Cuối tháng sáu, Lục phủ dán cáo thị, nếu ai có thể trị hết bệnh nhân mặt sang, phần thưởng năm nghìn hai trăm lượng bạc.
Một tháng qua đi, không có người yết bảng.
Lục phủ đành phải dán cáo thị nữa, nguyện ra năm nghìn lượng mua nữ nhân tốt bình thường, yêu cầu hầu hạ Lục Phụng Thiên, hơn nữa nói rõ phương pháp cùng hậu quả sau khi trị hết bệnh nhân mặt sang, chỉ rõ nhất định người bán mình phải hoàn toàn tự nguyện.
Cho nên, tuy có phụ mẫu hoặc bọn buôn người kia ham phần thưởng, nhưng sau khi người bán mình nhìn thấy cả người thối rữa của Lục Phụng Thiên, thật tình nghĩ tới thân người đó cũng không có một ai dám. Ngược lại tướng quân phủ nhân cơ hội này cứu không ít nữ tử số khổ, làm cho Lục Phụng Thiên có mỹ danh là người lương thiện, việc này ngược lại làm Lục Phụng Thiên ngoài ý muốn đoạt được.
Thời gian cứ như vậy một ngày lại một ngày qua đi. Tháng tám tới, Lục Phụng Thiên không hề vào triều, có chuyện quan trọng thì mời người đến trình lên, mỗi ngày cho vào hắc sam (áo lót đen) đầy nhang hương, ngồi ở trong nhà xử lý công văn.
“Phu quân.” Biện Thanh Nghi đang mang thai, được nha hoàn dìu đỡ xuất hiện tại cửa thư phòng.
Lục Phụng Thiên ngẩng đầu, hướng ra cửa nhìn.
Vẻ mặt Biện Thanh Nghi nhìn không được tự nhiên. Vẻ mặt tuấn vĩ kia, hôm nay chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung là vô cùng thê thảm. Trước đây có nữ tử bán mình sau khi nhìn thấy bộ mặt Lục Phụng Thiên liền bất tỉnh.
“Có việc gì thế?”
“Thiếp muốn hỏi phu quân, trong cung có thiếp mời gửi đến, phu quân có đi không? Nói là tiệc rượu hoa quế.”
“Không đi.” Lục Phụng Thiên lãnh đạm trả lời một tiếng, cúi đầu tiếp tục phê viết công văn.
“Phu quân…”
“Còn có chuyện gì?”
“Lại có người tặng nữ nhi đến, muốn hỏi phu quân có muốn đi xem hay không?
“Nữ nhi là tự nguyện sao?”
Biện Thanh Nghi lặng im. Thấy Lục Phụng Thiên hiện tại hình dạng ma quỷ, nghĩ đến muốn cùng người như vậy mập hợp, nghĩ đến sau đó biến thành như vậy, cho dù là nữ tử xấu xí cũng không nguyện ý a!
“Phu quân, thiếp cho rằng, người không thể như vậy nữa, vì sao nhất định phải là người bán mình tự nguyện chứ, nếu thanh toán ngân lượng, cho dù là dùng thuốc cho nàng đó…”
“Nếu như đổi lại là ngươi?” Lục Phụng Thiên không ngẩng đầu lên nhàn nhạt hỏi.
Biện Thanh Nghi nói không ra lời, đứng một hồi, thực sự chịu đựng không nổi trong phòng truyền đến mùi vị khó ngửi khác thường, vén áo thi lễ, xoay người rời khỏi.
Chờ Biện Thanh Nghi đi xa, Lục Phụng Thiên mới ngẩng đầu nhìn hình bóng của nàng.
Hắn rất muốn hỏi nàng, ta là trượng phu của ngươi, nếu như ngươi yêu ta, ngươi có bằng lòng cho ta thân của ngươi hay không?
Thế nhưng, hắn thủy chung không hỏi ra miệng, bởi vì hắn hiểu rõ, trên đời này người suy nghĩ vì mình nhiều lắm, đổi lại hắn, hắn cũng không nguyện.
Nếu như là Mã Phu… Lắc đầu, hắn không cho phép mình suy nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng càng là cấm, hắn lại càng sẽ nghĩ đến, nếu như là Mã Phu, hắn nhất định sẽ…
Ngày mười bảy tháng tám, Lục Phụng Thiên không cần hạ nhân hầu hạ, sau khi tự mình rửa sạch thân thể xong, nằm ở trên chiếu, mắt nhìn đỉnh màn. Hắn đã chịu đủ rồi ánh mắt khác thường của hạ nhân, thần sắc muốn nôn nhưng không thể nôn, muốn che mũi lại không thể che mũi được.
“Mã Phu… Đây là ngươi nghiêm khắc trừng phạt ta sao?” Khóe miệng Lục Phụng Thiên lộ ra ý cười.
Hắn không muốn ở kinh thành mua người thân cận, đương nhiên hắn có dự định. Nhưng đồng thời, hắn gần như muốn tự hành hạ mình, cũng coi như thay người nọ tự trừng phạt chính mình. Chỉ có nghĩ như vậy, khi hắn nghĩ đến nam nhân mới không có cảm giác thúc đẩy muốn khóc.
Trên bàn có bốn năm bát hương khói hương lượn lờ, hương vị đàn hương nồng nặc tràn ngập toàn bộ phòng ngủ, nhưng ngay cả như thế, cũng vô pháp che giấu mùi thối rữa từ trên người hắn.
Dưới kích thích của mùi vị kì dị này, Lục Phụng Thiên dần dần chìm vào mộng đẹp.
Trong mộng, hắn nhìn thấy được người kia, bất quá lần này người kia không có vết máu loang lổ ôm đầu ngựa, ghé vào lỗ tai hắn ngâm nga.
Hắn thấy người kia dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, khóe miệng y hiện ra nụ cười dịu dàng quen thuộc, người kia dần dần đến gần phía hắn…
Môi dày ấm áp hôn lên hắn, tiếp theo, hầu như chỉ dùng thái độ quý trọng để hôn lên toàn thân của hắn.
Lâu chưa mây mưa thân thể hắn như bị thiêu đốt, kịch liệt điên cuồng giống như muốn đem người kia toàn bộ cắn nuốt! Bên tai rên rỉ, bao vây lửa nóng của hắn, nhu tình hôn môi, làm cho hắn phân không rõ đây rốt cuộc là mộng, hay là hiện thực…
“Mã Phu…”
Sáng sớm tỉnh lại, Lục Phụng Thiên cảm thấy mình tối hôm qua tựa hồ có kêu tên Mã Phu, trên giường lộn xộn, thân thể thư sướng, trong mộng điên cuồng, nếu như không phải trên giường có lạc hồng, hắn sẽ cho rằng tối hôm qua cùng hắn trên giường là Mã Phu.
Lục Phụng Thiên đứng dậy mang giày vào, đi tới cạnh bát hương, ngửi mùi hương thoảng qua, phía bên trái hắn có bát hương thứ hai nằm ở giữa, phát hiện hương có mùi vị khác với mùi hương cây đàn hương.
“Kêu phu nhân đến thư phòng tìm ta!” Lục Phụng Thiên hướng về hạ nhân hầu hạ buổi sáng ra lệnh nói.
“Phu quân, ngươi tìm ta?” Biện Thanh Nghi khẽ gõ cánh cửa.
“Hình như nàng không có để ta trong lòng.”
“Phu quân, thiếp không rõ…”
“Không rõ?” Lục Phụng Thiên nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Thiếp thực sự…” Biện Thanh Nghi không tự chủ được mà quay lưng đi.
“Tiểu thiếu gia, là lão thân ta thay đổi bát hương có mùi vị đàn hương của ngài.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói của Lưu thẩm.
“Được rồi! Người đâu?” Lục Phụng Thiên không kiên nhẫn mà phất tay.
“Ngài nói nữ tử kia sao, lão thân xử lý ổn thỏa, không cần tiểu thiếu gia lo lắng.” Lưu thẩm liếc mắt nhìn Biện Thanh Nghi, mở miệng trả lời.
“Lưu thẩm, sau này trong phủ bất luận có chuyện gì, ta đều không hy vọng nhìn thấy ngươi nhúng tay vào, nếu như ngươi muốn đem quá khứ cùng toàn gia mà nói, ngươi nên lánh đi nơi khác.”
“Tiểu thiếu gia!” Lưu thẩm bắt đầu hoảng loạn.
“Xuống phía dưới. Cùng với Thanh Nghi.” Lục Phụng Thiên lần thứ hai phất tay, biểu thị không muốn bàn lại.
Biện Thanh Nghi nhìn thoáng qua Lưu thẩm thật lâu, ánh mắt tràn ngập áy náy. Lưu thẩm than nhẹ một tiếng, cùng với Biện Thanh Nghi cùng nhau rời khỏi thư phòng.
Hai ngày sau, Dương ngự y xác thực chuẩn đoán, chứng minh độc nhân mặt sang quả thực đã hút ra, làm cho Lục Phụng Thiên chậm rãi thở ra, lấy thuốc mỡ bôi lên các vết sẹo trên mặt sẽ mất đi, nói cho hắn chỉ cần không gián đoạn việc bôi thuốc khoảng một tháng, vết sẹo trên người trên mặt sẽ triệt tiêu, cho dù có để lại dấu vết cũng sẽ không thấy rõ ràng.
Lục Phụng Thiên lại bắt đầu mỗi ngày vào triều sớm, lâm triều xong hắn mang theo công văn ra ngoài, công văn làm xong thỉnh thoảng đi xã giao một phen, sau khi về nhà nhất định luyện võ lại luyện võ, đến lúc mệt không thể luyện được nữa, thì nằm xuống mà ngủ.
Qua ngày đó, hắn chưa từng nghĩ tới nữ tử mập hợp với hắn kết quả ra sao, mặc kệ nàng có phải tự nguyện hay không, chuyện này, người này đã cùng hắn không còn quan hệ nữa.
Mà trải qua việc này, thái độ của hắn đối với thê tử Biện Thanh Nghi cũng càng lãnh đạm. Hơn nữa thế lực bản thân hắn đã vững chắc, đối với Tể Tướng Biện Đằng Vân cũng không chịu phục tùng giống như ngày xưa nữa.
Sùng Nguyên năm đầu cuối tháng mười hai, Biện Thanh Nghi sinh cho Lục Phụng Thiên một tiểu tử mập mạp trên cổ tay có tam khỏa huyết chí, theo thầy xem tướng nói, tiểu tử này là báu vật, đứa bé này tương lai nhất định sẽ phú giáp một phương (giàu có sung túc).
Biện, Lưu vui vẻ dị thường, Lục Phụng Thiên thân là phụ thân nhưng phản ứng lãnh đạm. Hắn xem ra, có thể phú giáp một phương hay không, phải dựa vào khả năng cùng thủ đoạn của mình, cùng mấy nốt ruồi gì đó thì không có quan hệ.
Đầu xuân năm thứ hai, hoàng đế phái Lục Phụng Thiên đến lãnh thổ phía bắc, trấn thủ biên cương, thê nhi lưu lại trong kinh.
Ngay lúc Lục Phụng Thiên ở biên cương, vì củng cố thế lực cho mình, vì mưu cầu công danh lợi lộc mà nôn nóng, đột nhiên trong kinh truyền đến thư nhà trăm dặm khẩn cấp, viết: đứa bé bị người trộm.
Sau đó Lục Phụng Thiên trấn giữ cùng khai phá biên cương có công, phụng chỉ quay về kinh, mặc dù dán cáo thị tìm kiếm ái nhi phần thưởng bạc trăm, nhưng qua mỗi năm không tìm thấy tăm tích.
Biện Thanh Nghi tuy rằng còn muốn sinh thêm hài nhi, Lục Phụng Thiên cũng không cùng nàng chung phòng, quay về kinh không lâu sau, bắt đầu thường xuyên tìm hoa ngủ ở ngoài, khiến cho quan hệ với biện tể tướng ngày càng suy sụp.
Hoàng đế thấy tình hình như thế mừng rỡ, hơn nữa Lục Phụng Thiên chủ động dâng lên phân nửa binh quyền, càng làm cho hoàng đế yên tâm. Nhưng thật ra Biện tể tướng là cây đại thụ chiêu phong, khiến cho hoàng đế rất muốn để hắn cáo lão hồi hương, mặt khác muốn bồi dưỡng một thế lực mới.
Sau khi Lục Phụng Thiên quay về kinh không bao lâu, Lý Thành Hưng cũng phụng chỉ quay về kinh, được phong làm nhị phẩm tướng quân uy vũ.
Vừa nghe Lý Thành Hưng quay về, Lục Phụng Thiên rất nhanh tìm lý do, tìm phiền phức cũng đi.
Trên sàn đấu võ, hai người bàn luận về võ nghệ, kết quả đánh hôn thiên ám địa. Hai người đều coi đối phương có thù không đợi trời chung như nhau, đỏ con mắt, cố gắng đánh vào bộ phận nguy hiểm trên cơ thể mà giáng xuống. Khiến cho quân lính xung quanh sàn đấu võ chờ đợi lo lắng, chỉ sợ hai vị tướng quân quyền cao chức trọng vạn nhất có gì.
Đánh với nhau qua ba trăm chiêu, có lẽ thời gian Lý Thành Hưng luyện bí kíp công phu còn thiếu, hơn nữa đối phương đối với nhất chiêu nhất thức đều rất hiểu rõ, hơn nữa Lục Phụng Thiên học qua hai năm hiển nhiên không uổng công, một thân công lực thêm nghiêm khắc tập luyện, ba trăm chiêu qua đi, Lý Thành Hưng chỉ có lực chống đỡ, không hề phản công.
Hết lần này tới lần khác Lục Phụng Thiên bản tính ác liệt, biết rõ đối phương không phải là đối thủ của mình, không chỉ không thủ hạ lưu tình, ngược lại thay đổi phương pháp làm Lý Thành Hưng xấu mặt. Trong chốc lát đánh gãy dây cột tóc của hắn, làm tóc tai hắn bù xù, lúc thì đem ngoại bào trên thân hắn xé ra, lúc thì buộc hắn liên tục lộn nhào, nhất định không cho hắn một kích trí mạng.
Lý Thành Hưng bị hắn làm cho tức giận chửi ầm lên: “Ngươi con mẹ nó trời sinh không phải con người! Có người luận võ như thế sao? Hoặc là sảng khoái cho lão tử một đao! Liều mạng đùa giỡn lão tử chơi vui sao? Ngươi mụ nội nó… Hỗn trướng tăng thêm ba cấp!”
“Không sai, vài câu ngoài miệng của y đều được ngươi học hết! Thế nào không gặp y với ngươi cùng nhau trở về”! Lục Phụng Thiên quay lại buột miệng nói, nói ra miệng liền bắt đầu hối hận.
“Y là người nào, cha ngươi a!” Lý Thành Hưng nhất thời không kịp phản ứng, bị hung hăng quăng một cái liền té ngã, cái này quá mất mặt rồi, đơn giản một đao ném, không đánh! “Con bà nó, lão tử đánh không lại ngươi, không đánh! Trở lại ôm vợ của ngươi đi!” Lý Thành Hưng thở hồng hộc nói đi là đi.
Một đám quân lính kia có thời gian cùng hắn lớn lên, biết cá tính hắn, cùng nhau nở nụ cười.
Lục Phụng Thiên thấy hắn chịu thua, cũng không tiếp tục làm nhục hắn nữa, đem thanh trường kiếm trở vào bao, vẫn là không nhịn được nói: “Hắn không phải đem bí kíp võ công của ta trộm cho ngươi sao, thế nào cũng không thấy ngươi có một chút tiến bộ, không phải là ngươi hai năm nay đều tốn sức ở trên giường chứ!”
Lý Thành Hưng nghe được lời ấy, quay đầu lại, dùng một vẻ mặt vừa cổ quái vừa khinh thường, nhìn một chút phong thái tuấn lãng của Lục Phụng Thiên.
“Thế nào, tiểu tử ngươi ghen a! Hừ! Ngươi muốn biết, lão tử sẽ không nói cho ngươi!”
“Ta muốn biết cái gì? Ta lại không có hỏi tung tích của y!” Lục Phụng Thiên hừ lạnh.
“Ô…” Ô thật dài một tiếng, “Hóa ra tiểu tử ngươi muốn biết tung tích của y, ta còn tưởng rằng ngươi muốn biết, y có theo ta trên giường hay không chứ! Không có ý tứ, cái này lão tử cũng sẽ không nói cho ngươi biết! Ha ha !”
“Ai nói ta muốn biết!” Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Phụng Thiên lại bắt đầu hối hận.
“Ngươi không muốn biết a? Vậy không nên năm lần bảy lượt nói về y a! Ha ha! Nhìn không ra tiểu tử ngươi cũng là một đầu đất!” Lý Thành Hưng giống như hòa nhau một ván, tóc cũng không buộc, cứ như vậy mừng rỡ cười ha ha, nghênh ngang đi.
Lục Phụng Thiên nhìn bóng lưng của Lý Thành Hưng, chăm chú nắm chặt tay, một lần lại một lần nói với chính mình: ta không muốn biết tung tích của y, một chút cũng không muốn!