Một đường che che dấu dấu, Mã Phu cuối cùng cũng chạy được về đến phòng của hạ nhân. Tình trạng thật thảm thương hết sức, thảm đến nỗi y muốn khóc cũng khóc không được.
Hạ thể bị tổn thương nặng khiến y phải nằm trên giường nửa tháng trời, nếu không phải nhân duyên của y không tồi thì đầu mà ở mã phòng cũng không cho y nghỉ ngơi một thời gian dài với lý do không rõ ràng như thế. Y không dám đến đại phu mà chỉ dám nhờ người mua cho thuốc xổ cầm máu, thuốc hạ sốt và còn mua sang dược trị bệnh trĩ. Không có biệt pháp, ai kêu mỗi lần đến nhà xí đều tái đổ máu một lần chứ. Còn nhớ mấy ngày đầu, giường đệm bị nhiễm hết hồng lại hoàng, chăn mền thối hoắc khiến y xấu hổ muốn chết. Thật vất vả sống qua nửa tháng, Mã Phu mới phát hiện Tiểu Tứ Tử đã có một thời gian dài không đến tìm y.
Sự việc đã như thế, dù Lục Khí không đến tìm y, y cũng sẽ đến tiểu viện tìm hắn. Tuy trong lòng vẫn còn hơi phát hoảng nhưng không hiểu sao y lại cảm nhận được một mối lo lắng, sợ hãi khác.
Lúc Mã Phu còn đang dưỡng thương thì nha hoàn Song Nhi có đem lại một chén canh sen có tẩm bột thuốc đến, đáng tiếc Lục Khí lại tùy tay hất đi. Ở bên ngoài phủ, phu nhân và nhị vị thiếu gia cứ chờ đến chờ đi, không đợi được tin tức nên thầm đoán, nha hoàn kia có sắc tâm hay không mà còn chưa dùng đến dược thuốc. Thời gian trôi đi, bọn họ cũng ngày càng lo lắng, nghĩ muốn tìm biện pháp khác để mà hãm hại Lục Khí.
Mã Phu gặp lại Lục Khí cũng đã là chuyện của nửa tháng sau đó. Y đang ở mã phòng cho ngựa ăn, cảm giác có người đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện Lục Khí đang đứng bên ngoài với ánh mắt kì quái.
“Yêu, Tiểu Tứ Tử, là ngươi a, đã lâu không có tới. Công phu ra sao rồi?” Mã Phu cúi đầu, vừa tận lực uy ngựa ăn cỏ, vừa cười gượng đặt câu hỏi.
“Ba tờ giảng các phương pháp võ học giang hồ, ta cũng nhớ hết rồi.” Lục Khí hồi đáp.
“Ha hả, ta biết ngươi thông minh, trí nhớ hảo. Hiện tại quyển sách kia có những gì, ngươi luyện cũng không sai lắm, chỉ có điều là phần nội công hỏa hậu còn kém, kinh nghiệm đối địch cũng không có, bất quá những thứ ấy sau này từ từ cũng sẽ đạt được.” Mã Phu càng nói thanh âm càng nhỏ, y cảm thấy ánh mắt Lục Khí nhìn y càng ngày càng lạ.
“Ta nhận được một tờ giấy, nói Lục lão đầu muốn ta đến thư phòng gặp hắn.”
“Đừng đi!” Mã Phu lập tức ngẩng đầu lên.
Lục Khí gật gật đầu, hỏi “Buổi tối ngươi có tới dùng cơm không?”
Mã Phu nghĩ nghĩ, do dự nửa ngày, nghĩ muốn cự tuyệt.
“Kia cứ như vậy, ta buổi tối chờ ngươi tới dùng cơm.” Lục Khí thấy Mã Phu im lặng liền cho là y đã đồng ý, nên bỏ lại một câu rồi rời đi.
Buổi tối ở tiểu viện, lúc ăn cơm, Mã Phu căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Thẩm. Ăn xong, y cứ luôn miệng bảo là phải trở về phòng hạ nhân.
Lục Khí cũng không ngăn y. Hắn hỏi y về vài cái quan vu chữ viết, ứng đối với địch nhân sau đó lại thả y trở về, chính mình ở tiểu viện tập trung luyện tập.
Quá canh hai, Mã Phu vừa mới thoát y nằm xuống thì cửa sổ đã bị người nhấc lên. Thân ảnh nhoáng lên, một cái thiếu niên cao lớn quen thuộc đã đứng ở giường biên của y.
Mã Phu có chút khẩn trương, trái tim đập mạnh, ngón tay nhanh nắm lấy sàn đang, không biết nên nói gì với Lục Khí.
Lục Khí nhìn y, bỗng nhiên nhe răng cười, tiện tay đem áo khoác ném đi, đá giày vải rơi xuống, nhất lên cái chăn của Mã Phu rồi chui vào.
Một đêm này, Mã Phu tâm tình dị thường phức tạp, tiếp nhận sự cầu hoan từ Lục Khí. Y cảm thấy được mình tựa hồ không thể cự tuyệt bất cứ thỉnh cầu gì của Tiểu Tứ Tử. Đến khi bàn tay của tiểu tử kia chạm đến người mình, y cơ hồ cảm nhận được dục hỏa còn mãnh liệt hơn lần đầu tiên kia. Nghe giọng nói khinh suyễn bất đồng với ban ngày của thiếu niên, cảm thụ tiếng nói ôn nhu bên tai, y bắt đầu trầm mê.
Tuy rằng cùng lần trước giống nhau bị Lục Khí trúc trắc làm đau, nhưng tâm tình cũng sung sướng chưa từng có. Đời này dù cho có làm thố nhị gia, chỉ cần Lục Khí có thể bồi bên cạnh y, mãi mãi nằm trong lòng hắn, y cũng cam tâm tình nguyện. Ai kêu cả đời y chưa từng để ý một người đến như vậy a.
Tuổi trẻ thể tráng tinh lực thực sự dư thừa, Lục Khí sau khi nếm trải được cá nước thân mật làm sao có thể chịu nổi một đêm tịch mịch. Cứ cách hai, ba ngày, hắn sẽ đến tìm Mã Phu một lần, mỗi lần đều biến y từ không biết cự tuyệt thế nào thành rên rỉ cầu xin khoan dung đến chết đi sống lại. Thiếu niên tham hoan, lại ỷ Mã Phu thương mình nên cũng không để ý đến những lúc y ăn nói khép nép, rơi lệ cầu xin hắn khinh nhẹ. Hắn hết thảy đều bỏ qua những lời đó, chỉ chú ý làm sao để mình có thể tận hứng mà thôi. Đến khi hắn ngẫu nhiên phát hiện được thuốc mỡ trị trĩ của Mã Phu có tác dụng bôi trơn thì y đã vì đau đớn khôn cùng mà gục vào lòng hắn mất rồi.
Nháy mắt, nửa tháng lại qua đi. Mã Phu lúc này nhờ thám thính nên phát hiện được một tin rất vô cùng bất lợi đối với Lục Khí. Mà tin tức này càng thúc đẩy sự chia lìa của cả hai đến nhanh hơn.
“Tiểu Tứ Tử, ngươi đừng vội, ta có lời nói cho ngươi!” Mã Phu nắm chặt chăn không chịu buông tay.
“Ngươi có chuyện thì cứ nói, ngăn ta làm gì? Buông ra, cho ta sờ sờ một chút!” Lục Khí nhanh nhảy lên giường.
“Ngươi trước hãy nghe ta nói xong. Ngươi thành thật nghe… , ta. . . tối nay tùy ngươi làm gì cũng được.” Mã Phu cắn răng hứa hẹn.
“Tùy ta làm gì cũng được? Ta đây phải làm cho ngươi cầu xin thảm thiết!” Đôi mắt của thiếu niên thoạt nhìn như kẻ trộm, hạ đĩnh cũng ngày càng vươn cao.
Mã Phu trừng lớn mắt.
“Ha ha! Ta đùa thôi, ngươi đừng dọa ta. Hảo! Ta nghe ngươi nói, bất quá ngươi phải giúp ta…” Lục Khí dựa vào Mã Phu, không khách khí nắm tay phải y hướng vào bên trong quần.
Bất đắc dĩ, Mã Phu phải một tay ôm lấy bờ ngực rộng của Lục Khí, làm cho hắn thoải mái nằm trong lòng mình, một tay đi vào trong quần hắn, vỗ về chơi đùa.
Lục Khí sảng khoái, ánh mắt mị lên. Trong bụng biết rõ sau này sẽ không thể như vậy nữa.
“Ta nghe người ta nói, cha ngươi… cũng chính là Lục lão gia muốn cho ngươi đi ở rể, không biết là chủ ý của ai. Lần này đám hỏi, nghe nói Lục gia nhận được không ít ưu đãi, vốn chuyện này đối với ngươi cũng không phải là việc xấu gì…” Nói tới đây, Mã Phu nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy trong lòng thật buồn.
“Nhưng ta nghe nói nữ nhân nhà đó có điểm…” Mã Phu cân nhắc một chút rồi nói tiếp “Nàng ta cũng đã từng có một vị hôn phu, nhập môn chưa đến hai tế liền duỗi chân đi chầu diêm vương. Hơn nữa, niên kỉ của nàng so với ngươi lại lớn hơn rất nhiều…” Nói đến đây, y mới phát hiện mình cũng lớn tuổi hơn Lục Khí nên ngực bất giác quặn lại một chút.
Lục Khí không hé răng, khóe miệng lộ ra một cái cười nhạo, trong mắt tràn đầy trào phúng, bàn tay để trên đùi Mã Phu bắt đầu hoạt động. Biểu tình âm hiểm kia, nhìn như thế nào cũng không phù hợp với một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Đáng tiếc Mã Phu lại không nhìn thấy. Y không thoải mái nên long long chân, đẩy Lục Khí ra.
“Còn chuyện lần trước nha hoàn kia kê đơn ngươi, có người truyền giấy cho ngươi, lại thêm chuyện lần này, ta nghĩ phu nhân cùng các vị thiếu gia đại khái là quyết tâm nhổ đi cái đinh trong mắt là ngươi…Này Lục phủ, ngươi không thể ở nữa, hiện tại nên nhanh chóng rời đi, thừa dịp phu nhân, thiếu gia không có ở đây. Đến khi bọn họ trở về, ngươi có muốn dễ dàng chạy đi cũng không được.”
Mã Phu lấy tay ôm Lục Khí vò đầu hắn, nói tiếp:
“Ngươi đã không có thời gian thi hương, tìm một cấp bậc để hướng lên thi đỗ. Hơn nữa, ngươi cũng không đến thư viện, không có thư đề cử của tiên sinh, chỉ sợ không thể dễ dàng tham gia thi hương. Huống chi chúng ta cũng không có thời gian bố trí. Ta chỉ là một người chăn ngựa, tự nhận biết khả năng không bằng ngươi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy con đường duy nhất lúc này chính là: rời khỏi Lục phủ, đi đến kinh thành cướp lấy danh hiệu Vũ trạng nguyên…Còn Lưu Thẩm, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ thay ngươi hảo hảo chiếu cố nàng, vừa lúc ta vẫn còn khế ước hai năm với Lục phủ.”
“Vũ trạng nguyên. . .”Lục Khí nhẹ giọng thấm nuốt ba chữ kia.