Lâm An Chi vừa dứt lời, đột nhiên lại có một cây trầu bà to bằng cánh tay đứa trẻ con xuất hiện trên không trung, hắn bị dọa sợ hết hồn, muốn tránh nhưng không còn kịp nữa, cây trầu bà kia đã nhanh như cắt cuốn lấy cổ hắn!
Nguyệt Quang nắm lấy một nhành trầu bà vứt ra, gương mặt thanh tú của hắn lúc này không còn cái vẻ yêu tinh vô hại như trước nữa, đôi mắt hoa anh đào chợt lóe lên một tia hàn ý sắc lạnh, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười lạnh lùng, bản tính khát máu hung tàn lập tức bộc lộ!
Lâm An Chi bị nhành trầu bà siết chặt tới mức mắt trợn trắng lên, miệng liên tục phát ra tiếng ú ớ, không thể nói thành lời, hai tay chỉ có thể liều mạng nới lỏng dây trầu bà, cốt cho mình được dễ thở hơn chút.
Mấy người cùng đoàn với Lâm An Chi thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, người nào người nấy đều sợ tới há miệng trợn mắt, không biết làm thế nào.
''Cái đồ bám váy nữ nhân này quả thật đáng chết!'' Nguyệt Quang lườm Lâm An Chi, âm u nói một câu, rồi lại quay đầu lại nhỏ nhẹ ngon ngọt với Tô Linh Phong đứng bên cạnh: ''Tiểu Phong Phong, muội thấy sao?''
''Tùy ngươi.'' Tô Linh Phong lười biếng chẳng buồn ngẩng đầu, nàng thản nhiên liếm nốt chỗ dầu mỡ trên ngón tay.
''Ọe ọe...'' Con rồng con Tiểu Bạch vỗ đôi cánh nhỏ, há cái miệng nhỏ xíu ra làm bộ buồn nôn: ''Cái đồ tinh linh nhìn dáng vẻ còn ẻo lả ẽo ợt hơn mấy bà thím mà dám mắng người khác là đồ bám váy nữ nhân? Chịu không nổi, chịu không nổi mà...''
Tá Dịch nhướng mày ngạc nhiên liếc Tô Linh Phong một cái, nhưng hắn cũng không nói năng gì, vẫn tiếp tục nướng thịt.
Trong lòng hắn thầm cảm thấy kỳ lạ, ở Lê Thành, ai cũng biết Đại tiểu thư Tô gia trước giờ vẫn luôn tình sâu nghĩa nặng với Tam thiếu gia Lâm gia! Không ngờ sau cú ngã đó, khi tỉnh lại nàng đã hoàn toàn biến thành con người khác...
Hạo Thiên là người đầu tiên lấy lại tinh thần, hắn vươn tay kéo dây trầu bà, vẻ mặt sốt ruột, nói: ''Nguyệt Quang các hạ, ngươi đừng kích động, xin hãy bỏ qua cho người bằng hữu không biết giữ mồm miệng này của ta, ta đảm bảo sau này hắn sẽ không ăn nói tùy tiện nữa, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi!''
''Người nên xin lỗi không phải ngươi, người quyết định có chấp nhận lời xin lỗi đó hay không cũng không phải ta.'' Nguyệt Quang chưa chịu thu lại dây trầu bà cầm trong tay mà chỉ nhàn hạ nói.
Hạo Thiên nghe xong, vội vàng quay sang Tô Linh Phong: ''Tô tiểu thư, dù gì ngươi và An Chi cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ, xin ngươi...''
''Dừng lại!'' Hạo Thiên còn chưa nói xong đã bị Tô Linh Phong cắt ngang: ''Ngươi dùng từ sai rồi, ta không quen hắn.''
Hạo Thiên nhất thời nghẹn họng, lại nói sang cái khác: ''Vậy xin Tô tiểu thư nể mặt phủ Bá Tước...''
''Môn triều của phủ Bá Tước còn mặt mũi sao?'' Nhắc đến phủ Bá Tước là có ý gì? Uy hiếp nàng? Xin lỗi, nàng không muốn nghe hắn ta giải thích nữa...
''...'' Hạo Thiên rơi vào thế bí, sao cô nàng này lại cứng đầu vậy nhỉ: ''Tô tiểu thư, xin ngươi hãy nể tình lần trước tại hạ giúp mua trứng rồng, có thể nể mặt ta vài phần được không...''
Tô Linh Phong liếc sang Lâm An Chi một cái, hừ lạnh: ''Mạng của hắn, còn không đáng giá bằng mấy quả trứng rồng đó.''
''...'' Hạo Thiên cạn lời rồi, nha đầu này quả thực là miệng mồm độc địa! Đường đường là Tam công tử phủ Bá Tước mà còn không đáng giá mười mấy đồng bạc?
Lâm An Chi bị dây trần bà siết chặt không nói được, nghe xong, hắn không khỏi giận dữ trừng mắt nhìn Tô Linh Phong.
Những người cùng đoàn phiêu lưu với Tô Linh Phong cũng lần lượt nhìn về phía nàng, cho dù nàng là ai thì lời nàng vừa nói cũng có phần quá ngông cuồng ngạo mạn rồi!
''Khục... Haha...'' Nguyệt Quang không nhịn được bật cười ha hả: ''Tên bám váy nữ nhân này không đáng giá, quá thấp hèn!''
Tiểu Bạch lườm Nguyệt Quang một cái, cái miệng bé xíu của nó dẩu lên: ''Hừ, loài người hèn mọn này, đương nhiên không thể so với bổn cự long ta rồi!''
''Tô tiểu thư, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới buông tha cho An Chi?'' Sắc mặt Hạo Thiên trở nên sa sầm.
''Chi bằng, chúng ta thương lượng làm ăn đi.'' Tô Linh Phong vứt cục xương trong tay xuống, cầm lấy chiếc khăn Tá Dịch đưa cho, lau miệng và tay xong, bèn ưu nhã thong thả đứng dậy.