Học Viện Hoàng Gia, hồ Tiên Lãng.
Tại chỏm đá quen thuộc trên đỉnh thác, Thiên Phương ngồi yên tại nơi đó, hai chân thả tự do trong không gian. Khuôn mặt vẫn như thế xinh đẹp tuyệt trần, lại thêm nét u buồn trong ánh mắt, khiến cho nàng trở nên cuốn hút đến lạ thường. Bên cạnh nàng là thân thể của Hoàng Thiên, có chút vô hồn và lạnh ngắt, được nàng đặt ngồi dựa vào vai mình.
Nhìn thân thể tràn đầy vết thương ấy, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt ấy, trong lòng của nàng không khỏi nổi lên sự đau thương khó nói thành lời.
Hắn là một tên ngốc, là một tên không tim không phổi, chỉ biết ngu ngơ khù khờ khiến cho nàng lúc nào cũng phải tức giận, phải ấm ức. Nhưng cớ sao nàng vẫn quan tâm đến hắn, cớ sao nàng phải đau lòng vì hắn như thế.
Đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt, nàng cúi đầu áp sát vào đầu của Hoàng Thiên, nước mắt cứ thế nhẹ nhàng thẩm thấu ra ngoài lăn trên gò má. Có lẽ trên cuộc đời này không ai có thể cảm nhận được nỗi lòng của nàng lúc này, không một ai cả.
Đã từng ấy năm trôi qua, rốt cục nàng cũng chờ được hắn, nhưng mà tại sao hắn lại trở nên như thế này. Nhìn hắn đem yêu thương trao cho người con gái khác, nhìn hắn đau khổ vì người ta, trong lòng nàng làm sao thoải mái cho được. Thân phận của nàng dù kinh người, nhưng cũng chỉ như bao nhiêu con người bình thường khác, nàng có lòng ích kỷ của riêng mình. Nàng yêu hắn, nàng muốn hắn là của riêng mình mà thôi.
Không gian thoáng chốc thanh tĩnh đến lạ thường, tiếng thác nước cũng như nhỏ dần đi rồi im bặt. Chỉ còn tiếng thở đều nhẹ nhàng của hai người, chậm rãi và sâu lắng.
Phải! Là tiếng thở của hai người, Thiên Phương và Hoàng Thiên.
Sau khoảnh khắc biến mất khỏi không gian kỳ lạ kia, Hoàng Thiên liền thức tỉnh lại rồi. Chỉ có điều mặc dù đôi mắt đã mở ra, nhưng lại tựa như không có linh tính, lạnh lẽo đến vô cùng. Có lẽ cú sốc kia quá lớn đối với hắn, khiến hắn chưa thể nào chấp nhận được, chưa thể nào trở về với thực tại. Hắn ngây ngốc vô định nhìn về phía trước, không nói một lời nào, bàn tay trong vô thức siết chặt lấy tay của Thiên Phương.
Nếu như là ngày thường, ngay khi mà hắn tỉnh lại, thì Thiên Phương đã đỏ mặt xấu hổ buông hắn ra, rồi đá bay hắn ra ngoài. Nhưng hôm nay nàng lại không có làm thế. Bởi vì từ trong đôi mắt vô hồn đó, nàng có thể cảm nhận được trạng thái của hắn bây giờ, mờ mịt và không có phương hướng, tuyệt vọng đến vô cùng.
- Tỉnh lại rồi sao?
Siết chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, nàng mỉm cười ấm áp, nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Hoàng Thiên vẫn cứ thế nhìn về phương xa không có phản ứng, nhưng trên khóe mi nước mắt đã lăn dài. Hắn dần có cảm xúc, dần nhận ra được mọi thứ xung quanh mình. Chỉ là cái cảm xúc đó thật chán ghét, lại khiến cho lòng hắn bi thương đến thế. Nếu như được lựa chọn, hắn ước bản thân mình trở nên vô cảm cho xong, đừng bị dằn vặt trong đau khổ như vậy.
Ý thức trở lại, đồng nghĩa với ký ức được mở ra, từng thông tin liên tục truyền qua tâm trí hắn. Tinh thần hắn dần trở nên hỗn loạn, chìm vào trong kinh hãi và hoảng sợ đến tột cùng. Trên khắp cơ thể liên tục truyền đến những cơn đau dữ dội, cuộc đời của hắn có lẽ chưa từng phải trải qua cơn đau nào như thế, đó là nỗi đau, nỗi thống khổ từ sâu tận tâm can. Khủng hoảng và cô độc là cảm giác duy nhất còn sót lại trong tâm trí của hắn lúc này.
Bật người vùng dậy, hắn cắm đầu chạy như điên về phương xa, hùng hục tựa như một con dã thú lạc bầy, liều mạng và điên cuồng.
Thiên Phương sững sờ nhìn thân ảnh của hắn vút đi, trong lòng càng thêm xót xa và thương cảm. Nàng biết hắn trong lòng thống khổ cần phải phát tiết ra ngoài, hắn cần có thời gian để ổn định lại tâm tình của mình. Do đó không có đi ngăn cản hắn, mà chỉ chầm chậm bám theo sau.
Một người chạy, một người đi theo, cứ thế xuyên suốt dọc con đường đá cũ của Học Viện Hoàng Gia, khiến cho rất nhiều người chú ý tới. Tất nhiên cũng chỉ dừng lại ở sự hiếu kỳ, không có ai can thiệp vào.
“Dù cha mẹ đã không còn…”
Câu nói của cha cứ quanh quẩn vang vọng trong tâm trí, lồng ngực của hắn đau đớn đến mức không thể thở được nữa, khóe mi không ngừng rỉ máu, thê thảm đến vô cùng.
Sâu trong thức hải của hắn, Hỗn Nguyên Khí lâm vào tình trạng không thể nào kiểm soát, tuôn trào dữ dội. Ma Thần Thái Cực Đồ dưới sự thôi thúc của nhị khí bắt đầu vận chuyển, xảy ra biến hóa kinh người.
Hắn càng đau khổ, thì cơ thể hắn biến hóa càng thêm dữ dội. Từng luồng khí tức kỳ lạ không ngừng xuất hiện trong cơ thể, xuyên suốt qua xương cốt, máu thịt, tỏa ra năng lượng hủy diệt khủng khiếp.
Năng lượng ấy, có vài phần tương tự như nhị khí Ma Thần mà hắn đã từng thi triển ra, nhưng lại ở một cấp độ hoàn toàn khác. Có lẽ đây mới chân chính là sức mạnh của Ma Thần huyết mạch, một sức mạnh mang tính hủy diệt.
Vạn vật sinh linh từ Thượng Cổ tới nay, đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng. Mỗi một chủng tộc, một địa phương đều có những cách thức tu luyện khác nhau, do đó bản chất của năng lượng trong cơ thể cũng không giống nhau.
Nguyên Giới, đúng như cái tên của nó, tu sỹ nơi này từ xa xưa tới tận bây giờ đã chọn Nguyên Khí làm năng lượng cốt lõi để tu luyện. Nguyên về bản chất thì chính là trạng thái sơ khai của khí, khí tinh thuần đến cực hạn chính là nguyên.
Quá trình tu luyện của tu sỹ, thực chất chính là quá trình tích lũy về lượng của Nguyên Khí, để đến cực hạn sẽ đi đến biến đổi về chất, ngày một mạnh mẽ hơn. Dựa vào những lần biến chất đó, có thể chia Nguyên Khí làm ba cấp độ chính bao gồm khí, nguyên, và cao nhất là tiên, hay còn được gọi là Tiên Nguyên Chi Khí.
Hoàng Thiên sống ở Nguyên Giới, nhưng hắn lại không giống như những tu sĩ khác, tu luyện Nguyên Khí. Hắn từ khi ở trong Vũ Trụ Hỗn Độn thức tỉnh được huyết mạch, ngưng kết ra Hỗn Nguyên Đan cho bản thân mình, thì đã đi sang một con đường hoàn toàn khác. Lực lượng mà hắn sử dụng không còn là Nguyên Khí, mà có tên là Hỗn Nguyên Khí.
Hôm nay, Hỗn Nguyên Khí của hắn dưới sự vận chuyển hỗn loạn của Ma Thần Thái Cực Đồ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, sản sinh ra một loại lực lượng mới của riêng hắn. Là lực lượng kết hợp giữa Hỗn Nguyên Khí và Ma Thần Khí, tạo thành Hỗn Nguyên Ma Thần Khí.
Đây, mới chân chính là lực lượng của huyết mạch Ma Thần. Là một trong những lực lượng bí ẩn nhất của cả Vũ Trụ này.
Những biến hóa đang xảy ra trên cơ thể, Hoàng Thiên không hề hay biết. Mà dù cho có biết được, có lẽ hắn cũng chẳng quan tâm nổi. Bởi ý thức của hắn đã sớm không còn rồi, chỉ còn lại một loại bản năng trong tiềm thức.
Hắn vẫn một mạch cắm đầu chạy loạn, mặc cho Hỗn Nguyên Ma Thần khí không ngừng sản sinh, mặc cho cơ thể dưới sự thôi thúc của lực lượng mới mà xảy ra biến đổi cực lớn. Hắn chỉ biết một đường chạy tới. Hỗn Nguyên Ma Thần Khí từ thân thể không ngừng toát ra, đem vạn vật xung quanh đều diệt tuyệt.
Lúc này trên con đường đá đó, cách vị trí của Hoàng Thiên không xa, một đám mười mấy người đang chầm chậm bước đi, cười nói vui vẻ. Có lẽ là học viên của Học Viện Hoàng Gia đang tản bộ.
Bóng dáng của Hoàng Thiên nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt, tất nhiên không tránh khỏi sự chú ý của chúng. Đám người bước chậm lại, kẻ nào cũng nhíu mày nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra nét không vui. Một phần là ngoại hình của hắn có phần kỳ quái quê mùa, một phần vì hắn như không nhìn thấy bọn chúng, vẫn cắm đầu chạy tới.
Con đường đá này không rộng lắm, mà nhóm người của bọn chúng lại khá đông, đứng kín cả con đường. Mọi người ở đây đều là nhân tài của Học Viện Hoàng Gia, kẻ nào cũng kiêu ngạo bất tuân, há lại có chuyện chúng tránh đường cho một tên quê mùa chạy qua chứ?
- Hừ! Con chó hoang từ đâu chạy tới vậy? Khôn hồn thì mau cút đi.
Một tên thiếu niên quần áo đẹp đẽ nhất trong nhóm cau mày, hướng về phía Hoàng Thiên mà quát lớn.
Nhưng mà lời nói của hắn có cũng như không, chẳng hề có tác dụng nào. Hoàng Thiên vẫn cứ điên cuồng như thế, cắm đầu mà chạy. Việc này khiến cho tên thiếu niên kia trở nên tức giận, trên khuôn mặt hằn lên từng tia sát khí. Kẻ vô tri này lại dám không coi lời nói của hắn ra gì, chính là chán sống đây mà.
- Muốn chết!
Nhìn Hoàng Thiên ngày càng gần, hắn quát lên một tiếng giận dữ, lòng bàn tay lóe lên quang mang, ác độc đánh ra một chưởng. Sóng năng lượng mãnh liệt cuộn trào, như hóa thành một thanh đao khổng lồ chém thẳng tới, tốc độ nhanh đến khó tin.
- Uỳnh!
Hoàng Thiên đang chìm trong trạng thái vô thức nào có phòng bị gì, công kích cứ thế chém lên người hắn, bộc phát ra nổ lớn rung chuyển. Lực lượng mạnh mẽ đem cơ thể hắn đánh bay về phía sau, chật vật lăn lộn trên nền đá.
Nhìn thấy đối phương chịu không nổi một kích của mình, tên thiếu niên trên khuôn mặt lộ ra vẻ khinh thường cùng ngạo mạn, hóa ra chỉ là một tên quê mùa yếu đuối.
Còn đám người xung quanh, mỗi kẻ một biểu cảm không giống nhau. Có kẻ lộ ra vẻ thích thú cười đùa, có kẻ khuôn mặt tràn đầy tán thưởng nịnh nọt với tên thiếu niên, cũng có kẻ tỏ vẻ thương hại Hoàng Thiên. Nhưng tuyệt nhiên, không có một kẻ nào cảm thấy bất bình cả, không có kẻ nào.
Chỉ có điều vẻ mặt của bọn chúng chẳng vui cười được bao lâu, đã phải đông cứng lại, có chút kinh sợ nhìn tới.
Nơi đó, Hoàng Thiên chậm dãi đứng dậy, trên thân thể ngoài vết rách trên quần áo do bị chém ra, thì không có vết thương nào do công kích của tên thiếu niên kia gây ra cả. Thậm chí đến một vết rách nhỏ cũng không có.
Đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Mỗi người trong bọn chúng đều xuất hiện một dấu hỏi to đùng, nhưng chẳng có người nào có thể trả lời cho chúng cả, nếu có thì chính là thần chết.
Hoàng Thiên đứng im tại nơi đó, nhìn vào đám người phía trước mà nở nụ cười độc ác. Sâu trong ánh mắt bắn ra hung khí khủng khiếp, sát khí ngợp trời.
Thiên Kiếm tự nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, bộc phát ra rung động mãnh liệt nhất từ trước tới giờ, giống như đang cực độ vui mừng vậy. Lần đầu tiên thanh kiếm này tự động chạy ra khỏi thân thể hắn không phải để bảo vệ hắn, không phải để luyện kiếm, mà là để giết người.
Hôm nay, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có ham muốn giết người như thế. Tựa như bản năng của hắn từ khi sinh ra, chính là để cướp đi tính mạng của người khác vậy. Hôm nay, hắn sẽ chủ động đi giết người.