Lời của hắn vang vang khắp núi rừng, chẳng khác nào sấm nổ giữa trời quang, doạ cho phân nửa thiên kiêu Cố Gia tái mặt.
- Đả thương đệ đệ của ngươi? Ngươi là Đặng Côn?
Thấy người của mình ăn thiệt thòi, Cố Anh suýt chút nữa không kiềm được mà ra tay. Nhưng khi suy đoán ra thân phận của Đặng Côn thì tròng mắt như có như không loé lên tia kiêng kị.
Dĩ nhiên, hắn đã từng nghe qua truyền thuyết về vầng hạo dương mới của đại lục Nạp Lan này.
- Hừ, biết ta, vậy mà vẫn dám đối với đệ đệ ta ra tay, lá gan của các ngươi thật không nhỏ.
Một tia kiêng kị trong mắt Cố Anh dù chỉ loé qua, nhưng làm sao thoát khỏi sự quan sát của Đặng Côn. Chỉ thấy hắn hừ lạnh mà nói, thái độ đã hoàn toàn hiển lộ. Hôm nay, hắn đến để giúp đệ đệ mình đòi lại công đạo.
- Đặng Côn, ta biết ngươi là đệ nhất thiên tài của Nạp Lan, nhưng đừng nghĩ như vậy liền có thể không xem ai ra gì. Đệ đệ của ngươi là tự làm tự chịu, giờ lại muốn đổ lên đầu người khác? Nếu muốn trách thì trách hắn ngu ngốc chọc nhầm người đi.
Nghe Đặng Côn buông lời bá đạo, sắc mặt Cố Anh thoáng cái lạnh đi, lắc đầu mà nói. Hắn mặc dù kiêng kỵ Đặng Côn, nhưng không có nghĩa là hắn sợ. Chưa kể, Đặng Đạt Đa là người có lỗi, giờ lại muốn đổ lên đầu bọn hắn, quả là chuyện nực cười.
- Há! Chọc nhầm người, thật là oai. Ta cũng muốn xem xem là thần thánh phương nào mà huynh đệ chúng ta chọc không nổi.
Đặng Côn nghe Cố Anh một lời, vậy mà không chút giận giữ, ngược lại còn hé tiếng cười châm biếm.
Bởi hắn vừa như nghe được một chuyện nực cười, chỉ thiếu chút ngửa mặt lên trời mà cuồng tiếu. Thế gian này thật sự có kẻ mà Đặng Gia bọn hắn chọc không nổi hay sao? Quả là nói láo mà không biết ngượng.
Lời nói của hắn vừa ra, xung quanh liền nổi lên lớp lớp cương phong, đem toàn bộ chỏm đá đều phá tung lên, hỗn loạn đến long trời lỡ đất.
- Hừ! Muốn đánh, ta liền chiều ngươi.
Sự bá đạo không coi ai ra gì của Đặng Côn đương nhiên khiến người rất khó chịu, Cố Anh thân là người hứng mũi chịu sào, càng thêm giận giữ.
Nguyên khí từ thân hắn dần dần cuộn lên, lăng không đối kháng. Nhất là sau lưng hắn, lờ mờ lộ ra một cái quang luân, tựa như thần luân ngũ sắc của mấy tôn đại phật, thần thánh kinh người.