Nửa khắc sau, thân ảnh của Tiêu Dật xuất hiện ở trước Tiêu Dao Đỉnh.
Mặc dù miệng rất cứng, rất hung ác, nhưng Tiêu Dật vẫn như cũ rất sợ hãi Kỉ Tình, không dám khiêu khích quyền uy của y.
Ngậm ngùi vượt qua mấy ngàn tòa sát trận, lại hơn nửa canh giờ sau, Tiêu Dật mới thân tàn ma dại đặt chân lên cửa lớn Vọng Minh Cư.
Làm hắn hiếm lạ là, Vọng Minh Cư hôm nay lại vô cùng thanh tĩnh. Phảng phất quay trở về lúc Kỉ Tình chưa nhận đồ đệ.
Đứng giữa sân lớn, Tiêu Dật liền cất giọng hô to :"Kỉ Tình, ta đến rồi đây."
"Vào đi."
Xác định âm thanh là từ hướng tây viện truyền tới, Tiêu Dật liền cất bước đi về phía này. Đi tới trước tiểu viện mà bốn tiểu tử kia ở, nhưng vẫn chưa nhìn thấy người nào. Hắn liền đầy bụng nghi hoặc đẩy cửa bước vào.
Thế nhưng, một khắc nhìn thấy khung cảnh bên trong, dưới chân Tiêu Dật liền khẽ trượt một cái, suýt chút bổ nhào ra đất. Khóe môi run lên, gần như không tin vào mắt mình.
Chỉ thấy lúc này, Kỉ Tình đang ngồi xếp bằng trên trường kỉ. Sắc mặt tối đen như mực, tựa như một bức tượng tạc ra, cứng ngắc, lạnh băng.
Nhưng thứ làm Tiêu Dật hoảng hồn hiển nhiên cũng không phải việc này. Mà là xung quanh y bây giờ, cư nhiên lại nhiều ra bốn cái tiểu hài tử.
Một cái mặc tử sắc y phục, chỉ khoảng 2\-3 tuổi đang nắm lấy dây cột tóc của Kỉ Tình, lật qua lật lại, chơi đùa đến hăng say.
Một cái có gương mặt giống như đúc tiểu tử bên trên, thời khắc này đang gối đầu lên trên đùi Kỉ Tình, tựa mặt vào hông y.
Một cái khác mắt to, môi đỏ, tựa như một cái búp bê tinh xảo thì đang bắt chước dáng vẻ của Kỉ Tình, ngồi xếp bằng, nghiêm mặt nhìn hắn.
Mà cái cúi cùng thì còn quá đáng hơn, trực tiếp chui luôn vào lòng Kỉ Tình, chỉ lộ ra một cái mông nhỏ mặc lục sắc trường bào.
Tiêu Dật nhìn thấy một màn này, kém chút liền cắn đầu lưỡi, ngay cả lời than vãn sắp ra khỏi miệng cũng bị ngạnh sinh sinh nén trở về.
Bởi vì hắn có thể nhìn ra được, Kỉ Tình lúc này đang không ngừng lẩm bẩm tụng niệm Thanh Tâm Chú, cố gắng áp chế nộ hỏa!
Rốt cuộc, một khắc sau, Tiêu Dật mới có thể biết được tiền căn hậu quả của mọi chuyện.
"Cho nên nói, đợi ngươi quay đầu lại, bốn đệ tử của mình liền đã biến thành bộ dạng này?"
Thấy Kỉ Tình gật đầu, Tiêu Dật liền đau đầu day day mi tâm. Sau đó mới cười khan giảng giải :"Kỳ thực ngươi không cần hoảng loạn như vậy đâu."
"Nếu ta đoán không lầm, thứ bọn họ trúng chính là Nhật Dạ Vong Niên, là một loại độc vật vô cùng phổ thông, khiến người tu vi tan biến, thân thể thu nhỏ."
Nghe Tiêu Dật giới thiệu về loại độc này, Kỉ Tình không chỉ không bình thản lại, trái lại, lại càng thêm lo âu.
Lúc này, nhìn thấu lo nghĩ của y, Tiêu Dật liền bổ sung :"Ngươi đừng lo, mặc dù Nhật Dạ Vong Niên có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng giống như tên của nó, nó chỉ có tác dụng một ngày một đêm mà thôi."
"Mặt trời hôm sau vừa lên, bọn họ sẽ bình thường trở lại...Kể cả tu vi cùng thân thể. Chỉ là..."
"Lúc này, mặc dù vẫn giữ lại ký ức, nhưng tâm trí của bọn họ cũng chỉ giống như một đứa trẻ ba tuổi mà thôi." Nói tới đây, giọng nói Tiêu Dật liền hơi ngưng lại, nhắc nhở.
"Cho nên, đối xử với tiểu hài tử, ngươi phải kiên nhẫn một chút, dịu dàng một chút..."
Nhìn Tiêu Dật, lại nhìn bốn tiểu hài tử ngây ngô đang đeo bám chính mình, Kỉ Tình liền đen mặt, từ tận đáy lòng hỏi :"Ta có thể đập bọn họ sao?"
Tiêu Dật :..............................
"Được rồi, thời gian không còn sớm, ta phải đi trước đây, tạm biệt." Cười khan một tiếng, không để Kỉ Tình hồi đáp, Tiêu Dật liền đã nhanh chân biến mất khỏi Vọng Minh Cư.
Nhìn hắn bỏ chạy, Kỉ Tình cũng không lưu lại. Kỳ thực, y chỉ là tùy tiện nói vậy thôi. Bốn đồ đệ mà mình dốc lòng bồi dưỡng, nói đập là đập, y vẫn là không nỡ.
Chỉ là lúc này, y nên làm gì với bọn họ đây?
"Sư...sư tôn...ta đói..." Bên tai truyền tới âm thanh nãi thanh nãi khí của Độc Cô Duy Ngã, tâm Kỉ Tình kém chút liền nhũn ra.
Lúc này, hai cái má phúng phính của hắn đang căng ra, mở to mắt, đáng thương nhìn y, xoa xoa bụng mình.
Ống tay áo bị giật giật, không ngoài dự đoán, vừa rũ mắt, y liền đã đối diện với đôi mắt hoa đào long lanh như bảo thạch của Cố Thừa Trạch.
Cho nên nói...đám oắt con này đều đang đói bụng!
Phải làm sao đây? Bởi vì bọn họ đều đã vào Trúc Cơ, cho nên lâu rồi y không dự trữ thức ăn sẵn a. Thời khắc này, trong cả Vọng Minh Cư căn bản là không có gì có thể lót dạ được.
"Sư tôn, đói...đói."
"Sư tôn, Dạ Dạ thật đói."
"Sư tôn..."
"Đủ!" Kỉ Tình lớn tiếng cắt ngang tiếng kêu rên của bọn họ. Không chút do dự đứng dậy :"Ta mang các ngươi xuống núi."
Vì sợ một đám bị rớt khỏi phi kiếm, nên Kỉ Tình chỉ có thể lựa chọn đi bộ. Mất hai canh giờ, loay hoay một vòng lớn, bọn họ mới đi tới thôn nhỏ dưới chân núi \- Thanh Diệp Trấn.
Nơi này, lần trước bọn họ cũng đã từng đi qua. Chỉ khác biệt ở chỗ, hôm đó y chỉ ghé ngang hỏi đường, còn hôm nay là đến 'tham quan'.
Bốn tiểu tử đi theo bên cạnh Kỉ Tình, thân thể thấp bé, còn chưa cao tới đầu gối y. Đôi mắt không ngừng loạn đảo xung quanh, quan sát dòng người nô nức tấp nập.
Năm sư đồ tùy tiện đi vào trong một gian hàng bán mì sợi bên lề đường. Bốn tiểu tử cũng xem như ngoan ngoãn ngồi ăn mì. Bộ dạng khả ái chọc tới đại thúc bán mì không ngừng khen ngợi.
Kỉ Tình từ đầu tới cuối đều lạnh mặt nhìn bọn họ ăn xong. Sau đó liền trực tiếp để lại một thỏi bạc, lập tức rời khỏi.
"Sư tôn, kẹo..."
Đuôi áo bị Lục Dạ bắt lấy, Kỉ Tình liền theo ngón tay nho nhỏ của hắn nhìn thấy chỗ bán kẹo hồ lô. Nhưng chưa để y phản ứng lại, thì hắn đã bắt lấy cổ tay y, kéo y chạy về phía sạp hàng.
"Vị công tử này muốn mua kẹo sao? Một xâu hai đồng, ngài muốn mua mấy xâu?"
"Năm xâu." Lục Dạ ngay lập tức liền giơ năm ngón tay lên. Sau đó lại dùng đôi mắt lấp lánh tia sáng nhìn y :"Có được không sư tôn?"
Yên lặng thu hồi tầm mắt, Kỉ Tình liền đặt một chút bạc vụn lên bàn, sau đó từ trong tay người bán nhận lấy năm xâu kẹo đưa cho Lục Dạ. Mang hắn quay về chỗ khi nãy.
Chỉ là, khi quay trở lại rồi, Kỉ Tình mới phát hiện ngoại trừ Cố Thừa Trạch ra, thì hai tiểu tử khác lại không thấy.
"Hai người khác đâu?" Kỉ Tình nhíu mi, trầm giọng hỏi.
Cố Thừa Trạch nhận lấy kẹo hồ mà Lục Dạ đưa, ngoan ngoãn hồi đáp, chỉ tay về một hướng :"Sư tôn, hai vị sư huynh ở đó."
Lập tức đưa mắt nhìn qua, Kỉ Tình liền cả kinh, quát lớn :"Độc Cô Duy Ngã!"
Bởi vì lúc này, Độc Cô Duy Ngã thế mà lại đang lén lút vươn tay lôi kéo một chiếc đèn lồng treo trên sạp hàng của người ta.
Kỉ Tình vừa hô, do đang nhón chân, Độc Cô Duy Ngã liền mất thăng bằng ngã về trước, đem một dãy lồng đèn đang treo đều lôi xuống.
'Ầm ầm'
Lồng đèn văng đầy đất, Độc Cô Duy Ngã thì ngã sấp xuống đất. Mà Kỉ Tình cũng lập tức chạy tới.
Thấy y xuất hiện, Độc Cô Vô Song đang đứng bên cạnh liền túm lấy tay áo của y, mím môi tố cáo :"Sư tôn...ca ca làm rơi lồng đèn."
\*\*Qua tình tiết này rồi, bốn anh công của chúng ta sẽ lớn lên nha. Và cũng sẽ bắt đầu có ngược. ?