Sáng sớm, Lục Phụng Thiên từ trên người Mã Phu đứng lên mặc áo, sau khi quần áo đã chỉnh tề, múc một bát nước lạnh tạt vào mặt Mã Phu. Lạnh lùng khoanh tay ngồi nhìn người nọ chậm rãi tỉnh lại.
“Ta sẽ cho hạ nhân đi mời đại phu tới, hai ngày nữa ta không đến đây. Ngươi nếu muốn lưu lại, thì tùy ngươi! Binh phù khi nào ta cần nhớ xuất ra cho ta là được! Biện Thanh Nghi ta phải lấy, ngươi không cần hy vọng hão huyền. Chính ngươi muốn nam nhân thao ngươi, ta sẽ không khách khí, sau này ta nghĩ muốn thao nhiều hơn. Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chịu thiệt, chơi xong, ta sẽ đưa cho ngươi bạc! Một lần hai quan tiền phải không? Ta cho ngươi ba quan tiền.”
Nói xong, nam nhân chán ghét liếc mắt nhìn Mã Phu trên giường tứ chi bị mở ra và hạ thân xích lõa còn quần áo thì nát bét, xoay người rời đi. Không phát hiện trời đã sáng, ánh dương chiếu rọi, thấy buồn nôn khi nhìn dịch thể tiết ra, có máu tươi, còn có chút dịch thể của người nọ trên người, phát ra một mùi kỳ lạ, cảm giác buồn nôn muốn ói ngay lập tức nảy lên trong lòng. Y phải mau mau đi tắm, đem thân thể đi rửa cho hết mùi vị. Thật không biết chính mình khi còn trẻ, sao cảm thấy người nọ sẽ làm y xúc động.
Ta thua sao? Tuy rằng thành công mà được sống bên cạnh hắn, thế nhưng hắn đối với ta toàn bộ tình ý đều mất hết, ta làm như vậy, rốt cuộc đúng hay không…? Vì cái gì mà dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta, ta cũng không hại ngươi, ta có thể chịu đựng tất cả, không phải bởi vì ta…
Ngươi có thể hận ta, có thể không thích ta, nhưng xin ngươi đừng chán ghét ta…
Mã Phu nghĩ quá trình cầu ái của mình vừa mới bắt đầu, khiến cho y cảm thấy mệt mỏi. Nhưng y nói với chính mình, nghìn vạn lần không nên buông tay! Nếu chạy tới bước này, lại buông tay thì thật sự không có cái gì!
Giữa mông lung, hình như có ai tiến đến, đem y lật qua lật lại lăn qua lăn lại một phen, hình như còn nghe được hai tiếng than thở, dường như nói cái gì như gia đình giàu có lại làm ra những chuyện cực kỳ tàn ác dơ bẩn xấu xa…
Rất muốn nghe kỹ càng, nhưng sao tinh thần không tập trung được, dần dần cái gì cũng không biết nữa.
Về sau, quả nhiên như lời hắn nói, không có trở lại tiểu viện. Sau đó nghe hạ nhân nói chuyện, Mã Phu mới biết được Lục Phụng Thiên bởi vì hộ giá Thái Tử có công được hoàng đế gia phong nhất phẩm phong làm chánh Nhị Phẩm Hộ quốc tướng quân, tiền thưởng hai nghìn lượng bạc, gấm vóc một trăm. Hơn nữa Biện Thanh Nghi vừa qua tuổi mười tám, Lục Phụng Thiên cùng tể tướng đại nhân đã định ngày tốt, chuẩn bị tiệc lớn, cho con gái Biện Thanh Nghi xuất giá.
Rước dâu đã định ngày hai tháng mười hai là ngày tốt lành.
Ngày hai tháng mười hai, Mã Phu sáng sớm đã chuồn ra cửa.
Y không muốn trông thấy người vui, cũng không muốn bi thảm trốn trong phòng mà tự oán tự thương xót, canh một cô dâu mới vào cửa, y không muốn uống rượu mừng, thế là y đi ra ngoài tìm Lý Thành Hưng hàn huyên.
Lục Phụng Thiên, Biện Thanh Nghi mới cưới nửa tháng, Mã Phu không có Hồi tướng quân nửa bước. Lý Thành Hưng cũng vui vẻ cùng y một chỗ, không có việc gì thì cùng y so vài chiêu. Hắn phát hiện Mã Phu tuy rằng nội công không mạnh, nhưng chiêu thức cực kỳ tinh diệu, hơn nữa Mã Phu có ý định truyền thụ, làm cho hắn vui mừng không hết, tìm được một sư phụ tốt. Muốn quỳ xuống bái sư, bị Mã Phu một cước đá vào mông, không thể làm gì khác hơn là vui cười thôi.
Khi Lý Thành Hưng muốn tác hợp y với đường muội của mình, Mã Phu suy nghĩ hồi lâu thì hướng Lý mơ hồ để lộ ra bản thân thích nam nhân, Lý lúc đó sửng sốt một chút, lập tức vỗ vỗ đầu ha ha cười gượng hai tiếng, nói một câu không phải ngươi có lỗi để an ủi :
“Trong Quân doanh việc này ta cũng từng gặp qua, chờ ngươi tương lai muốn hài tử sẽ muốn thành thân thôi.”
Gãi gãi đầu, hai gò má cười khúc khích nói: “Khụ, mặc dù việc kia bất hảo, nhưng nếu như ngươi… Khụ… Coi trọng nam nhân… Không khéo vừa vặn vừa lúc chính là kẻ hèn ta nói… Khụ… Cái kia, ta… cố gắng thử xem… Khụ!”
“Ngươi? Kiếp sau đi!” Mã Phu không khách khí cười nhạo hắn, “Cho dù ngươi đột nhiên biến thành một người nhỏ nhắn xinh xắn lả lướt đại mỹ nhân, ta cũng sẽ không đối với ngươi có hứng thú!”
“Cái gì! Ngươi sao có thể nói như vậy!” Vẻ mặt Lý Thành Hưng thay đổi, trở nên tủi thân oan ức, dựng thẳng ngón tay, khẽ che mặt, bước theo kiểu hoa sen, kiễng đầu ngón chân, một đường lắc lư cái mông đi đến bên người của Mã Phu, nháy mắt mấy cái, cười ngọt ngào hạ đầu dựa trên vai của Mã Phu, tiếng nói nhỏ nhẹ gọi: “Tướng công…, ngươi sao có thể vứt bỏ người ta như vậy, ngươi hảo nhẫn tâm! Uổng phí người ta đối với ngươi một mảnh chân tình, ô… ô…”
“…, Thành Hưng,”
“Ân?”
“Cha ngươi tới.”
“A ─! Cha hả ─! Người đừng hiểu lầm! Ta và Mã đại ca là trong sạch a ─!”
Vì làm cho vị Dương Uy Đại Tướng Quân tin tưởng con của hắn là trong sạch, đúng là thích nữ nhân, Lý Thành Hưng tại ngày đó khẩn cấp cùng tiểu nữ nhi vừa tròn mười lăm tuổi của Kinh Thành Phủ Doãn định việc hôn sự. Vì thế việc của Mã Phu cùng Lý đại tướng quân nhất thời được làm sáng tỏ. Chỉ lưu lại Lý Thành Hưng một người khóc lóc thảm thiết ngồi ở một bên vẻ mặt ai thán tự do nhân sinh của mình đã chấm dứt.
“Lão gia, Lục tướng quân ở phủ cho người đưa tới thiếp mời, nói muốn thỉnh Mã gia hồi phủ, Lục tướng quân có việc cần bàn.” Hạ nhân tiến đến bẩm báo nói.
Lý Thành Hưng cùng Lý lão tướng quân nhìn thoáng qua, về sau nhất tề nhìn về phía Mã Phu.
Mã Phu đứng lên, vỗ vỗ hạ bào, chắp tay nói: “Đã như vậy, tại hạ trở về xem một chút, đã nhiều ngày quấy rối lão tướng quân rồi.”
“Không quấy rầy không quấy rầy, ngươi tới giúp ta cuối cùng cũng đem tiểu tử này bức thành thân rồi, đã giải quyết dùm ta một đại sự, ha ha! Sau này đại môn Lý phủ ta tùy thời vì ngươi mở rộng!” Lý lão tướng quân phóng khoáng cười nói.
“Đa tạ lão tướng quân.” Mã Phu cười đối với Lý Thành Hưng làm một ánh mắt.
Khi ra phủ, Lý Thành Hưng đưa tiễn đi ra.
Mã Phu tới gần bên cạnh Lý Thành Hưng, thì thầm nói: “Ngươi tin ta không? Nếu như tin, phải khiến cho phụ thân ngươi rời xa các hoàng tử khác, tận lực mọi cơ hội để thân cận cùng Thái Tử. Ghi nhớ kỹ!”
Lý Thành Hưng cả kinh, tâm trạng biết được Mã Phu đại khái đi theo Lục Phụng Thiên đến nơi nào đã biết chuyện gì đó. Ôm quyền làm lễ, hết thẩy đều không nói gì.
Ngẩng đầu phóng đại âm thanh:” Hắc hắc, Lý tiểu tử, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi cùng tiểu nha đầu của Kinh Thành Phủ Doãn đã từng gặp mặt, còn tháo bím tóc của người ta xuống có đúng hay không? Ngươi đã mấy tuổi rồi? Mà còn dùng phương pháp ấu trĩ như thế khiến cho tiểu cô nương chú ý, ngươi a, đừng giả bộ vẻ mặt đau khổ đó nữa, khóe mắt đuôi lông mày đều cười đến nở hoa rồi kìa!” Mã Phu đã trả đũa được lão hữu, cười ha ha rời đi.
Lý Thành Hưng không có ý tứ mà cười, vẻ mặt đau khổ thu lại, không giả bộ nữa, cười khúc khích vui vẻ chạy vào phủ.