“Xì!” Nguyệt Quang trợn mắt, xông tới Lâm An Chi nói: “Ta chính là thích mắng ngươi là trai bao đó, thế nào thế nào? Ngươi có ý kiến à, đến mà cắn ta!”
“Ngươi!” Lâm An Chi bị chọc cho tức đến đỏ mặt, nói không ra lời.
“Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Mặc Vấn Trần giảng hoà: “Hắn cũng rơi xuống khe nứt, chúng ta vô tình cứu được hắn, chuyện trước mắt vẫn là lên trên trước.”
“Hừ, chỉ có người mới thích làm người tốt, ta mới không thèm quan tâm cái đồ hỗn đản này…” Nói xong, nó hất tay, treo thêm hay dây leo nữa trên tường đất, cười hi hi nói với Tô Linh Phong: “Tiểu Phong Phong, đến đây, chúng ta một mình một đường…”
Tính số lượng dây leo Nguyệt Quang mang xuống, tổng cộng có ba dây, hoàn toàn không có phần của Lâm An Chi.
Lâm An Chi nắm tay thành quyền, mím chặt môi không phát ra tiếng.
“Chẹp chẹp, lúc này rồi còn ra vẻ gì chứ, đúng là đồ ngốc, đến cả đạo lý ‘đại trượng phu nên biết lúc co lúc dãn’ cũng không hiểu…” Tiểu Bạch lắc đầu bĩu môi, đến cả nó là một cụ lòng cao quý thanh nhã còn biết co dãn…
“Được.” Tô Linh Phong gật đầu, vươn tay kéo một sợi dây leo, dây leo kia giống như có sinh mệnh, cái đuôi tự động cuốn lấy đồ của Tô Linh Phong, từ từ kéo cô lên trên.
Nguyệt Quang kéo nắm lấy dây leo, nhanh chóng lên sau Tô Linh Phong.
Lâm An Chi cứng đờ toàn thân, chết sững tại chỗ, không phát ra lời nào.
Mặc Vấn Trần bất lực lắc đầu, nói với Lâm An Chi: “Ngươi dùng chung với ta một dây, qua đây.”
Mặt mũi Lâm An Chi vẫn cứng đờ, đứng bất động tại đó.
Mặc Vấn Trần cau mày, tính cách tiểu tử này cũng thật là kỳ quặc! Chả trách nào nha đầu đó và Nguyệt Quang đều không thích hắn…
Mặc Vấn Trần cũng không có nhẫn lại đợi hắn, một tay xách cổ Lâm An Chi, một tay nắm lấy dây leo, cưỡng chế đưa hắn lên.
Tô Linh Phong vừa đáp đấy đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tá Dịch.
Nhìn thấy Tô Linh Phong lên, Tá Dịch thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, nàng không sao là tốt…”
“Ừ, không sao.”
“Tiểu thư Tô, xin hỏi ngươi có nhìn thấy bạn đồng hành Lâm An Chi của ta không? Hắn cũng rơi xuống khe nứt…” Hạo Thiên nhìn thấy Tô Linh Phong lên liền chạy tới, sắc mặt lo lắng hỏi.
Xung quanh ngoài Tá Dịch ra, còn có Hạo Thiên và đội của hắn, Tô Linh Phong phát hiện đội của Hạo Thiên đã ít đi vài người, xem ra trong quá trình săn thánh thú, đội viên của bọn họ đã có tổn hại.
“Ở đằng sau.” Tô Linh Phong bình thản nhả ra vài chữ.
Rất nhanh cả Nguyệt Quang còn có Mặc Vấn Trần mang theo Lâm An Chi lên.
“An Chi!” Hạo Thiên nhìn thấy Lâm An Chi, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy Mặc Vấn Trần, biểu cảm trên khuôn mặt nháy mắt chuyển thành biểu cảm của một chú chuột thấy mèo, lắp bắp nói: “Thương, Thương Ngô lão sư…”
Mặc Vấn Trần đưa Lâm An Chi trong tay cho Hạo Thiên: “Đội viên của ngươi bị thương rồi, mai đưa hắn ra khỏi hang đi điều dưỡng đi.”
“Hả?” Hạo Thiên lập tức đón lấy cơ thể của Lâm An Chi, hỏi: “An Chi, ngươi bị thương ở đâu?”
“Đã không còn trở ngại lớn nào nữa rồi…” Lâm An Chi nặn ra một hàng chữ qua kẽ răng.
Sắc mặt cực kỳ tệ, nhưng nguyên nhân không phải vì bị thương, mà là vì bức bối trong lòng, không có chỗ giải tỏa, đang bị nghẽn lại!
Rơi xuống khe nứt, bị rắn cắn thương, ở trong hang động chịu sự tra tấn của Tô Linh Phong, cũng chịu sự sỉ nhục của Nguyệt Quang, cuối cùng bị Mặc Vấn Trần xách như xách túi lên, rồi lại bị vứt cho Hạo Thiên như vứt rác… trải qua vài tiếng như vậy, thật sự là quá khổ rồi! Hắn lớn bằng từng này, mà phải chịu uất ức bằng tưng đây tiếng…
Tô Linh Phong nghe thấy Mặc Vấn Trần bảo Hạo Thiên đưa Lâm An Chi ra khỏi động, không tự chủ mà cau mày, rõ ràng độc của tên gia hỏa Lâm An Chi đó đã được giải rồi, nghỉ ngơi một tối cũng nên khỏe nhiều rồi, còn cần điều dưỡng?
An Tấn đã hy sinh rồi, không thể trị liệu vết thương cho ngươi.”
An Tấn là một thuật sĩ chủ chốt trong đội của họ, chết dưới móng vuốt thép của con ma thú đất phát điên.
“Ta không can tâm! Nhất định phải săn được một con thánh thú!” Hạo Thiên đột nhiên hai mắt đỏ lừ, tay nắm thành quyền.
Mặc Vấn Trần bước tới trước mặt Hạo Thiên, đưa tay ra và tát vào đầu Hạo Thiên một cái ‘ba’, "Tiểu tử khốn này, ngươi có đủ sức để săn thánh thú đó không? Không tự lượng sức mình, mau cút ra khỏi đây!”
“Không! Ta không đi!” Hạo Thiên mấy khi vận hết can đảm của mình nói với Mặc Vấn Trần một câu.
‘Ba’ Mặc Vấn Trần lại tát một cái vào đầu Hạo Thiên, lạnh giọng nói: “Ta lệnh cho ngươi ra khỏi cốc, vì để ngươi nghiêm túc tập luyện, để ngươi nâng cao năng lực, không phải để ngươi tự tìm đến cái chết! Ngươi không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho bạn ngươi, bọn họ đa số chỉ ở cấp trung, con thánh thú đó săn các ngươi cũng chỉ dễ dàng như nghiền một con kiến mà thôi, đội của ngươi đã tổn thất gần một nửa số lượng người, không lẽ không hủy diệt cả đội ngươi mới không chịu được?”
Mặc Vấn Trần nói chuyện không hề có một chút khách khí nào, người của đội Hạo Thiên đại đa số là những người trẻ có linh lực dồi dào, tư chất đều không rồi, nhưng Mặc Vấn Trần lại xúc phạm họ như kiến! Có vài người sắc mặt đã trở nên khó chịu, tay nắm thành quyền nhìn chằm chằm Mặc Vấn Trần, nhưng lại không ai dám lên tiếng, thân phận của Hạo Thiên đặc biệt cao quý, Mặc Vấn Trần là lão sư của Hạo Thiên, cho dù trong lòng bọn họ có phẫn nộ, cũng không dám bất kính với hắn…
Hạo Thiên cúi đầu, trầm mặc một lúc, cuối cùng hô hào các thành viên: “Chúng ta đi.”
Đoàn người đi ra khỏi sơn cốc Tùng Ngầm.
“Ôi trời, Thương Ngô, ngươi đối với học sinh thật hung dữ mà, thật là làm giảm phong độ của ngươi, xem ra bình thường ngươi chỉ giả bộ dịu dàng, cố tình khoe trương mà thôi, chậc chậc, đúng là hai mặt mà…” Nguyệt Quang nói một chàng, rồi lại giống như cảnh cáo nói: “Sao này, nếu như ngươi dám hung dữ như vậy với Tiểu Phong Phong, người ta sẽ không đồng ý…”
“Yên tâm, Phong Nhi là nữ nhân, nữ nhân là dùng để yêu thương…” Mặc Vấn Trần nở một nụ cười hết sức dịu dàng nhìn Tô Linh Phong, đáy mắt hiện lên tia ôn nhu…
“Hứ.” Tá Dịch đen mặt, hừ một tiếng, dùng giọng Mặc Vấn Trần nói lại câu hắn từng nói: “Thương Ngô, làm tốt bổn phận lão sư của ngươi là tốt rồi!”
“Ta đương nhiên sẽ làm một lão sư tốt của Phong Nhi…” Mặc Vấn Trần giống như không nghe ra ý trong câu nói của Tá Dịch, cười nhẹ đáp.
Tô Linh Phong không quan tâm mấy tên đàn ông đang đấu miệng, mượn vào Nguyệt Quang nhìn thấy rõ những vết nứt trên mặt đất, cây cối đổ rạp, cành lá khô héo, xung quanh là một khung cảnh đổ nát.
Trong rừng cây cách đó không xa vẫn có tiếng người hò hét chém giết, đủ loại kỹ năng màu sắc đan xen vào nhau, chiếu sáng gần hết bầu trời đêm...
“Bên đó là sao vậy?” Tô Linh Phong cau mày hỏi. Đã chém giết một ngày một đêm rồi, trận đấu còn chưa kết thúc?
“Ta với Nguyệt Quang hợp lực, giết được chuột nang đất, Tu La và những người khác, còn có phần lớn các thành viên trong đội khác, đều nhanh chóng đi săn ba con ma thú còn lại, còn có một số đội, tiếp tục tìm kiếm dấu vết của dị thú…”
“Ồ…” Tô Linh Phong gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu? Tiểu Phong Phong cũng muốn đi săn thánh thú sao?” Nguyệt Quang hỏi.
“Không.” Ánh mắt Tô Linh Phong khẽ động, bình thản nói: “Ba con thánh thú đó, cứ để đám người đó tuỳ ý đi cướp đi.”