- Cuối cùng ngươi cũng chịu tới.
Hoàng Thiên nghe thấy người tới tìm mình là Vân Vũ, lại không hề tỏ ra ngạc nhiên một chút nào. Ngược lại còn mỉm cười đầy ẩn ý, tự lầm bầm trong miệng. Có lẽ việc Vân Vũ này tìm tới đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, cho nên mới không bị bất ngờ như thế.
Còn về nguyên nhân, thì có lẽ tám phần chính là do lời nói mà ngày hôm đó hắn cố ý truyền âm tới cho đối phương. Một lời nói mang theo thông tin đủ để một kẻ âm hiểm và kiêu ngạo như Vân Vũ cũng phải thay đổi cách nghĩ, bất chấp hận thù để đến tìm hắn.
Chỉ có điều ngoài hắn và Vân Vũ ra, không có người nào có thể biết được nội dung của lời truyền âm đó là gì, kể cả Anh Vũ.
Cũng chính vì đã sớm dự liệu được từ trước, nên Hoàng Thiên thái độ cực kỳ thản nhiên, thậm chí có thể nói là không hề để ý tới. Kéo theo Anh Vũ đang còn mơ màng khó hiểu một đường chạy tới khu vực ăn uống, hai người một khỉ lại bắt đầu hòa nhập vào những chuỗi sinh hoạt bình thường nhất.
…
Thông Thiên Phong.
Những tòa kiến trúc vẫn đang còn trong quá trình dở dang xây dựng, vật liệu ngổn ngang khắp chốn. Nơi này ban ngày thường rất đông người, nhưng ban đêm lại ngược lại hoàn toàn, rất hiếm khi có người lui tới. Chưa kể lúc này thời gian đã là nửa đêm, đa phần học viên đã chìm vào trong giấc ngủ hoặc miệt mài tu luyện, người ra ngoài đi lại rất ít.
Thành ra một khu vực rộng lớn đến thế, nhưng lại khó mà tìm ra một bóng người.
Tại một mỏm đá vươn dài ra tận không trung nằm giữa lưng chừng núi, gió lạnh không ngừng rít qua để lại từng tràng âm thanh rờn rợn, tựa như lời thì thào của quỷ dữ. Hoàng Thiên một mình đứng đó, toàn thân hắc y bao phủ, dưới cái ánh sáng mờ mờ ảo ảo của trời sao lại như hòa làm một với đêm tối, giống như hắn là trời đêm, trời đêm là hắn, khó lòng mà nhận biết.
Dưới lớp vải trùm đen bóng, khuôn mặt hắn tĩnh lặng không nhìn ra được một tia cảm xúc. Nhưng lại khiến cho người ta khi nhìn vào có cảm giác rét lạnh khó tả, chẳng khác nào đang chứng kiến một đầu Ma Thần tuyệt thế.
Xoạt! Vù!
Bất chợt, không gian đằng sau hắn vang lên tiếng xé gió. Một cái bóng đen từ sâu trong triền núi cực tốc phóng tới, đem theo công kích mãnh liệt.
Bóng kiếm mờ ảo, mang theo từng tia lôi điện công kích dũng mãnh không thể đỡ. Một cỗ sát khí đáng sợ cuồn cuộn như vũ bão cuốn quanh chỏm đá, bao bọc lấy thân thể của Hoàng Thiên. Cái loại sát khí này, có lẽ không chỉ đơn thuần là sát ý bộc phát nhất thời, mà đã được ấp ủ rất lâu rồi, khiến cho nó trở nên sắc bén và cuồng dã đến lạ thường.
Không chỉ có sát ý, mà sức mạnh bộc phát ra càng khủng khiếp vô biên, mặc dù là khoảng cách hơn trăm mét xa, vẫn có thể khiến cho người ta cảm giác bị áp bách đến đáng sợ. Dưới một chiêu này, kẻ mới tới toàn thân chìm trong ánh sáng lôi điện chói lòa, tựa như đại biểu cho lôi điện của thiên kiếp, muốn phách tan cả đất trời.
Nhưng mà trước tất cả những công kích đó, Hoàng Thiên vẫn trầm tĩnh như không. Chân hắn chỉ điểm nhẹ một cái, toàn thân bỗng chốc nhẹ nhàng tựa chiếc lá, vụt một cái nghiêng người về phía bên trái. Tay phải vươn lên điểm nhẹ một cái.
Hai cái ngón tay xác thịt cứ thế một đường phóng về lưỡi kiếm, không có bộc lộ ra một chút khí tức gì cường đại. Lại có thể hoàn toàn lành lặn dưới sự hủy diệt chí cường của lôi điện, ầm một tiếng đánh bay lưỡi kiếm, thậm chí suýt chút nữa đoạn nó gẫy làm đôi.
Một chiêu thất thủ, đối phương nhanh chóng biến chiêu, cực tốc vọt lên trên bầu trời, gần như buông bỏ toàn bộ phòng ngự, toàn thân bao bọc bởi lôi điện phù văn lóng lánh.
- Thần Lôi Thanh Thiên Kích.
Thanh lôi lấp loé, kịch liệt hình thành công kích, đem bầu trời chớp mắt nổ vang sáng chói, chẳng khác nào thiên địa thần lôi.
- Ồ!
Khuôn mặt của Hoàng Thiên lần đầu tiên biến đổi, lộ ra một nụ cười có phần ngạc nhiên. Rồi rất nhanh sau đó, thân ảnh của hắn nhanh chóng biến hóa, gần như biến mất tại chỗ.
Đùng!
Công kích khủng khiếp bổ xống, đem chỏm đá nặng mấy chục vạn cân chấn tan thành bụi phấn. Nhưng đáng tiếc là mục tiêu của nó là Hoàng Thiên lại không có một chút thương tổn nào, bởi vì hắn đã sớm không còn ở đó nữa.
Kẻ mới tới thấy một màn như vậy, đồng tử co rút lại sợ hãi, bởi hắn đột nhiên cảm giác được, Hoàng Thiên đã xuất hiện ngay sau lưng mình.
- Ta đã sớm nói rồi! Ngươi không xứng với Kiếm Uy Chi Đạo này, không cẩn phải cố gắng vô ích. Hôm đó nắm trong tay Huyễn Thần Thanh Lôi kiếm ngươi còn không thắng được ta, vậy mà chỉ với chút tiến bộ này liền không biết tự lượng sức mình? Buồn cười.
Hóa ra kẻ vừa ra tay này là Vân Vũ. Và tất nhiên, Hoàng Thiên từ đầu tới giờ chính là đang đợi hắn tìm tới.
Áp sát người về phía Vân Vũ, giọng nói lành lạnh của Hoàng Thiên vang lên văng vẳng. Cả cơ thể hắn nhất thời bộc phát ra khí tức khủng bố tuyệt luân! Đôi bàn tay phảng phất hóa thành thiên thành địa, mạnh mẽ vỗ vào ngực của Vân Vũ.
Mênh mông ý cảnh kiếm đạo không ngừng bộc phát, từ lòng bàn tay của Hoàng Thiên mãnh liệt cuồn cuộn mà ra, toát lên từng cỗ vô địch kiếm ý, như muốn chém rụng vạn vật thương khung.
Ầm!
Dưới một cái vỗ này, Vân Vũ lại không thể nào tránh thoát, cứ như thế bị vỗ lên người. Cả cơ thể tựa như một viên lưu tinh vụt mạnh xuống triền núi, đem một vùng khuôn viên rộng lớn đập nổ tung nứt toác khói bụi mịt mù.
Chật vật chui ra từ trong đất đá nổ nát, Vân Vũ cơ thể máu me đầy mình, sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống.
Quỳ phục xuống nền đá đổ nát, hắn cúi gục đầu không nói một lời. Hôm nay hắn một lần nữa bại dưới tay Hoàng Thiên, bại triệt để.
Vân Vũ hắn, từ khi sinh trên đời này đã chú định gắn liền với một đường tu kiếm. Khả năng lĩnh ngộ kiếp đạo của hắn, không thể nghi ngờ là kinh thế kỳ tài, rất khó tìm ra được một đối thủ trong cùng lứa. Đó là thứ để hắn làm nên thành tựu, là thứ để hắn kiêu ngạo cùng thế nhân, là hi vọng duy nhất để hắn có thể thực hiện được kế hoạch kia. Vậy mà tất cả đã tan thành mây khói, bị một tên thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn hắn đánh bại, bị người ta đập nát đi đạo tâm vừa mới nảy mầm.
Suốt mấy ngày trôi qua này, hắn lâm vào điên cuồng tu luyện, điên cuồng ngộ kiếm. Rốt cục cũng có tiến bộ, sáng tạo ra một chiêu Thần Lôi Thanh Thiên Kích này. Những tưởng có thể đánh bại được Hoàng Thiên, phục hồi lại đạo tâm tan vỡ, nhưng cuối cùng vẫn là như thế, hắn thua. Bởi vì kiếm đạo của Hoàng Thiên không phải một kẻ như hắn có tư cách khiêu chiến.
Nhưng mà hắn cam lòng sao? Không! Hắn không cam lòng.
- Ngươi có biết vì sao không?
Như đoán được suy nghĩ ở trong lòng hắn lúc này, Hoàng Thiên đứng ở phía xa đột nhiên mở miệng hỏi.
Vân Vũ nội tâm vốn đang khủng hoảng vô cùng, nghe thấy Hoàng Thiên hỏi mình thì khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ lắc nhẹ đầu. Hắn không biết.
Hoàng Thiên mỉm cười đầy thâm ý, sau đó quay đầu nhìn về bầu trời phương xa, nhàn nhạt nói:
- Vân Vũ, ba tuổi bắt đầu luyện kiếm, tám tuổi thành danh, mười hai tuổi dùng kiếm đạo một đường vô địch cùng lứa. Mười sáu tuổi ngộ ra Kiếm Uy Chi Đạo kiếm vô địch. Rất hiển hách, rất kinh người. Kiếm uy, kiếm chém vạn vật, kiếm sắc vô uy kiếm chém phàm. Có phải ngươi luôn tự hào rằng bản thân ngươi đã tự ngộ ra một đường kiếm đạo tuyệt thế này phải không? Ồ không! Ngươi sai rồi. Năm đó khi mà ngươi được sở hữu Huyễn Thần Thanh Lôi Kiếm, chính là khi ngươi đi sai đường. Chính thanh kiếm kia khiến đạo của ngươi bị lệch lạc.
Hoàng Thiên vừa nói, lòng bàn tay vừa đảo, pháp quyết nhẹ nhàng đánh ra, đem Thuận Thiên Kiếm không ngừng thiên biến vạn hóa:
- Kiếm Uy Chi Đạo là một đạo kiếm ngay thẳng và mạnh mẽ, chỉ những cương trực và chính nghĩa mới có thể sử dụng nó. Ngươi nghĩ bản thân ngươi là loại người nào? Ngươi nghĩ mình xứng đáng với kiếm đạo này sao?
Lời nói của Hoàng Thiên ngày một lớn, vang vọng trong thâm tâm của Vân Vũ, tựa như hóa thành từng đợt sóng lớn, cuộn trào trong lòng của hắn.
Không cần phải nói, những lời này đã đem lại đả kích không nhỏ đối với hắn, khiến hắn càng thêm khủng hoảng. Hắn không xứng với Kiến Uy Chi Đạo ư? Kiếm đạo này là do chính bản thân hắn ngộ ra mà. Hắn đã đi sai đường? Là hắn lựa chọn sai hay là kiếm đạo một đường này sai?
Từng câu hỏi cứ thế quanh quẩn, vang vang trong đầu hắn, liên miên không dứt.
- Không! Không phải ngươi không xứng với nó, mà là nó không xứng với ngươi.
Nghe đến đây, trong đầu Vân Vũ như đoàng một tiếng nổ lớn, hai mắt trợn trừng nhìn tới, giống như vừa nghe được một điều gì đó cực kỳ khủng khiếp. Tại sao Hoàng Thiên lại nói như thế, kiếm đạo này không xứng với hắn sao?
- Ngươi một đường tu kiếm, lấy lôi điện làm uy, nhưng có thực sự hiểu nó.
Không! Bản thân ngươi chỉ có thể nhìn được bề ngoài uy lực, nhìn thấy khả năng hủy diệt của nó. Còn những thứ khác ngươi chưa hề nhìn thấy. Lôi điện là thứ mạnh mẽ, nhưng không đồng nghĩa rằng nó chỉ có mạnh mẽ, nó còn có thời điểm yếu nhược.
Nó không chỉ có thô bạo, mà còn có cả sắc bén. Nó không chỉ có phá hủy mà còn có tân sinh. Nó không chỉ có tử vong chết chóc mà còn có sinh mệnh chi linh.
Kiếm Uy Chi Đạo đó của ngươi một đường hóa lôi thành kiếm, nhưng lại chỉ có thể biểu hiện ra một mặt uy lực thô bạo và chết chóc mà quên mất đi những trạng thái đối nghịch vốn có, những trạng thái khiến nó trở nên hoàn hảo. Mất đi sự cân bằng tự nhiên, kiếm đạo của ngươi chẳng khác nào tử đạo. Không sớm thì muộn cũng phải tiêu tan.
Đó cũng là một trong những lý do, ngươi mãi mãi không thể nào thắng được ta.