Mã Phu nhắm mắt lại mở ra, liều mạng đưa ra hi vọng cuối cùng, được ăn cả ngã về không!
“Tiểu Tứ tử, ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, con ngựa kia, ngươi vẫn cưỡi con ngựa Vọng Phu đó. Còn trên cổ ngươi có miếng ngọc thạch, ngươi cũng vẫn đeo. Nói cho ta biết, vì sao?”
Lục Phụng Thiên quỳ một gối xuống đất, cười đến vân đạm phong khinh (nụ cười nhạt nhẹ như gió), “Ngươi nói miếng ngọc thạch này phải không? Ta chỉ thấy từ khi đeo nó lên thì thuận buồm xuôi gió, cho nên mới không có tháo xuống. Không nghĩ tới sẽ làm ngươi hiểu lầm.”
Hắn từ trên cổ tháo xuống miếng ngọc thạch giá rẻ kia, đem ngọc thạch đặt ở bàn tay; kẹp giữa hai ngón tay, ngón tay cái đặt lên mặt trên ngọc thạch, ba ngón tay cùng nhau dùng lực, xoạch một tiếng, ngọc thạch nứt ra làm hai, tiện tay ném thật xa.
Mã Phu mắt mở trừng trừng nhìn hắn đem miếng ngọc thạch bóp nát, vứt đi.
Lục Phụng Thiên ngẩng đầu nhìn chuồng ngựa phân phó hạ nhân nói: “Đi dắt Vong Phu lại đây!”
Hạ nhân nhìn chuồng ngựa không rõ nội tình, vội vã chạy đi dắt ngựa.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Ý thức được Lục Phụng Thiên muốn làm gì, tim Mã Phu đập mạnh và loạn nhịp từ từ tỉnh táo lại, giãy dụa trên mặt đất muốn bò lên.
Đè lại Mã Phu, Lục Phụng Thiên nhìn y vừa cười vừa nói: “Con ngựa kia xác thực kêu là Vong Phu, bất quá điều không phải mong đợi hay hi vọng, mà là đã quên. Ngươi không hỏi ta, ta cũng quên giải thích với ngươi.”
“Ngay từ đầu hay thế nào?”
Lục Phụng Thiên dừng một chút, “Sau khi ta rời khỏi ngươi được nửa năm.”
Mã Phu gật đầu, phát hiện mình muốn tức giận nhưng không được. Tính người vốn như thế chăng? Hắn chí ít có thời gian nửa năm kêu con ngựa kia là “Vọng Phu”, chỉ là nửa năm sau, Vọng Phu biến thành Vong Phu.
“Ngươi muốn đem con ngựa kia làm gì?”
“Nó già rồi, chạy không nhanh bằng trước đây, trước đây vẫn ổn, giữ lại nó thì ngươi lại hiểu lầm, mà ta vừa lúc không cần nó, ngươi nói ta sẽ làm thế nào?” Nam nhân nhẹ giọng cười.
Mã Phu bỗng chốc nhào về phía trước, ôm chặt lấy hắn, ôm chặt như vậy, dùng hết toàn bộ sức lực, tựa như không có ngày mai. Vì sao biết rõ kết quả như vậy, vẫn một lần lại một lần chờ đợi chứ!
“Không nên giết nó, ta xin ngươi!” Một chữ cho ăn! Tầng tầng lớp lớp thật sâu!
Lục Phụng Thiên muốn đẩy y ra, trái lại bị y ôm càng thêm chặt. Sắc mặt Lưu thẩm, Biện Thanh Nghi trở nên khó coi.
“Mã Phu! Ngươi buông ra cho ta!” Lục Phụng Thiên không khách khí mà tung một chưởng vào ngực y đẩy ra, Mã Phu bị hắn đẩy đến lảo đảo bước chân, ngã ngồi xuống đất, trước ngực băng bó bằng vải bố trắng dần dần rướm ra máu.
Ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn người nọ, lần đầu tiên cảm thấy hắn rất xa lạ.
Hóa ra người này sớm đã không phải là Tiểu Tứ tử của ta… Mã Phu thực ra đã sớm hiểu rõ, nhưng cứ một lần lại một lần tìm bằng cớ, bởi vì người phải có hi vọng, mới có thể sống tiếp nữa.
Cả khuôn mặt Mã Phu thoáng cái trở nên tang thương, bỗng nhiên sup sụp rất nhiều, như là già đến mười tuổi, trên mặt rõ ràng hiện ra mệt mỏi thật sâu.
“Ngươi thực sự muốn chặt đứt tất cả, ngay cả một chút ảo tưởng đường sống cũng không cho ta giữ lại… Ngươi có phải cho rằng, ta từ đầu tới đuôi đều rất buồn cười? Cho rằng ta rất thấp hèn? Một đại nam nhân, biết rõ ngươi không có ý, nhưng đến chết quấn quít lấy ngươi không tha… Nếu như không phải ta thích ngươi như vậy như vậy!”
Mã Phu hung hăng mà nện mặt đất, một chút lại một chút.
“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn bày ra bộ dạng thanh cao khoan dung, giả vờ cái gì đều không thèm để ý, vẫy vẫy tay mà đi sao… Ngươi nghĩ rằng ta rất muốn giống như một lão kỹ nữ, nằm ở trên giường mặc cho ngươi thao sao, ngươi như vậy đối với ta, ta cũng sẽ đau a…”
Cái gì đó bắn tung tóe trên mặt đất, Lục Phụng Thiên bỗng nhiên căm ghét nhãn lực tốt của mình, thế cho nên có thể rõ ràng nhìn thấy, cái gì bắn tung tóe, là người nọ thổ huyết!
“Ta cũng không nghĩ thích ngươi như vậy! Ta cũng không nghĩ a ––– con mẹ nó, lão tử cũng không phải trời sinh bỉ ổi! Lão tử cũng không phải trời sinh thiếu nợ người! Ta làm như vậy rốt cuộc vì cái gì, ngay cả chính ta, đều hiểu được chính ta thật đáng buồn lại buồn cười! Mụ nội nó!” Trên mặt đã đầy lệ, Mã Phu cười đến quai hàm móp méo.
Mã Phu nhìn thấy, bên cạnh người nọ đã có một người mỹ lệ, đứng ở phía sau Lục Phụng Thiên, hình như là Lưu Thẩm, nhìn thấy đứng ở bốn phía là ánh mắt khác nhau của những hạ nhân. Ở đây… Không có vị trí của y.
Hắn ngửa đầu nhìn trời, bầu trời trong sáng như vậy, ngay cả một đám mây đều không nhìn thấy, bầu trời xanh thẳm… Tịch mịch.
Thở dài một hơi, cười đến tự giễu.
Mã Phu buông tay, máu thịt không rõ, “Ngươi xem, người giống ta như vậy, dù cho muốn từ đầu đến cuối làm người xấu đều khó khăn, trái lại khiến cho chính mình giống như một tên hề.”
“Làm trò xong, người như ta, cuối cùng sẽ bị người tiêu diệt, hoặc là xuất gia làm hòa thượng, một người xấu xí thấp hèn như Mã Phu, sao lại có thể si tâm vọng tưởng, cùng người cao cao tại thượng hạnh phúc suốt đời? Đứng bên cạnh nam nhân anh tuấn xuất chúng, vĩnh viễn vẫn là một cô gái xinh đẹp động lòng người, ha hả… Nếu như ta nói, ta bây giờ còn không bỏ xuống được ngươi, ngươi nghe xong có phải sẽ rất muốn nôn hay không? Ai…”
Mã Phu thở dài, dùng tay chống đỡ, lảo đảo lung lay đứng lên, đi tới trước mặt người nọ, dùng hết tâm hồn si ngốc nhìn hắn.
Tiểu nam hài ngày xưa, đã trưởng thành trở thành một nam tử to lớn dũng cảm, lúc trước y đưa tay là có thể sờ tới đầu, bây giờ phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy.
Kia từng tham lam thân thể y, hôm nay lại nói ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy y. Y đối với người kia, đã không còn giá trị.
Lục Phụng Thiên trong mắt nhìn thấy vẻ mặt trách mắng, muốn tránh né ánh mắt người nọ, nhưng thế nào đều không thể đem ánh mắt dời đi.
Người này bị ta phá hủy… Người này nhất định bị ta phá hủy! Nam nhân trong lòng điên cuồng kêu to.
“Phu quân, Phụng Thiên,” Biện Thanh Nghi nắm chặt cánh tay trượng phu, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy thông cảm nói rằng: “Chúng ta để Mã Phu lưu lại đi, y như vậy, thiếp thực sự nhìn không được, để hắn ở tại chỗ này, thiếp… Sẽ không bài xích y. Biết đâu bí kíp thực sự không phải y trộm, chúng ta cho người điều tra được chứ?”
Lục Phụng Thiên giật mình phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn thê tử lương thiện của hắn, mỉm cười, “Ngươi nha, hay mềm lòng. Ta để y ở chỗ này, hình như ngươi khóc như mưa, bây giờ trái lại lại thương cảm y. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để y như thế mà rời khỏi, ít nhất cũng sẽ đợi y thương thế hoàn toàn tốt sau đã.”
“Phụng Thiên, ngươi nói cái gì a, người ta lúc nào mà khóc…” Biện Thanh Nghi không chịu xoay người đứng lên.
“Lục phu nhân.” Mã Phu mỉm cười kêu khẽ.
“Cái gì” Biện Thanh Nghi ngẩng đầu lên.
“Chát!” Khuôn mặt thanh thúy mỹ lệ bị bạt tai, gò má trắng noãn liền bị máu làm bẩn.
Cùng lúc đó, “Mã Phu!” Lục Phụng Thiên phẫn nộ quát một tiếng, một cước bay ra, đem Mã Phu đạp ngã!
“Ha hả, tiểu tử ngươi đã từng đánh ta vài lần, nhưng lần này một cước của ngươi làm ta hiểu rõ nhất… Con bà nó…”
Mã Phu trở mình, trên mặt đất đứng lên, lau dấu giày trên ngực, lau một lần, lại lau một lần, vẫn còn lau chưa đủ. Máu lan khắp ngực, nghĩ muốn lau cũng lau không xong.
Nam nhân đem nương tử mềm mại đang khóc thút thít ôm vào lòng, đối mặt với người trên mặt đất, người nọ đang phun máu tươi nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, Mã Phu đưa tay lau quần áo, vẻ mặt phức tạp tới cực điểm!
Con ngựa tên là Vong Phu kia đã bị dắt đến.
Lục Phụng Thiên ngẩng đầu lên, như là muốn làm quyết định cuối cùng gì, đem thê tử đẩy mạnh vào lòng Lưu Thẩm, rút ra lợi kiếm, đi tới bên cạnh con ngựa.
Ngựa mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn. Mã Phu cũng đang nhìn.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa cổ ái mã (ngựa yêu), nam nhân mang theo ánh nhìn hung ác, nhìn về phía Mã Phu ở trên mặt đất.
Môi Mã Phu run run, chỉ có thể phun ra một chữ “Không…”
“Không –––” Chẳng biết sức lực ở đâu, toàn bộ thân thể Mã Phu phi về phía trước. Trước mắt một mảnh huyết hồng, thứ gì đó nóng bỏng phun ra trên người, thân thể nặng nề rơi trên mặt đất.
Thảm thiết nghe tiếng ngựa hí quanh quẩn bên tai, máu nóng như suối tuôn ra, thân thể to lớn chán nản ngả xuống đất, đầu ngựa to lớn nhanh như chớp lăn tới trước mặt.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, lặng ngắt như tờ.
Như là có cái gì trong đầu “Banh” lên một tiếng cắt đứt, trước mắt huyết hồng biến thành một mảnh hắc ám (đen tối), Mã Phu bỗng nhiên nhếch miệng cười cười.
Thấy y tươi cười, không biết sao, Lục Phụng Thiên bỗng nhiên che ngực. Nơi này vì sao lại đập mạnh đến đau nhức như thế? Ta không có hối hận đúng hay không? Không có… Làm như vậy là đúng, làm như vậy, có thể triệt để chặt đứt tất cả!
Ta không có sai! Không có! Lục Phụng Thiên trong lòng hô to, hòng che giấu lại một tiếng hô khác sâu nhất trong đáy lòng.
Biện Thanh Nghi thấy sắc mặt trượng phu lãnh đạm, nhưng chẳng biết tại sao lại che ngực, dựa vào trực giác của nữ nhân, nàng biết trượng phu của nàng lúc này, tâm cũng không hề ở nơi mình.
Hay là ngay từ đầu cũng không ở nơi mình… Trong đầu đột ngột vang lên ý niệm như vậy, nữ nhân bỗng chốc cảm thấy xung quanh lạnh buốt, không tự chủ được dựa sát vào trượng phu của nàng.
Mã Phu cười run rẩy vươn hai tay, đem đầu ngựa ôm vào trong lòng. Bờ môi của hắn run run, như là kiềm chế cái gì, lại như muốn phát tiết cái gì, thế nhưng cuối cùng y không có làm gì cả, chỉ là chảy lệ cười.
Mã Phu ôn nhu, cẩn thận vuốt ve đầu ngựa to lớn, lệ nhỏ từng giọt, rơi xuống.
Đôi mắt kia to đen bóng, tựa hồ chiếu ra trong mắt y cùng loại thương tâm ––– đây là một đôi mắt giống như mắt y. Giọt lệ rơi vào trong mắt ngựa, lại trong mắt ngựa chảy ra, thoạt nhìn, thật giống như con ngựa đã rơi lệ.
Nghiêng nghiêng dịu dàng nhìn đầu ngựa, âu yếm, thật giống như đang sờ chính đầu mình, tất cả ánh mắt xung quanh không tồn tại trong mắt y. Toàn bộ tình cảm đều xoay quanh đầu ngựa, lắng đọng lại lắng đọng…
“Hắc hắc…” Mã Phu thỉnh thoảng cười một chút lại một chút.
Vô cùng thân thiết ôm đầu ngựa, Mã Phu cười nhạo nói: “Con mắt mở to như vậy làm cái gì chứ, ngủ không được sao? Ha hả, ta cũng ngủ không được ngủ không được, mỗi đêm mỗi đêm… Ngươi đang đợi người nào vậy, có phải chờ người trong lòng của ngươi không? Biết rõ hắn sẽ không đến, vẫn mở to hai mắt mở to hai mắt chờ a chờ… Không cần chờ hắn, ta trông ngươi ngủ có được không? Ngủ đi, ngủ nên cái gì cũng không cần suy nghĩ…”
Có người đi qua người y, một người, hai người, ba… Thẳng đến khi trong tiểu viện không còn một ai.
“… Ngươi vì sao còn không ngủ? Vì sao…”
Ta lại vì sao còn không buông tha? Vì sao?
Vì sao càng muốn, lại càng không chiếm được… Càng là không chiếm được, lại càng muốn được?
Mà tống đến cửa, nhưng đơn giản bị người vứt bỏ… Ha ha!
Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần tối sầm xuống.