Tô Linh Phong thấy Mặc Vấn Trần tạo kết giới cách âm thì không khỏi ngạc nhiên, chỉ Linh thuật sĩ cao cấp trở lên mới có thể sử dụng kết giới cách âm, tài linh thuật của Mặc Vấn Trần cũng đã đạt tới trình độ cao cấp trở lên.
Nếu thế tại sao, lần thứ nhất khi hắn đột nhập vào phòng của nàng lại "hạ dược", uy hiếp không cho nàng la lên, trong khi dùng kết giới cách âm thì sẽ tối ưu hơn. Chẳng lẽ, lúc đó hắn chưa thể sử dụng kết giới cách âm, hoặc phải chăng là vì lý do nào khác??
“Nhớ ngươi, tới thăm ngươi, không được à?” Mặc Vấn Trần đặt bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong trở về bên nàng, ôm cơ thể nhỏ nhắn mềm mại thơm tho của nàng, mỉm cười trả lời câu hỏi của nàng.
Nhớ nàng? Nhớ cái móc xìiii! Mới cách mặt chưa tới hai canh giờ thôi mà…
Hơn nữa lời này của hắn, giọng điệu này, sao nghe cứ quái quái? Cứ như kiểu lời thổ lộ với nhân tình…
“Thả ta ra.” Tên này đúng là ôm nàng đến phát nghiện…
“Tại ngươi nhào vào ta trước cơ mà, ta tưởng ngươi thích ôm ta.” Mặc Vấn Trần vẫn ôm Tô Linh Phong không buông, thản nhiên nói: “Tuy hơi bèo nhưng cũng tạm có da có thịt, ôm vào cảm giác cũng không tệ.” Mặc Vấn Trần nói xong còn bóp eo nàng một cái.
Tô Linh Phong nheo mắt một cách nham hiểm, híp mắt một cái, tên này nửa đêm lẻn vào phòng nàng là để trêu nàng à?
“Đừng có nói là huynh thích trẻ con à nha?” Tô Linh Phong mang giọng rét lạnh hỏi.
“Thích trẻ con?” Mặc Vấn Trần nghe vậy thì khá sửng sốt, lập tức cười, vùi đầu vào cổ của nàng, ngửi lấy hương thơm từ trên người nàng, dịu dàng đáp: “Hình như có hơi thích tiểu nha đầu như ngươi rồi, làm sao đây?”
“…” Tô Linh Phong lặng im một chốc, rồi chợt hỏi một cách bình tĩnh: “Huynh đang "muốn tình" hay "muốn dục"?”
“…” Khóe miệng Mặc Vấn Trần giật giật không ngừng, sau một lúc im lặng…
Một nhóc con mới hơn mười ba tuổi, lại bình tĩnh thốt lên câu hỏi "muốn dục" hay "muốn tình"… Cảm giác này lại cứ quái quái..
“Tiểu nha đầu, ngươi có biết cái gì là muốn tình, cái gì là muốn dục không hả?” Mặc Vấn Trần rời khỏi cổ Tô Linh Phong, mượn ánh trăng sâu thẳm ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn cơ mặt Tô Linh Phong nhất thời co quắp, dở khóc dở cười hỏi.
“Một cái là thỏa mãn tinh thần, cái còn lại là thoả mãn thân thể.” Tô Linh Phong nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“…!!!” Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Vấn Trần nhất thời sầm xuống, hai tay nựng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong, cố nặn ra mấy chữ. "Tên quái nào dạy ngươi mấy thứ vớ vẩn này thế hả?” Là tên khốn nào dạy một thiếu nữ thuần khiết xinh đẹp thành ra như vậy?
Những thứ này mà còn cần người ta dạy sao? Tô Linh Phong thản nhiên nói: “Ta tự biết, không được à?”
“Tốt… Khá lắm… tự biết…” Mặc Vấn Trần nâng cằm Tô Linh Phong lên, mị hoặc hỏi: “Vậy ngươi nói xem, làm thế nào để ta được tình và làm thế nào để có được dục từ ngươi đây?”
“Về tình hả? Thực ra huynh nhìn cũng được, thực lực cũng tạm chấp nhận, nhân phẩm thì phải đợi xem xét thêm, có hi vọng làm người dự bị…”
Mỗi nói một câu của Tô Linh Phong lại khiến sắc mặt Mặc Vấn Trần ngày càng khó coi, hắn mà nhìn CŨNG được? Thực lực TẠM chấp nhận?? Lại còn cần xem xét thêm??? Còn… Còn cái gì mà…DỰ BỊ???!
“Về phần dục…” Tô Linh Phong nói ra câu này, giọng bỗng nhiên trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất loại nam nhân chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ! Dám đòi "dục" với ta, THIẾN!!!”
“…” Hung ác, thật độc ác bạo lực! Mặc Vấn Trần suy nghĩ lại, cảm giác thân dưới lại nhói hết cả trứng…
“Thả ta ra, tìm ta làm gì, cứ việc nói thẳng.” Ngữ khí Tô Linh Phong bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói. Nàng không tin, hắn rảnh tới mức đêm hôm khuya khoắt nhảy cửa sổ vào phòng nàng chỉ để nói những chuyện không đâu như vậy….
“Không thả!” Mặc Vấn Trần than nhẹ một tiếng, rồi nói: “Nha đầu, ta sắp đi rồi, ôm thêm chút thôi…”
Tô Linh Phong nghe ra trong giọng nói Mặc Vấn Trần có phần buồn bã, không khỏi nghi hoặc mà nhướng mày, tên này không phải thực có ý nghĩ gì với nàng đó chứ?
“Nha đầu, ước gì ngươi lớn nhanh một chút…” Mặc Vấn Trần lại trầm giọng nói.
“Huynh muốn gặm cỏ non như ta thật đấy hả?” Tô Linh Phong nhướn mày hỏi.
“Ahhhh…” Mặc Vấn Trần nghe vậy không khỏi nhẹ cười rộ lên. “Đúng vậy, cỏ non dễ gặm, không đau răng.”
“… Huynh nhất định sẽ không tiêu hóa nổi.” Nàng là gốc cỏ ngoài non - trong già…
Không tiêu hóa nổi? Mặc Vấn Trần nhấm nuốt hàm nghĩa bốn chữ này, lập tức cười nói: “Không sợ, dù tiêu hóa không nổi cũng vẫn cứ ăn.”
“…”
“Phong nhi…” Mặc Vấn Trần nhẹ tay xoa khẽ khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của Tô Linh Phong, giọng nói trầm thấp dịu dàng nói: “Tương lai còn dài, làm thê tử của ta đi…”
“Bốp~ ——” Tô Linh Phong đẩy móng vuốt của Mặc Vấn Trần đang tùy ý xoa nắn trên mặt nàng ra. "Bây giờ huynh còn chưa có tư cách làm dự bị nữa là…”
Mặc Vấn Trần lại dùng hai tay nựng lấy khuôn mặt của Tô Linh Phong, nhìn ánh mắt của nàng, bá đạo nói: “Cái gì mà dự bị với không dự bị, bây giờ ta đánh dấu chủ quyền, ngươi chính là của ta!” Dứt lời liền cúi đầu, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn quyến rủ người của nàng mà hôn…
“Ahhh……” Sức Tô Linh Phong không nhỏ nhưng lại giãy không thoát được cái ôm của Mặc Vấn Trần, bị hắn vừa hôn vừa gặm, đầu lưỡi linh hoạt trơn trượt chui vào trong miệng của nàng…
Tên khốn này! Dám cưỡng hôn nàng!!
Tô Linh Phong cố gắng trốn, Mặc Vấn Trần lại một tay giữ ót nàng, không cho phép nàng đào thoát, đầu lưỡi tùy ý xâm lược trong miệng của nàng, càn quét công thành chiếm đất…
Hương vị của nàng còn càng ngọt ngào so với trong tưởng tượng của hắn, ngon miệng bội phần, khiến hắn muốn ngừng mà không được…
Lúc này, Tiểu Bạch đang ở ngủ trên xà nhà mơ mơ màng màng tỉnh lại bay ra, dùng tiểu móng vuốt rồng vân vê dụi mắt, nhìn lại phía dưới liền nhìn thấy hai cái bóng người ôm nhau dây dưa cùng một chỗ!
Tiểu Bạch trợn luôn đôi mắt xanh thẳm, “Graoo” một tiếng vọt xuống từ trên xà nhà, vỗ cánh nhỏ, kích động vây quanh Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần xoay vòng vòng, ôi trời đất ơi! Nó nhìn thấy cái gì đây nè?? Chủ nhân đang chơi trò thân mật với tên khốn Mặc Vấn Trần!!!
Chết tiệt! Kích thích quá đi mất! Thật đặc sắc!!
“Chủ nhân, cố gắng lên cố gắng lên, chủ nhân phải gặm mạnh chút nữa!!” Móng vuốt của rồng con cầm thành nắm tay nhỏ, hưng phấn hò hét cổ vũ.
“…” Con rồng thối tha này! Tô Linh Phong sầm mặt, dùng truyền âm gào lên với Tiểu Bạch: “Câm miệng! Còn ồn nữa ta đem ngươi hấp cách thuỷ!”
“…” Tiểu Bạch nghe vậy, thân thể bé nhỏ run lên, sợ vỡ mật…
Tô Linh Phong muốn đẩy cái lưỡi của Mặc Vấn Trần đang tùy ý quấy đầu lưỡi trong miệng nàng ra, nhưng Mặc Vấn Trần dường như sớm đã phát hiện ý đồ của nàng, mỗi lần đều có thể linh xảo né tránh công kích của nàng.
Tô Linh Phong bèn thay đổi sách lược, chuẩn bị dùng tuyệt chiêu, đầu gối hơi cong, đá tới hạ thể Mặc Vấn Trần.