Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 182



“Thương Ngô, đừng quên, ngươi cùng Tô Linh Phong là quan hệ thầy trò!” Tá Dịch sau một hồi trầm mặc, đột nhiên trả lời. Hắn vẫn có điểm khác với Thương Ngô, Thương Ngô so với hắn càng không nên đối với Tô Linh Phong như vậy…

Tá Dịch trong lòng cố hết sức tìm lời bào chữa cho mình, muốn giảm bớt cảm giác tự trách và áy náy trong lòng mình, nhưng…cách tự biện minh cho bản thân như thế này cũng không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến hắn cảm thấy bản thân càng khốn nạn hơn.

Mạc Vấn Trần ánh mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm Tá Dịch, nói một cách bình thản: “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ thầy trò giữa ta và Phong nhi có vấn đề gì cả, với tính khí của Phong nhi, nếu như muội ấy cũng thích ta, ngươi nghĩ rằng muội ấy sẽ để ý đến mấy chuyện này sao?”

“…” Tá Dịch nghe xong lời này, môi mỏng mím chặt, không nói nên lời, hai tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm.

Mặc dù hắn và Tô Linh Phong chỉ mới ở bên nhau được vài tháng, nhưng tính khí của nàng ấy như thế nào hắn vẫn hiểu rất rõ, Tô Linh Phong là kiểu người làm theo ý mình, người có chính kiến vững vàng, sẽ không dễ bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài như lễ nghi, thế tục, hay lời nói của người khác, hoặc là, có những thứ mà người khác nghĩ là chuyện rất nghiêm trọng, nàng căn bản lại không hề để mắt đến…

Với một tâm hồn tự do cao ngạo như vậy, nếu nàng đã chắc chắn một chuyện, hoặc một người nào đó, sao lại có thể để ý đến ánh nhìn và cảm nghĩ của người khác nữa chứ. Dù người khác có nhìn ngó như nào, đối với nàng ấy, cơ bản không có chút ý nghĩa nào cả…

Mạc Vấn Trần nhìn sắc mặt Tá Dịch có chút ngẩn ngơ, biểu cảm trên khuôn mặt không ngừng chậm lại, khẽ thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: “Tá Dịch, ta sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Phong nhi, bao gồm cả bản thân ta, chút lo lắng kia có ngươi là không cần thiết.”

Tá Dịch nghe xong, cũng lại im lặng không nói gì, chỉ khẽ cau mày, nhìn thắng vào mắt Mạc Vấn Trần, trong mắt lộ ra một tia không tin tưởng.



Mạc Vấn Trần không quan tâm đến ánh mắt của Tá Dịch, lại tiếp tục nói: “Ta biết ngươi cũng thích Phong nhi, bị một cô gái đặc biệt như vậy thu hút là một điều rất bình thường. Nếu ngươi thích muội ấy, ngươi có thể theo đuổi. Ta không ngại cạnh tranh công bằng với ngươi.”

Khi Mạc Vấn Trần nói ra lời này, vẻ mặt của hắn tràn đầy tự tin, giọng điệu lạnh nhạt bình thản, nhưng thực tế trong lòng không phải như vậy. Hắn đang thầm lo lắng, lo rằng cô nhóc kia bây giờ mới chỉ có mười ba, mười bốn tuổi lại có số đào hoa như vậy, thêm mấy năm nữa chắc đến bao nhiêu trời? Hắn có thể đoán trước được, sau này hắn sẽ phải không ngừng tống cổ những bông đào thối xung quanh cô…

…Số khổ thiệt mà!

Đối với Tá Dịch, Mạc Vấn Trần không dám bất cẩn, hắn phải thừa nhận rằng, thằng nhóc này rất ưu tú, phẩm chất, ngoại hình, thực lực, xuất thân và cả tình yêu dành cho Tô Linh Phong, so với hắn cũng không có gì quá khác biệt, có thể xem là đối thủ mạnh trên con đường tình cảm của hắn. Hắn nhất định phải dốc mười phần sức lực của mình để vượt qua Tá Dịch. Trước hết, về khí thế không thể nào thua hắn được!

Cạnh tranh công bằng? Tá Dịch sững sờ một lúc rồi bất chợt nhận ra, đúng nhỉ, hắn đang bối rối cái gì vậy? Qua cuộc trò chyện với Tô Linh Phong vào buổi trưa, nàng ấy tiết lộ với mình rằng, nàng rõ ràng vẫn chưa thích bất kì ai. Vậy thì hắn vẫn còn cơ hội, hắn hoàn toàn có thể cạnh tranh mà…

“Được, vậy thì cạnh tranh công bằng đi!” Tá Dịch gật đầu với Mặc Vấn Trần. Nói xong hắn cũng không ở lại nữa, cắm cự kiếm về sau lưng, xoay người bước ra khỏi rừng phong đỏ.

“Mau nhìn xem, có người từ rừng phong đỏ đi ra rồi kìa!” Một vài học sinh vẫn luôn quan sát động tĩnh trong rừng đều nhìn chằm chằm vào người đang bước ra từ rừng phong đỏ.

“Ơ, là Tá Dịch điện hạ, thầy Thương Ngô đâu?”

“Thầy Thương Ngô…thầy ấy, không phải thầy ấy bị đánh bại rồi chứ??” Một cậu trẻ vẻ mặt ủ rũ, lo lắng nói.

“Sao có thể như thế được! Ngươi đừng có ăn nói xà lơ, thầy Thương Ngô lợi hại như vậy, không có thua được đâu!” Một số học sinh sùng bái Mạc Vấn Trần, tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép người khác nghi ngờ về thực lực của Mạc Vấn Trần.

Tá Dịch đi đến gần, một học sinh tinh mắt đột nhiên la lên: “Tá Dịch điện hạ hình như bị thương rồi!”

Mọi người cẩn thận quan sát, không phải chứ, trên trán của Tá Dịch rõ ràng có một vết bầm tím to bằng quả mơ…



“Sao lại bị thương trên mặt vậy, chắc sẽ không để lại sẹo đâu nhỉ?” Một cô nương lo lắng nhỏ giọng nói.

“Chắc là không đâu…”

“Khuôn mặt đẹp trai khôi ngô như vậy, nếu bị biến dạng thì thật là đáng tiếc…”

Tá Dịch có thính lực hơn người, những lời xì xào bàn tán của mấy học sinh đó không thoát khỏi tai hắn. Nhưng hắn cũng phớt lờ, nhìn cũng không thèm nhìn đám học sinh đó một cái, sải bước về phía cổng trường.

Thực ra vết bầm tím trên trán của Tá Dịch, nói bị thương là có chút hơi quá, chỉ là hậu quả quang trụ đấu khí của Mạc Vấn Trần gây ra chút trầy xước mà thôi.

Có điều, đối với thực lực của Mạc Vấn Trần, Tá Dịch vẫn là rất khâm phục. Ở phía đông, phía tây, trên đại lục do hai người thống trị, nếu như hắn thể hiện hết sức mạnh của mình, cũng không mấy ai có thể đến gần và làm tổn thương được hắn. Nhưng khi giao đấu với Mạc Vấn Trần, hắn biết hắn vẫn chưa dùng hết sức lực của mình, vì Mạc Vấn Trần là một người Linh Vũ song tu, lại chỉ dùng đấu khí, không hề sử dụng đến linh thuật…

Mạc Vấn Trần nhìn thấy Tá Dịch đi rồi, cũng không vội ra khỏi rừng. Hắn từ từ giơ cánh tay phải lên, trên ống tay áo rộng của hắn có một vết rạch lớn dài hơn nửa thước, đó là do bị kiếm lực của Tá Dịch chẻ ra…

Mặc dù hắn đã làm trầy trán của Tá Dịch, nhưng bản thân hắn cũng bị rách một chiếc áo choàng, thực tế thì, cũng không tính là thắng. Mạc Vấn Trần nghĩ ngợi một hồi, cởi chiếc áo choàng bị rách ra, lấy một chiếc áo choàng mới trong không gian, nhã nhặn mặc vào.

Sau khi thay quần áo xong, Mạc Vấn Trần nhìn khung cảnh tán loạn xung quanh, khẽ cau mày rồi chậm rãi bước ra khỏi khu rừng.

Một số học sinh đang nhìn vào trong rừng, khi thấy Mạc Vấn Trần an toàn bước ra, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Ta nói thầy Thương Ngô sẽ không bị thương mà…”

“Tá Dịch điện hạ bị thương nhẹ, thầy Thương Ngô xem ra lại không bị gì cả, lẽ nào thầy Thương Ngô thắng rồi sao?”



“Chuyện đó còn khó nói lắm, dù gì cũng là hoàng tử Tá Dịch bước ra khỏi rừng phong đỏ trước mà…”

“…”

Mỗi người trong đám đông đều có ý kiến khác nhau, tự mình suy đoán, rốt cuộc thực sự xảy ra chuyện gì, đã trở thành một bí ẩn. Còn hai cao thủ trẻ tuổi kia sao đột nhiên lại đánh nhau, nguyên nhân là gì ngược lại rất ít ai quan tâm suy nghĩ đến. Trong thời đại mà thực lực lên ngôi này, hai người giao đấu với nhau, lý do giao đấu thường không mấy quan trọng, mọi người chỉ quan tâm đến kết quả là nhiều…

Mạc Vấn Trần đi về hướng đám học sinh chưa kịp giải tán, chỉ vào vài nam sinh trong số đó, ra lệnh: “Trò, trò, và trò nữa, đi vào rừng phong đỏ, dọn dẹp nơi đó cho sạch sẽ đi.”

“Vâng, thầy Thương Ngô…”

“Dạ biết rồi…”

Mấy đứa nam sinh xui xẻo bị Mạc Vấn Trần bắt làm việc, mặt mày đau khổ, từng bước chậm rãi tiến vào rừng phong đỏ…

Tá Dịch trở về phủ Thành Chủ, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo, bắt đầu ăn tối. Mục Đạt đến mời Tá Dịch, nhìn thấy vết bầm tím trên trán hắn, không khỏi có chút kinh ngạc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv