Thanh âm lạnh lẽo thấu xương, chất chứa cả sự giận giữ điên cuồng. Tất cả mọi người ánh mắt kinh sợ nhìn về vị trí vừa nãy của tên thanh niên, không biết tự lúc nào đã xuất hiện thêm bốn cái bóng người, hai nam hai nữ. Bọn hắn đều rất trẻ tuổi, người lớn nhất cũng chính là kẻ vừa lên tiếng chắc chỉ tầm hai hai.
Một đôi mắt sáng điểm trên gương mặt góc cạnh, tràn đầy cương nghị, đôi mày kiếm đậm nằm ngay ngắn trên hai mắt, toát lên tia trầm ổn hơn người. Mỗi một một biến hoá cảm xúc trên khuôn mặt đều rất tinh tế, ẩn hàm ra khí chất uy nghiêm thượng vị. Hắn mặc dù khoác lên y phục đơn giản, nhưng vẫn không che được khí thế long hành hổ bộ, vượt trội so với đồng lứa.
Tất cả mọi thứ đó hội tụ tại một chỗ, khiến cho hắn như có như không toả ra một tia áp bách kẻ khác, một loại cảm giác mà chỉ có người lâu ngày ngồi trên địa vị cao quý mới có thể toả ra được.
Hắn là Cố Anh, con trai lớn của Cố Hùng, đồng thời cũng là đệ nhất thiên tài của Cố Gia, một ngôi sao sáng đang trên đà quật khởi của gia tộc này. Bên cạnh hắn, thiếu niên mười lăm tuổi chính là thân đệ đệ Cố Văn, còn hai thiếu nữ một là muội muội con của nhị thúc Cố Lệ Yên, người còn lại là Khương Tiểu Lan của Khương Gia.
Sự xuất hiện của Cố Anh khiến cho rất nhiều người khác kinh sợ, nhất là tên thanh niên ban đầu nhắc tới chuyện của Cố Hùng sắc mặt đã sớm tái mét, không tự chủ được lui bước về phía sau Cố Ân. Thân phận của hắn mặc dù không nhỏ, nhưng đứng trước vị đệ nhất thiên tài của Cố Gia này còn không đáng nhắc tới. Dù cho mạch của Cố Hùng đã sớm đổ, nhưng Cố Anh vẫn là một tồn tại mà hắn không thể đắc tội nổi.
- Ta còn tưởng là ai mà phách lối đến vậy, hoá ra là Cố Anh thiếu chủ. A không, là Cố Anh huynh đệ mới đúng, ha ha.
Đang tại thời điểm mọi người đều im lặng, phía xa xa bỗng nhiên vang lên thanh âm cười cợt. Giọng điệu lanh lảnh, không che giấu chút nào sự khiêu khích cùng khinh bỉ.
Một lời này để cho lửa giận trong lòng Cố Anh càng thêm thịnh, chẳng qua kiềm chế rất tốt nên không có hiển lộ ra bên ngoài. Khẽ cau mày ngẩng đầu nhìn lại, không khó để hắn nhận ra đối phương, là một tên thanh niên cao lớn xuyên lấy thanh y, hai tay khoanh tại trước ngực, khoé môi nhếch lên ý cười khinh thường, hướng về phía hắn mà trông tới.
- Cao Tôn, ngươi có ý gì?
Cố Anh tính cách trầm ổn không nói, nhưng tính cách của Cố Lệ Yên lại thập phần nóng nảy. Thấy ca ca của mình bị nói móc, nàng trở nên giận giữ, chỉ tay về phía Cao Tôn mà quát.
Liếc nhìn qua Cố Anh, Cao Tôn thậm chí đến nhìn Cố Lệ Yên cũng không thèm, mà nhanh chóng hướng ánh mắt về phía tên thanh niên bị Cố Anh đánh, lắc đầu ngả ngớn cười:
- Ta nói không phải hay sao. Vị huynh đệ này chỉ vì dám nói ra sự thật mà bị đánh ra dạng này, hắn không phải là phách lối thì là gì nữa đây?
Một lời tràn đầy thâm ý, không chỉ tố cáo hành động của Cố Anh là phách lối không coi ai ra gì, mà còn ngầm chỉ ra việc Cố Hùng làm phản là sự thật, một mũi tên trúng liền hai đích.
Cố Anh vốn không có ý hơn thua với kẻ này, nhưng khi nghe hết lời thì thần sắc trở nên âm trầm hẳn xuống. Đối phương khiêu khích cùng xem thường bản thân, hắn có thể nhịn, nhưng một khi đụng chạm đến phụ thân hắn thì không. Đó là nghịch lân, là sỉ nhục không thể nào nhẫn xuống, bất cứ kẻ nào dám lăng nhục phụ thân hắn, đều phải chết.
Nhẹ nhàng nghiêng đầu, mí mắt hắn hơi híp lại lập loè sát khí, lành lạnh nói ra:
- Cao Tôn, ngươi tốt nhất cẩn thận lời nói của mình. Đừng tưởng bản thân có Cao Gia làm chỗ dựa là ta không dám làm gì ngươi.
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ phòng khách thoáng cái trở nên yên tĩnh. Rất nhiều người lộ ra thần sắc cười hứng thú, nhưng cũng không ít người ánh lên tia kiêng kị. Chuyện của Cố Hùng bất cứ ai tại nơi này cũng biết đến một hai, nhưng có dám nói ra hay không lại là chuyện khác.
Lẽ dĩ nhiên, chẳng ai muốn chỉ vì thoả mãn cái miệng nhất thời mà lại đi đắc tội một vị cường giả trong tương lai cả. Phải biết, Cố Anh dù cho địa vị bị rớt đài, nhưng bất luận thế nào vẫn là đệ nhất thiên kiêu của Cố Gia, không phải là một kẻ mà người tầm thường có thể so sánh được.
- Hừ!
Quả nhiên, lời nói của Cố Anh rất có sức nặng. Cao Tôn trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng không thể không ngậm miệng.
Địa vị của hắn tại Cao Gia mặc dù không thấp, thậm chí so với Cố Anh tại Cố Gia cũng kém không bao nhiêu, nhưng nên nhớ nơi này là địa phận của Cố Gia đấy. Đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn dù cho không ưa Cố Anh, nhưng cũng không dám ngay tại nơi này làm quá mức. Đó là còn chưa kể tới thiên phú của kẻ này siêu tuyệt, chiến lực hơn xa đồng lứa. Ba cái Cao Tôn cũng không đủ cho hắn đánh đây.
Nhưng hắn ngậm miệng, không đồng nghĩa với việc hắn sẽ bỏ qua việc này. Chỉ thấy ánh mắt chuyển đi, không biết là vô tình hay cố ý mà đặt tại trên thân Cố Ân, ý vị sâu xa. Quả nhiên chút thủ đoạn của hắn rất cao minh, không ít người cùng theo hắn nhìn qua vị ‘thái tử’ tương lai này. Dẫu sao tên thanh niên kia chính là vì nịnh hót lấy lòng hắn nên mới bị đánh, thậm chí Cao Tôn vì ra mặt bảo vệ cũng bị người đe doạ, nếu Cố Ân còn không lên tiếng tỏ thái độ, sau này còn ai thật lòng tin tưởng đi theo hắn nữa đây.
Cố Ân đương nhiên cũng nhìn ra được điểm này, nội tâm không khỏi mắng chửi Cao Tôn một hồi, nhưng nhiều hơn cả là sự căm giận đối với Cố Anh. Tên thanh niên kia dù sao đi nữa cũng là kẻ theo đuôi của hắn, Cố Anh lại không nể mặt mũi đánh trước mặt bao nhiêu người như vậy, có khác nào đánh vào mặt hắn đâu. Địa vị thay đổi, danh dự của hắn đương nhiên phải trướng, há lại dễ dàng bị người đánh mặt như thế.
Nhíu mày hướng về phía Cố Anh, hắn lạnh giọng nói:
- Cố Anh đệ đệ, hắn mặc dù nói năng không có ý tứ, nhưng dẫu sao cũng là khách nhân của chúng ta, ngươi đánh hắn như thế có phải hay không hơi quá đáng?
Lời nói không phủ định việc Cố Hùng làm phản Cố Gia, ngược lại còn khẳng định thêm nó. Còn tên thanh niên kia nghiễm nhiên chỉ là do nói năng không khôn khéo mà động chạm đến, cho nên mới bị Cố Anh đánh ra như vậy. Cố Ân này bề ngoài mặc dù có vẻ hoàn khố vô năng, nhưng thật ra tâm cơ lại không thấp chút nào.
- Nhục mạ phụ thân ta là nói năng không có ý tứ? Ha ha, ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta không có trực tiếp lấy đi mạng chó của hắn thì đúng hơn.
Cố Anh thật sự nổi giận, uy nhiếp ẩn hiện trong tròng mắt. Hắn thường ngày luôn là người trầm ổn, hành sự không bao giờ lỗ mãng. Nhưng kể từ khi phụ thân gặp nạn, liên tiếp chịu phải áp lực từ bên ngoài, tâm tính cũng dần dần thay đổi, trở nên rất dễ nóng giận.
Cũng chính vì điều này mà khiến cho nhiều trưởng bối phải thở dài ai oán, tiếc nuối cho một cái thiên tài siêu cấp dần đi vào con đường lệch lạc.
- Ngươi… Được, được lắm Cố Anh. Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ toàn bộ bẩm báo lại với gia chủ, để xem ngươi còn phách lối được đến bao giờ.
Bị Cố Anh không chút gì nể mặt, Cố Ân giận đến cơ mặt đều co rút lên, tràn đầy căm tức mà nói. Sau hôm nay cha hắn sẽ trở thành gia chủ, cũng là thời điểm hắn bắt đầu điên cuồng trả thù tên siêu cấp thiên tài này. Hắn muốn Cố Anh phải thân bại danh liệt.
- Đợi khi cha ngươi trở thành gia chủ rồi lại đem thứ giọng đó nói chuyện với ta. Nên nhớ, Cố Gia còn không phải một mình cha ngươi có thể khống chế.
Trước lời đe doạ của Cố Ân, Cố Anh chỉ lành lạnh cười đáp lời, sau đó không chút nể mặt phất tay áo rời đi. Cố Văn, Cố Lệ Yên và Khương Tiểu Lan thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau, chỉ để lại tại trường một Cố Ân giận đến hai nắm đấm siết cứng, tròng mắt gần như phun ra lửa giận.
- Ngươi muốn chết… Cố Phan, bắt hắn lại cho ta.
Lửa giận át đi cả lý trí, Cố Ân nghiến răng gầm lên trong cổ họng. Hắn vừa dứt lời, một tên nam tử trung niên vốn đang đứng sau hắn bỗng nhiên gật đầu, không chút do dự bước tới chụp tay về phía Cố Anh.
Một màn này doạ cho rất nhiều người biến sắc, nhao nhao lui về phía sau. Cố Phan chính là thủ vệ mà Cố Bình phái tới để bảo vệ con trai mình, là chân chính cường giả Sinh Thần trung kỳ.
- Ngươi dám!
Vốn đang bỏ đi ra phía cửa, Cố Anh chỉ cảm thấy phía sau truyền tới áp lực to lớn khó có thể hình dung. Khi quay người trông thấy Cố Phan đang đánh về phía mình, hắn giận giữ quát lên, hai tay đồng thời vung ra đón đỡ.
- Binh!
Va chạm vừa phát, thân thể của Cố Anh đã như bao cát bay ngược ra ngoài. Hai cánh tay nơi vị chí va chạm đều rách toác, thấm ra từng đợt máu nóng, đẫm lên y phục.
Chật vật bò dậy, Cố Anh nhìn lấy Cố Phan như lâm phải đại địch. Hắn mặc dù là thiên tài số một của Cố Gia, nhưng niên kỷ quá nhỏ, miễn cưỡng đạp tới Hoá Linh trung kỳ, đối diện với cường giả Sinh Thần cách biệt hẳn một đại cảnh giới, hắn lấy gì để chống đỡ.
- Ca ca… Cố Phan, ngươi muốn chết.
Bên cạnh Cố Anh, Cố Lệ Yên và Cố Văn lúc này mới kịp phản ứng, giận giữ chỉ thẳng mặt hắn mà quát lên. Nhưng mà Cố Phan căn bản không hề đem hai người bọn họ đặt vào trong mắt, bàn tay thô ráp lần nữa giương lên, tiếp tục quất vào mặt của Cố Anh, khiến cho hắn khoé miệng như vỡ ra, máu tươi rỉ đầy trên khuôn mặt.
- Vút… Phanh!
Cuối cùng, tại thời điểm mà Cố Phan sắp chụp được mình, Cố Anh rốt cục phản kháng thành công. Côn nhị khúc trong tay đảo mạnh ba trăm sáu mươi độ quất vỡ bàn tay của Cố Phan, hai chân một trụ một đá, không chút lưu tình phóng lên trên hàm của đối phương.
- Phốc!
Máu tươi vương vẩy, Cố Phan lần đầu tiên thụ thương lui mạnh về sau, bàn tay và hàm dưới đều nứt vỡ, doạ người vô cùng. Thần sắc khó tin nhìn về phía tên nhóc kém mình cả hai chục tuổi, hắn dần dần nổi lên sát khí. Bị một tên tiểu bối Hoá Linh đả thương như vậy, hắn nào còn mặt mũi để nhìn người nữa đây.
Trong tay phóng ra ma đao, Cố Phan không chút do dự ác độc chém về phía Cố Anh.
- Vù! Bùng!
Đao quang còn chưa chém tới, trước mặt hắn bỗng nhiên loè lên ánh nửa. Một con hoả điểu bày ra tốc độ cực đại mà vọt tới, nổ tung ra nhiệt độ khủng bố vô cùng. Thậm chí ma đao trong tay cũng bị thiêu thành nóng đỏ mà không thể cầm nắm, rơi rớt trên nền nhà.
Run rẩy nắm lấy bàn tay còn rộp lên do phỏng lửa, Cố Phan ánh mắt vừa có giận giữ, vừa có kiêng kỵ nhìn về phía thân ảnh vừa ra tay, lành lạnh nói:
- Tiểu Lan tiểu thư, ngươi muốn can thiệp vào chuyện này hay sao?
Người ra tay không ngờ lại chính là Khương Tiểu Lan, viên minh châu mới nổi của Khương Gia.
Hệt như lần trước hội ngộ Cố Sở cùng Hoàng Thiên, nàng vẫn một thân y phục màu đỏ, khí tức quanh thân chung linh dục tú, toát ra trận trận phong thái mê người.
Nhìn lấy Cố Phan đang giận giữ, nàng không chút sợ hãi mà còn bĩu môi khinh thường:
- Ta thích can thiệp thì lại làm sao? Bắt nạt một người yếu hơn mình mà thôi, không biết xấu hổ.
Lời này để cho Cố Phan giận đến xanh mặt, nhưng lại không dám phản ứng lại chút nào. Hắn biết cô gái này tại Khương Gia địa vị phi thường đặc thù, thậm chí so với Cố Anh, Cố Ân tại Cố Gia còn cao hơn mấy lần. Mà hắn tại Cố Gia chỉ là một cái hộ vệ không hơn không kém, làm sao dám đắc tội nàng đây. Chưa kể, vị Thất tổ kia của Khương Gia cũng đang tại Cố Phủ, hắn nào dám động thủ dưới chân thái tuế.
- Lệ Yên tỉ, may đỡ huynh ấy đi thôi.
Trông thấy Cố Phan không dám ra tay nữa, Khương Tiểu Lan hừ lạnh không thèm để ý tới, mà quay sang kéo kéo Cố Lệ Yên, mang theo Cố Anh cùng Cố Văn nhanh chóng rời đi trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.