Đợi khi Cố Thừa Trạch ngừng bút, Vãn Mặc cũng đã dùng hết. Hắn híp mắt, phấn khởi đánh giá thành quả mình vừa làm ra.
Chỉ thấy, toàn thân Kỉ Tình lúc này, ngoại trừ mặt, bàn tay ra, thì gần như từng tất da thịt đều xuất hiện họa văn.
Có phong thuỷ sơn hà, khắc họa hình ảnh của Tiêu Dao Đỉnh. Có hình ảnh hồng mai rực rỡ giữa tuyết trắng,...
Đương nhiên, còn có cả họa phong họa lại gương mặt Kỉ Tình lúc ý loạn tình mê, từng nét mặt, biểu lộ đều chân thực đến khó tin.
Thậm chí, hắn còn cả gan đến mức vẽ lít nha lít nhít long dương đồ lên trên người y với đủ loại tư thế, đủ loại tràng cảnh.
Không biết là vì lý do gì, có lẽ là chịu kích thích bởi những họa tác này, kế tiếp Cố Thừa Trạch liền tựa như đánh máu gà, đem y lăn qua lộn lại hành hạ càng thêm hung mãnh.
Kỉ Tình cũng không biết chính mình đã bị hắn làm đến cao trào bao nhiêu lần. Cũng không biết hắn đã phóng thích vào trong người y bao nhiêu dịch thể.
Đến tận khi mặt trăng treo cao, Cố Thừa Trạch mới chịu buông tha cho y.
Hắn bước xuống giường, đem y phục sửa sang lại thành hoàn mỹ vô khuyết, trở về bộ dáng nhân mô cẩu dạng, ôn hòa thủ lễ thường ngày của mình.
Lúc này, Kỉ Tình đã sớm toàn thân vô lực, hậu huyệt hỗn độn bất kham, sưng đỏ lệnh người đau lòng. Nhất là bụng nhỏ còn bởi vì bị chèn ép mà ẩn ẩn trướng đau.
Hai mắt y mông lung mơ hồ, cổ họng đều gọi đến sắp hỏng. Cả người tựa như một con rối bị tàn phá, khiến người chỉ muốn hung hăng chà đạp y hơn nữa.
Đè xuống ngứa ngáy trong lòng, Cố Thừa Trạch liền vén vạt áo quỳ gối bên giường gỗ. Thần thái nghiêm nghị, phảng phất nghiệt đồ vừa làm chuyện đại nghịch bất đạo kia cũng không phải là hắn.
"Đệ tử Cố Thừa Trạch, không thể tiếp tục ở cạnh báo đáp ân dưỡng dục của sư tôn." Âm thanh sang sảng tràn đầy chân thành, Cố Thừa Trạch liền thật sâu cúi đầu, ở trên đất dập đầu ba cái :"Tiên lộ còn dài, sư tôn xin tự bảo trọng."
Nói xong, cũng không hỏi ý kiến của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền đã đứng dậy, từng bước một đi tới bên giường, đặt lên trán y một nụ hôn.
"Tình nhi, ta phải đi rồi, có duyên sẽ gặp lại." Thần sắc cung kính bị rút sạch, thái độ của Cố Thừa Trạch lúc này chẳng khác gì tình lang đang nói chuyện với ý trung nhân của mình.
Tựa hồ có chút hối tiếc, không quản đôi mắt trừng to của Kỉ Tình, hắn liền hôn hôn lên đôi môi sưng tấy, có vài chỗ phá da của y :"Hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Cố Thừa Trạch ta. Ta nhất định sẽ ghi nhớ cả đời."
Dứt lời, Cố Thừa Trạch liền lùi lại, không chút do dự xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn ngày một đi xa, tựa hồ lại quay về lúc bị Độc Cô Vô Song bỏ lại, Kỉ Tình chỉ thẩn thờ nhìn trần nhà.
Y muốn gào thét, muốn động đậy, muốn đuổi theo đem hắn bằm thây vạn đoạn, nhưng bi ai chính là, y cái gì cũng không làm được.
Thời gian từng chút một trôi qua, một giây so với một năm còn phải dài. Linh lực cũng chậm rãi, từng chút một quay về với Kỉ Tình.
Cảm nhận được bình cảnh giống như so trước kia đã nới lỏng một chút. Kỉ Tình liền siết chặt nắm đấm, không có vui vẻ, chỉ có lửa giận cuộn trào.
"Bẩm...bẩm Tiên Quân, ta gọi Cố Thừa Trạch, năm nay mười tuổi, là người cuối cùng trong Mị Linh tộc, trời sinh Chí Dương Thể, là tuyệt thế lô đỉnh,..."
Hình ảnh nam hài sợ hãi rụt rè, tựa như kim đâm vào tim, khiến tâm can Kỉ Tình máu me đầm đìa.
Rốt cuộc là thứ gì đã biến một hài tử tốt, một đồ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện của y thành bộ dạng như bây giờ?
Hoặc là, những thứ trước kia, những thứ y cảm nhận được về hắn đều chỉ là giả tượng?
Hắn rốt cục là loại người gì? Đâu mới thật sự là hắn?
Ánh mắt phiêu hốt nhìn về phía gương đồng, một khắc nhìn thấy thân ảnh của chính mình phản chiếu trong gương, đồng tử Kỉ Tình liền co rụt lại. Ngay lập tức liền đánh ra một luồng kiếm khí, đem gương đồng cắt nát thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
"A!!!" Kỉ Tình ôm đầu, tiếng gào thét truyền khắp Tiêu Dao Đỉnh. Đem vô số linh cầm tẩu thú đều doạ đến hốt hoảng bỏ chạy.
Lúc này, khó khăn lắm mới vượt qua được sát trận dưới núi, Tiêu Dật kém chút liền bị tiếng thét của Kỉ Tình làm trượt chân lăn xuống núi.
Chân mày cau chặt, hắn liền lập tức sử dụng thuấn bộ thẳng hướng đông viện của y.
Vừa đẩy cửa bước vào, Tiêu Dật liền đã bị mùi xạ hương trong phòng xông đến choáng váng, lập tức che mũi lại. Khi ánh mắt rơi vào trên người của Kỉ Tình đã sớm ngất xỉu ở trên giường kia, con ngươi liền không khỏi siết chặt.
"Kỉ Tình!!!"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Kỉ Tình tỉnh dậy, đã là chuyện của sáng hôm sau. Y mở mắt, hai mắt mông lung nhìn trần nhà cao trên đỉnh đầu. Không khí đã không còn mùi hương làm người mặt đỏ tim đập, trái lại còn vô cùng thanh tân, thoáng đạt.
"Ngươi tỉnh rồi sao?"
Nặng nề di chuyển tầm mắt, Kỉ Tình liền nhìn thấy Tiêu Dật đang ngồi bên mép giường. Khác với bình thường không đứng đắn, thần sắc của hắn lúc này lại vô cùng nghiêm túc.
"Ngươi..."
"Ngươi không cần hỏi, là ta giúp ngươi dùng thuật pháp thanh tẩy cơ thể." Giơ tay ngăn lại dòng nghi vấn của Kỉ Tình, Tiêu Dật liền nói thẳng vào trọng tâm :"Ta cũng sẽ không tra hỏi về những chuyện đã xảy ra trên người ngươi."
"Ta chỉ muốn hỏi, ngươi biết chính mình đã trúng độc sao?"
"Độc? Ta làm sao lại trúng độc được..." Vốn còn đang quan tâm việc bộ dạng chật vật của mình bị Tiêu Dật nhìn thấy. Sự chú ý của y ngay tức thì liền bị chuyển đến trên chữ 'độc' kia.
Thấy bộ dạng khó tin của y, đã sớm ngờ tới, Tiêu Dật liền lắc đầu giảng giải :"Ngươi xác thực đã bị người hạ độc, hơn nữa còn là độc dược mãn tính, chí ít cũng phải trúng hơn 8 năm rồi."
"Ngươi có phải thường xuyên gặp phải chuyện linh lực mất linh, không thể điều động linh khí, toàn thân mất sức có đúng không?"