Tô Linh Phong khẽ nhắm mắt tựa trên lồng ngực Mặc Vấn Trần, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ kia, nàng không muốn động đậy chút nào.
Hai người cứ ôm chặt nhau như vậy, nằm cùng với nhau, sau một lúc im lặng, Mặc Vấn Trần bắt đầu hôn lên tóc, trán và cả khuôn mặt Tô Linh Phong…
Tô Linh Phong mở to mắt, nàng nhíu mày quay đầu đi chỗ khác, tránh né nụ hôn của Mặc Vấn Trần, không chịu để hắn chạm vào môi của mình.
“Phong Nhi…” Mặc Vấn Trần cọ lên mặt Tô Linh Phong, giọng điệu u buồn lộ ra chút cảm xúc khó kiềm chế: “Ta rất khó chịu…”
Tô Linh Phong nghe hắn nói vậy, nàng xoay đầu lại, nhìn vào mắt Mặc Vấn Trần, giọng điệu trong trẻo nói: “Mặc Vấn Trần, huynh còn nhớ huynh đã từng nói huynh sẽ tôn trọng ta không?”
Mặc Vấn Trần khẽ thở dài một tiếng, hắn gật nhẹ đầu: “Nhớ rõ…”
“Như vậy… Đây chính là cách tôn trọng ta của huynh sao?” Trong giọng nói của Tô Linh Phong không chút độ ấm, con ngươi lạnh lẽo, vừa chất vấn vừa đe dọa nhìn Mặc Vấn Trần.
“Xin lỗi, Phong Nhi.” Mặc Vấn Trần tránh ánh mắt của Tô Linh Phong, trên mặt hắn là vẻ xấu hổ, thẳng thắn xin lỗi: “Ta thừa nhận, ta là người ích kỷ lại hèn hạ, muốn dùng loại phương thức hạ lưu bẩn thỉu này để chiếm hữu ngươi, cho dù hiện tại còn chưa chiếm được lòng của ngươi, cũng muốn cơ thể ngươi thuộc về ta…” Mặc Vấn Trần thở dài một tiếng, hắn vùi đầu vào cổ Tô Linh Phong, xúc động nói: “Thật sự rất muốn giấu ngươi đi, có được ngươi hoàn toàn, để ngươi chỉ thuộc về riêng ta…”
Trong lời nói của Mặc Vấn Trần không hề che giấu tình cảm thâm tình nồng đậm, khiến Tô Linh Phong hơi mờ mịt, trực giác nói cho nàng biết, lời hắn nói không phải là trái với lương tâm, nhưng mà… Nàng vẫn nghĩ không ra, từ lúc nào hắn lại bắt đầu thích nàng? Rốt cuộc là hắn thích cái gì ở nàng?
Tô Linh Phong yên lặng một lúc, nàng mở miệng nói: “Mặc Vấn Trần, nếu như huynh thật sự thích ta, vậy không cần ép buộc ta làm những chuyện ta không muốn làm.”
Mặc Vấn Trần ngẩng mặt lên khỏi những sợi tóc của Tô Linh Phong, hắn thở dài nói: “Được rồi, ta không ép buộc ngươi, chỉ là…” Mặc Vấn Trần nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn vào mắt Tô Linh Phong, chân thành nói: “Nếu như lần sau ngươi không từ chối nữa, thì ta coi như là ngươi ngầm thừa nhận, khi đó, ta cũng sẽ không khách sáo đâu…”
Tô Linh Phong mím môi, nàng không tiếp tục chủ đề này với Mặc Vấn Trần, bắt đầu đuổi người: “Huynh cần phải đi rồi.”
Mặc Vấn Trần bất đắc dĩ gật đầu, hắn buông thân thể mềm mại của Tô Linh Phong ra, nhắm mắt, yên tĩnh nằm một hồi, đợi tới khi xao động trong thân thể dần lắng lại, mới bắt đầu mặc y phục vào.
Mặc xong hết, Mặc Vấn Trần cúi đầu, không nặng không nhẹ hôn lên mặt Tô Linh Phong, sau đó hắn nhỏ giọng niệm chú ngữ, thân thể lập tức biến mất khỏi phòng ngủ…
Tô Linh Phong không mặc lại y phục, nàng nhắm mắt lại, co rút thân thể trần truồng của mình vào trong chăn, nhưng dù thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ, một đêm này, xảy ra rất nhiều huyện, hiện tại đầu nàng vẫn không ngừng xoay chuyển, làm thế nào cũng không thể sắp xếp thứ tự như ý được…
Mặc Vấn Trần cũng không có thuấn di về chỗ ở của mình, mà là xuất hiện trên một con đường nhỏ vắng lặng, lúc này trời đã sáng hẳn, Mặc Vấn Trần chậm rãi đi trên con đường vắng, nhìn ngõ nhỏ không một bóng người, trong lòng hắn âm thầm oán hận bản thân quá nóng lòng, biết rõ trong lòng Tô Linh Phong cất giấu một chuyện rất lớn, vào thời khắc này là lúc thần kinh nàng yếu đuối nhất, hôm nay nàng không vui, vào lúc này hắn còn đụng tới nàng, thật sự là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà…
Sau hôm sinh thần, Tô Linh Phong ngủ khá nhiều, lại lười biếng!
Sau khi ngủ một mạch tới khi tự thức dậy, Tô Linh Phong ngồi dậy khỏi giường, cúi đầu nhìn những vết tích mập mờ trên người, nàng lập tức nhớ tới tối hôm qua suýt nữa đã bị Mặc Vấn Trần ăn rồi, khuôn mặt Tô Linh Phong không khỏi đỏ lên, từ trong nhẫn không gian lấy vội một cái gương nhỏ ra, vừa soi, quả nhiên nhìn thấy ở cổ cũng có một vài vết ô mai tươi đẹp vô cùng gây chú ý.
Tô Linh Phong hơi xấu hổ, buồn rầu mà thở dài, cuối cùng từ trong nhẫn không gian lấy y phục đã chuẩn bị sẵn ra, tìm một hồi, rốt cuộc tìm được một bộ váy màu lam nhạt cao cổ, mặc vào người, phía trước che khuất được những vết yêu trên cổ - những vết yêu khiến người ta suy nghĩ miên man.
Sau khi thu dọn y phục xốc xếch trên giường xong, Tô Linh Phong kéo dây chuông trong phòng, Hứa Nặc đã dậy từ sớm, nàng ta lập tức bưng nước nóng rửa mặt tiến vào, sau khi đặt chậu nước lên kệ, Hứa Nặc quay đầu trông thấy Tô Linh Phong đã đổi y phục, nàng ta sửng sốt một chút, hỏi: “Tiểu thư muốn thay y phục, sao người không gọi Hứa Nặc?” Mà y phục này, hình như là trước khi tới Lăng Vân Thành, Tô Linh Phong đã thu vào nhẫn không gian, vốn không phải là đồ mới đặt mua sau khi đến Lăng Vân Thành…
“Phiền phức.” Tô Linh Phong ra vẻ không kiên nhẫn, nàng hờ hững phun ra hai chữ, lập tức không giải thích nhiều nữa. Thật ra nàng ngại tủ y phục quá xa, hơn nữa Hứa Nặc ở phòng ngủ bên kia tường, sợ lúc tìm kiếm tạo ra âm thanh gì, gọi Hứa Nặc tới.
Hứa Nặc thấy dáng vẻ không muốn nói chuyện của Tô Linh Phong, nàng ta lập tức thức thời không hỏi tiếp, hầu hạ Tô Linh Phong rửa mặt, rồi nói với nàng: “Tiểu thư, Tá Dịch điện hạ đang đợi người trong sảnh đấy.”
“Ồ? Hắn đến bao lâu rồi?” Tô Linh Phong hỏi.
“Trước khi trời sáng đã tới, vẫn luôn chờ tiểu thư thức dậy…” Hứa Nặc nói tới đây, nàng ta nhìn Tô Linh Phong một chút, tiếp tục nói: “Chờ tiểu thư cùng nhau ăn điểm tâm…”
Tô Linh Phong nghe vậy thì nhíu mày, chờ nàng cùng nhau ăn điểm tâm? Hiện tại đã sắp buổi trưa rồi!
“Sao em không sớm đánh thức ta sớm một chút?”
“Tá Dịch điện hạ không cho gọi tiểu thư…”
“Ừm.” Tô Linh Phong không tiếp tục nhiều lời với Hứa Nặc nữa, trong lòng nàng vừa kịp phản ứng lại, cũng may Hứa Nặc không mạo muội tiến vào phòng ngủ gọi nàng, nếu không những vết tích trên người nàng, nhất định sẽ bị nàng ta nhìn thấy…
Tá Dịch dùng thân phận thượng khách ở lại trong phủ Thành Chủ, dựa theo lễ tiết nơi này, nếu chủ nhân bận rộn nhiều việc, điểm tâm, bữa trưa đều không ngồi dùng chung với thượng khách thì không tính là thất lễ, nhưng cơm tối nhất định phải là chủ nhân tự mình ra mặt chiêu đãi.
Buổi sáng Tư Đồ Tiêu Sơn phải xử lý rất nhiều công vụ, nên Tá Dịch đã đến tìm Tô Linh Phong, không ngờ, việc chờ đợi này phải chờ gần một buổi sáng…
Tá Dịch ngồi trong sảnh, hắn vô thức xoay chuyển tách trà trong tay, biểu cảm trên mặt rõ ràng là đang thất thần…
“Tá Dịch, ngươi ngốc hả? Bụng rỗng ngồi ở chỗ này, không biết còn tưởng phủ Thành Chủ chiêu đãi không chu đáo, ngay cả điểm tâm cũng không cho ngươi ăn đấy.” Tô Linh Phong tiến vào trong đại sảnh, giọng điệu vô cùng không khách khí.
Nghe thấy giọng nói của Tô Linh Phong, Tá Dịch lập tức tỉnh táo lại, hắn cũng không để ý thái độ cứng rắn, lạnh lẽo kia của Tô Linh Phong, ngẩng đầu, cười nhạt với nàng: “Nàng đã thức rồi.”
Tính tình Tá Dịch rất tốt khiến Tô Linh Phong cũng không thể làm gì, nàng khẽ thở dài một tiếng, ngồi xuống đối diện Tá Dịch, nói với Hứa Nặc: “Ta đói rồi, chuẩn bị thức ăn đi.”
Hứa Nặc gật đầu, nàng ta quay người rời đi, phút chốc đã bưng thức ăn nóng hổi đặt lên bàn.
“Ăn cơm đi.” Sau khi Tô Linh Phong nói câu này xong thì không nhìn Tá Dịch nữa, nàng tự mình cúi đầu, bắt đầu ăn cơm.
Bữa cơm này có thể coi là điểm tâm nhập cùng với cơm trưa…
Tá Dịch ngồi một bên, vừa giữ im lặng, gắp thức ăn vào miệng, vừa dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Tô Linh Phong…