Lý Thành Hưng là một người yêu ngựa, Có lẽ những người là tướng lãnh, đại đa số đều quý trọng tọa kỵ của chính mình. Hắn Lý Thành Hưng hơn nữa đối với Hắc Thán cùng mình vào sinh ra tử lại có một loại cảm tình cực kì thâm hậu.
“Hắc Thán, than đầu, hảo hài tử, hảo bảo bối, ngươi sao vậy? Không thoải mái sau?” Nam tử cao lớn khôi ngô quỳ trên mặt đất, tay đặt trên cổ yêu mã mà vuốt ve, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Cũng không quan tâm đến người qua kẻ lại trên quan đạo, một người quỳ, một con ngựa nằm đó che mất lối đi.
Người qua đường thấy kẻ ngang ngược kia đã muốn mở miệng mắng chửi nhưng nhìn thấy cách ăn mặc của nam nhân thì lại rút trở về, cam chịu tránh sang một bên mà đi đường vòng. Cũng có người nghĩ dùng tiền hỗ trợ hay nịnh bợ nhưng đều thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp, không biết con ngựa kia rốt cuộc là có vấn đề gì.
Mắt thấy yêu mã tứ chi bắt đầu xuất hiện hiện tượng run rẩy, thậm chí hai con mắt to cũng gần như trồi ra khỏi hốc mắt, Lý Thành Hưng nóng nảy, vạn phần hối hận tại sao hôm nay lại không mang theo tùy tùng xuất môn, như vậy ít nhất cũng có người giúp hắn nhập kinh kêu người đến, còn hơn lúc này hắn chỉ có thể ngồi đây mà lo lắng.
“Để ta xem xem, được không?” Tới lúc gấp rút nhất thì một đạo thanh âm trầm thấp, hơi có vẻ khàn khàn vang lên bên tai Lý Thành Hưng.
Lý Thành Hưng ngẩng đầu, đang muốn mở miệng, lại phát hiện người kia đang ngồi xổm, giữ lại đầu ngựa.
Cẩn thận quan sát trong chốc lát, người tới đưa tay đến bên dưới cổ ngựa, thuận thế rờ xuống dưới, khi chạm được đến nơi nào đó thì dừng lại. Lại tiếp tục sờ xuống một chút, vài cái qua lại, người nọ thu tay lại, đột nhiên thân thủ nhanh nắm lấy mã khẩu.
“Ngươi muốn làm gì?” Lý Thành Hưng giật mình quát lớn.
Người tới ngẩng đầu, bình thường giao đãi một câu “Ta là một người chăn ngựa. Con ngựa của ngươi bởi vì thực quản bị bế tắc, nếu không nhanh lấy thứ kia trong cổ họng của nó ra, nó sẽ chết.”
“A!” Nghe vậy, Lý Thành Hưng liền không ngăn cản người tự xưng là người chăn ngựa kia kia, mà chỉ ngồi yên nhìn y gở xuống khẩu tước, bài khai yêu mã khẩu, cũng không ngại bẩn mà trực tiếp đưa tay vào.
Hắc Thán bắt đầu giãy dụa.
“Đè nó lại.”
“A, hảo.” Lý Thành Hưng vội vàng gọi tên yêu mã, thân thủ trấn an nó. “Ngoan, không sợ, rất nhanh thì tốt rồi, ngoan, không nên cử động.”
Con ngựa dưới sự trấn an của chủ nhân liền không chống cự nhiều nữa. Gã chăn ngựa kia động tác cũng mau mắn, bàn tay tìm tòi, cuối cùng cũng lấy ra thứ gì đó từ yết hầu con ngựa.
Sau khi móc ra đồ vật này nọ xong, cơ hồ cùng lúc đó, y thuận tay vỗ lên người con ngựa. Nó lập tức khinh tê một tiếng, tứ chi gắng sức đứng lên khỏi mặt đất.
“Là khoai tây. Có thể vẫn chưa tước ra, ngươi không để ý liền bắt nó chạy như điên, đồ ăn còn chưa kịp nhấm nuốt, nên mới mắc lại ở yết hầu. Sau này cẩn thận một chút. Còn có, khi ngựa ăn, không nên làm cho nó kinh hách, như vậy cũng rất dễ khiến nó không kịp nhấm nuốt, dễ bị thực vật làm yết hầu bế tắc.” Nam nhân tự xưng là người chăn ngựa vứt bỏ khối khoai tây, nhìn xem chung quanh không có nước nên tùy tay chùi chùi vào vạt áo.
Lý Thành Hưng nghĩ đến chính mình vừa rồi quả thật có đến một ruộng thu hoạch chưa lâu. Nơi bờ ruộng đó dường như có rơi rụng một sống nông gia, bao gồm cả khoai tây. Nghĩ đến yêu mã tại thời khắc đó ăn phải, mà mình cũng không đế ý liền trực tiếp lên ngựa chạy đi.
“Đa tạ huynh đài, nếu không có huynh đài, hài tử tham ăn nghịch ngợm của ta có lẽ đã… . Thỉnh giáo đại danh của huynh đài, tại hạ Lý Thành Hưng, Thành là thực thành, thịnh vượng là Hưng. Tự Thận Đức. Nếu huynh đài vui lòng, xin hãy cùng tại hạ nhất giao.” Lý Thành Hưng đứng lên, ôm quyền nói lời cảm tạ. Vừa đứng lên, liền khiến cho người ta thấy được sự khôi ngô của hắn, đứng trước mặt người kia, thế nhưng lại gần như cao gấp đôi. Người ta nói thân cao tám thước, đại khái chính là như vậy.
“Tại hạ là Mã Phu.” Nam tử gầy yếu ôm quyền đáp trả, tự giới thiệu một cách đơn giản.
“Người chăn ngựa? Ngươi gọi là người chăn ngựa? Hay nghề nghiệp chính là người chăn ngựa?” (Mã Phu nghĩa là người chăn ngựa mà người chăn ngựa cũng có nghĩa là Mã Phu) Lý Thành Hưng tò mò, thấy yêu mã không có việc gì nên thành tâm đánh giá người trước mặt. Này một tá lượng, hảo cảm cũng vì vậy mà cao hơn.
Người này, thân cao năm thước, lục tấc tả hữu, không thể gọi là cao lớn; thân hình dị thường gầy yếu. Y có bề ngoài giản dị, tóc dài tùy ý vãn khởi, vai đeo một…không…một đại bao. Tối đặc thù chính là khuôn mặt của y, mắt to, mũi cao, miệng lại có vẻ thoáng hạ, cằm hơi hơi xông ra. Diện mạo mặc dù không thể tính là đẹp nhưng lại rất cân xứng với tính tình của y. Hơn nữa, y tựa hồ có điểm thành thục nội liễm. Này khí chất thật dễ dàng khiến cho người ta ỷ lại tâm tình của y.
Trong lúc hắn đánh giá Mã Phu thì y cũng đang ngầm đánh giá hắn. Người trước mắt y là một nam nhân lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, mũi thẳng. Thoạt nhìn có lẽ lớn hơn Lục Khí chừng hai tuổi. Ẩn ẩn lại có chút khí thế uy nghiêm, áp bức, nhưng lại không tạo cảm giác chán ghét cho người khác. Y vừa nhìn liền biết vị này từ trong xương cốt liền thói quen mệnh lệnh người khác, có gia giáo, và là con dòng cháu giống.
Mã Phu vừa nghe xong vấn đền của hắn liền cười cười nói “Chúng ta tựa hồ đang chặn đường đi của người khác.”
“A! Đi, chúng ta đến nơi khác nói chuyện.” Lý Thành Hưng tỉnh ngộ, gương mặt ngăm đen để lộ một tia đỏ ửng, hắc hắc ngây ngô cười một chút rồi vỗ đầu, vội vàng nắm lấy Mã Phu cùng yêu mã tránh sang một bên của quan đạo.
Xem ra hắn thật không phải người dựa vào thân phận địa vị để ức hiếp người khác. Mã Phu thầm nghĩ.
Một mặt muốn nhìn náo nhiệt, một mặt yêu mã đã bình yên vô sự, đường cũng khá rộng nên hắn dắt ngựa đi từ từ. Sắc trời còn sớm, nếu đuổi thêm một trận, đại khái đến chạng vạng là có thể tiến vào kinh thành.
“Tại hạ Lý Thành Hưng, quan bái tứ phẩm, Dương Oai đại tướng quân chính là phụ thân của ta.” Lý Thành Hưng tự giới thiệu một cách đầy đủ.
“Thất kính, nguyên lai là hổ phụ sinh hổ tử. Tại hạ Mã Phu, vừa là nghề nghiệp cũng vừa là tính danh. Gặp qua tướng quân.” Mã Phu thi lễ.
“Mã huynh đệ không cần đa lễ, ta không muốn dùng gia thế của mình để áp chế người khác. Chính là ta đối Mã huynh đệ ngươi nhất kiến như cố, không nghĩ giấu diếm, lúc này mới nói thật ra.” Lý Thành Hưng nói, ngượng ngùng trảo trảo đầu “Kỳ thật, ta mặc dù là con của Dương Oai đại tướng quân, nhưng chưa bao giờ dựa vào tiếng tăm của ông cả. Chức quan tứ phẩm này cũng là do ta bằng chính thực lực của mình đoạt được!” Nói xong, vĩ ngạn nam tử trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
“Úc, nói như vậy, ba năm trước ngươi cũng tham gia tỉ võ sao?” Mã Phu tâm tư vừa động, bất ngờ thốt lên.
“Đúng vậy a.” Lý Thành Hưng ý bão Mã Phu vừa đi vừa nói chuyện “Năm đó ta chính là ôm hùng tâm tráng chí đi thi. Một lòng nghĩ muốn bắt võ khôi, cấp thế nhân một chút chứng minh: ta Lý Thành Hưng không phải là dựa vào dư ấm của phụ thân, chỉ là hạng công tử ham chơi, bất tài vô dụng! Chính là… không nghĩ tới… võ khôi bị Hộ Quốc tướng quân bây giờ Lục Phụng Thiên đoạt lấy, còn ta thì rơi xuống vị trí bảng nhãn.” Lý Thành Hưng nói.
“Bảng nhãn cũng không tệ, hơn nữa ta nghe nói qua ngươi theo cha xuất chinh, bắt đầu từ một chức vị kị binh nho nhỏ, nhưng nay lại đạt được địa vị này âu cũng là nhờ thực lực của chính ngươi.” Mã Phu ăn ngay nói thật. Lần đầu tiên nghe được tên Lục Khí từ một người khác, nhất thời trong lòng có cả trăm tư vị, tự hào cùng chua xót đan xen vào nhau.
Nghe được lời khích lệ của Mã Phu, đại hán tục tằng cảm thấy sảng khoái, một ý niệm đột nhiên sản sinh trong đầu “Mã huynh đệ ở bên ngoài vẫn theo nghiệp chăn ngựa sao?” Lý Thành Hưng hỏi thăm.
“Không. Đã lâu rồi ta không có làm. Thực không dám giấu diếm, ta mới ra khỏi lao lý vài ngày thôi.” Mã Phu thẳng tắp nhìn về phía Lý Thành Hưng.
“Vậy ngươi có muốn đi đâu không?” Lý Thành Hưng sang sảng cười, không hỏi một tiếng vì sao y lại ngồi tù.
“… ta muốn đến kinh thành tìm một người.” Do dự một chút, y nói.
“Vậy tạm thời ngươi vẫn chưa có chỗ nghỉ chân? Nếu có thể, ta muốn mời ngươi đến phủ ta làm khách mấy ngày, ta muốn kết bằng hữu với ngươi, không biết ý của Mã huynh thế nào?” Lý Thành Hưng mắt đầy khát vọng nhìn về phía Mã Phu.
“Bằng hữu sao… ?” Nhìn đến đại nam nhân đang giống một hài tử lộ ra vẻ mặt khẩn cầu, y không khỏi mỉm cười. Tâm tư tốc chuyển, lập tức đã có quyết định “Ha hả, xin hỏi Lý huynh, không biết quý phủ có thiếu người chăn ngựa nào không?”
“Người chăn ngựa?” Lý Thành Hưng sửng sốt, sau lập tức lớn tiếng kêu “Thiếu! Đương nhiên thiếu! Còn chờ ngươi tới mà.”
“Ha ha, một khi đã như vậy, tại hạ Mã Phu, sau này liền xin Lý huynh chiếu cố bữa cơm.”