Mặc Vấn Trần nhìn quả xanh nhỏ trong tay Tô Linh Phong, hắn lập tức nhướng đôi lông mày anh tuấn kinh ngạc mỉm cười: “Tiểu nha đầu, ngươi thật may mắn, lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này, lại còn được nhận quả chúc phúc từ yêu tinh.’’
“Quả chúc phúc?” Tô Linh Phong nghi ngờ hỏi: “Để làm gì?”
Mặc Vấn Trần cười một cách thần bí: "Lần sau nếu ngươi muốn luyện tâm pháp khẩu quyết đấu khí hoặc thiền định tâm linh, hãy ăn nó trước, ngươi sẽ biết được sự kỳ diệu của loại trái cây này."
Tô Linh Phong nghe thấy vậy, trong lòng lập tức hiểu ra cái này giống hệt với những chuyện thường được viết trong tiểu thuyết võ hiệp, ăn tiên thảo linh quả có thể nâng cao công lực, thế là nàng lập tức đặt quả nhỏ vào trong nhẫn không gian của mình.
Tiểu Bạch miễn cưỡng nói lời tạm biệt với tiểu tiên nghịch ngợm đã vui đùa với nó nửa ngày trời, khuôn mặt ngây thơ của con rồng nhỏ mang vẻ buồn bã, Tô Linh Phong thầm thở hắt một hơi, vẫy tay, cất Tiểu Bạch vào trong không gian ma sủng, sau đó khẽ gật đầu với những yêu tinh chúc phúc, tỏ ý muốn chào tạm biệt.
Mặc Vấn Trần quay đầu lại, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt với ngôi mộ: "Phụ thân, mẫu thân, Vấn Trần đi trước, có thời gian con sẽ dẫn Phong Nhi tới thăm hai người." Sau đó, hắn ôm Tô Linh Phong bước vào đường hầm thời gian.
Bước vào đường hầm lần này, mặc dù sự mất đi phương hướng và thời gian không gian vẫn khiến Tô Linh Phong cảm thấy áp bức và sợ hãi, nhưng nàng vẫn chưa rơi vào thế nguy hiểm là đánh mất kiểm soát về tâm linh, nàng nhắm mắt lại, toàn thân căng cứng dựa vào khoang ngực ấm áp của Mặc Vấn Trần, đợi dịch chuyển thời không kết thúc.
Mặc Vấn Trần vuốt ve lưng của Tô Linh Phong, thì thầm vào tai nàng:"Phong Nhi, đừng căng thẳng, hãy thả lỏng ra, ta ở bên cạnh ngươi, luôn ở bên cạnh ngươi..."
Thời gian hỗn loạn khiến Tô Linh Phong không cách nào cảm nhận được bọn họ đã ở trong đường hầm bao lâu, bỗng nàng cảm thấy áp lực vô hình trong lòng dần tiêu tán, lúc mở mắt ra phát hiện bọn họ đã trở về phòng ngủ của mình.
Tô Linh Phong hơi ngạc nhiên hỏi: "Sao lại ở đây? Không tham gia yến hội sao?" Đường đường là nhân vật chính của yến hội mừng sanh thần này, nàng lại bất ngờ rời đi mà không có lý do, cứ thế một đi không quay lại. Điều này nghe có vẻ hơi không phù hợp lắm, phải không??
Mặc Vấn Trần hiểu Tô Linh Phong đang nghĩ gì, hắn nhẹ nhàng giải thích: "Bây giờ đã là nửa đêm, khách mời gần như đã giải tán hết rồi, ngươi không cần lo lắng về việc tự dưng biến mất, thành chủ sẽ sắp xếp ổn thỏa và giải thích cho khách khứa."
"Ồ." Nghe những gì Mặc Vấn Trần nói, Tô Linh Phong cũng thôi không nghĩ nhiều nữa.
Tô Linh Phong không thích bị một nhóm người vây lấy mình, mấy thị nữ được Mục Đạt cử tới đều sống cách xa phòng ngủ của Tô Linh Phong, chỉ có phòng của Hứa Nặc là sát vách với phòng nàng, trong đó không có ánh sáng hay tiếng động gì, chắc giờ này họ đang phụ giúp ở sảnh yến hội. Trong phòng lúc này vô cùng yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu nhẹ từ pha lê dịu dàng tỏa ra, bao trùm cả căn phòng, một bầu không khí ấm áp mà mơ hồ...
Tô Linh Phong muốn tắm rửa đi ngủ, nhưng Mặc Vấn Trần vẫn nhìn nàng chằm chằm với đôi mắt dịu dàng như thể sắp nhỏ nước ra tới nơi, hắn không hề có ý định rời đi.
"Huynh còn không đi đi?" Tô Linh Phong cố ý sầm mặt lại, lạnh lùng nói.
"Ta không muốn rời đi..." Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong, trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình.
Hắn chỉ muốn cả đời ở bên Tô Linh Phong, không muốn xa nàng dù chỉ một khắc, bóng dáng nàng vừa rời khỏi tầm mắt, hắn đã không chịu được mà tìm kiếm xung quanh, mới xa nhau được một lúc mà hắn đã cảm thấy như đã xa lâu lắm rồi, trái tim và tâm trí hắn tràn ngập khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, có cả đôi mắt trong veo và lạnh lùng kia…
Trước khi gặp Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như thế này, cảm giác lạ lẫm kỳ cục này ngày càng trở nên tồi tệ hơn...
Cách đây rất lâu, hắn từng hỏi "lão yêu bà": "Tình yêu là gì?"
Bà ta trả lời: "Đợi tới khi ngươi yêu nàng ta, ngươi sẽ biết thế nào là tình yêu..."
Mấy năm nay, hắn vẫn chưa hình dung được cảm giác thích hay yêu một người là như thế nào, nhưng khi phát hiện ra rằng trong lòng mình luôn quan tâm đến Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần chợt nhận ra: Có lẽ, đây là yêu...
Vừa nãy tại nghĩa địa, Tô Linh Phong không từ chối cũng không gạt bỏ nụ hôn của hắn, Mặc Vấn Trần cảm thấy giữa mình và Tô Linh Phong dường như có một số khác biệt, điều này khiến hắn thấy rất ngọt ngào và phấn khích, nhưng hắn cũng không chắc chắn lắm, rốt cuộc mối quan hệ giữa họ đã thực sự tiến thêm một bước, hay đây chỉ là sự khác biệt do bầu không khí tối nay tạo ra?
Có khi nào mọi thứ giữa họ sẽ trở lại bình thường sau ngày hôm nay không?
Mặc Vấn Trần bây giờ là một điển hình cho nam nhi lần đầu tiên biết yêu, hắn thấp thỏm lo lắng, đoán người trong lòng đang nghĩ gì, nhưng hắn không biết làm thế nào để xác nhận, hắn sợ rằng mọi thứ không như hắn tưởng tượng.
Tô Linh Phong tránh ánh mắt đầy biểu cảm của Mặc Vấn Trần, lạnh giọng nhấn mạnh: "Huynh nên về đi."
Chuyện xảy ra tối nay quá đột ngột, Tô Linh Phong đang phải vật lộn với những nút thắt trong lòng nhiều năm, tâm trạng rối bời, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại đáp lại nụ hôn của Mặc Vấn Trần, Tô Linh Phong không biết hôm nay mình bị làm sao nữa, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, thật đau đầu.
"Phong Nhi..." Mặc Vấn Trần rất không hài lòng với việc Tô Linh Phong né tránh ánh mắt của mình, hơn nữa thái độ đột nhiên thẳng thừng của hắn rất có vẻ không vui, như thể hắn đã hạ quyết tâm, sau đó đột nhiên hắn vươn tay giữ lấy mặt Tô Linh Phong, áp đôi môi của chính mình vào cái miệng hơi sưng của Tô Linh Phong!
Hắn cần phải xác nhận thêm một lần nữa, rằng nàng cảm thấy thế nào về mình...
"Mặc Vấn... huynh…ưm…", Tô Linh Phong giãy giụa mở miệng, môi vừa mở ra, đầu lưỡi của Mặc Vấn Trần đã lập tức linh hoạt chui vào trong miệng của nàng, tùy ý hung hăng càn quét...
“…!” Tên khốn vô liêm sỉ này!’’, Tô Linh Phong cảm thấy hơi khó chịu, nàng dùng cả hai tay đẩy ngực Mặc Vấn Trần ra, ra sức vùng vẫy, nhưng cơ thể của Mặc Vấn Trần như một ngọn núi sừng sững không di chuyển chút nào, nàng hoàn toàn không đẩy hắn ra được!
Thấy Tô Linh Phong giãy giụa, Mặc Vấn Trần dùng một tay ôm lấy gáy nàng, nụ hôn càng cuồng nhiệt và điên cuồng hơn, hắn thầm cầu nguyện trong lòng, Phong Nhi, hãy đáp lại ta, đáp lại ta đi được không...
Với kinh nghiệm suýt bị tắc thở trước đây, cuối cùng Tô Linh Phong đã học được cách lấy hơi bằng mũi ngay khi cảm tưởng mình sắp chết ngạt tới nơi rồi.
Nụ hôn này quá nồng cháy triền miên, Tô Linh Phong bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào, đôi cánh tay đã vắt lên cổ Mặc Vấn Trần từ lúc nào không biết, chậm rãi, vụng về đáp lại nụ hôn của Mặc Vấn Trần, nàng không thể phủ nhận được rằng bản thân không hề ghét những nụ hôn của hắn, thậm chí khi được hắn hôn, nàng còn có ham muốn kỳ lạ được khơi dậy…
Mặc Vấn Trần cảm nhận được phản ứng của Tô Linh Phong, hắn đột ngột dừng lại, buông cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, sau đó hắn cúi người ôm lấy thân thể mảnh mai của nàng, đặt lên giường, sau đó dùng sức đè lên người nàng...